Bình An Kỷ Hành - Chương VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


《Kẻ Du Hành Thời Không | Bình An Kỷ Hành | Chương VII: Cùng Tìm Ngự Linh 》

_______________________________________

Khi tôi mở mắt, khung cảnh vừa lạ vừa quen hiện ra. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến chiếc chuông gió đung đưa và những tiếng leng keng vang lên. Nhưng mà vì mười phút ở thế giới của tôi bằng một ngày ở thế giới trong trò chơi nên khi tôi quay lại thì ở đây đã là tối hôm sau rồi.

Nhìn cảnh vật chỉ có thể đoán được thời gian sáng, tối hay chiều, khó có thể xác định được giờ phút cụ thể, tôi đi tới cánh cửa và theo thói quen khi đến nhà người khác tôi chọc tay vào tường nhà. Quên mất, nhà người thời này làm gì có chuông cửa! Ngón tay chọc vào tường hơi đau, tôi nắm chặt tay hướng phía cửa mà đẩy tới. Mang theo thói quen của thời hiện đại tới đây thật là ngu ngốc mà, đâu có được lợi ích gì kia chứ.

Đúng lúc ấy cánh cửa bật mở, Seimei nhìn tôi có hơi bất ngờ khi tay tôi đi chuyển nhanh về phía ngực anh. Tôi hét lên một tiếng và bàn tay tôi đập vào ngực của Seimei nhưng anh không phản ứng gì cả. Sự im lặng kéo dài lâu hơn dự tính khiến tôi nghĩ anh hẳn đã giận tôi rồi.

"X-Xin lỗi! Xin lỗi!!"

Ánh mắt của Seimei không thoáng chút giận dữ nào. Thay vào đó, đột nhiên anh thở mạnh và – Phụt hahaha!

"Anh cười cái gì vậy?" Tôi giận dỗi kêu lên.

"Xin lỗi nhé, mà không ngờ em đi lâu thật đấy. Ta đã dự tính sẽ khởi hành vào sáng nay, không tính tới chuyện em sẽ đi mất nửa ngày."

"Ừm..."

Tôi quả thực không hề tính thời gian gì hết, chỉ muốn chuẩn bị thật kĩ để không thiếu vật dụng cần thiết nào. Chuyến đi này xem ra mất thời gian đây, đâu có dễ dàng để ký khế ước nguyện sống chết bên mình.

"Muộn như vậy rồi, em có muốn nghỉ lại ở đây không? Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành"

Nếu như tôi đi hai ngày ở thế giới trong trò chơi thì có nghĩa là tôi mới chỉ đi mất hai mươi phút ở thế giới thực, vậy thì cũng không phải một quãng thời gian quá dài. Tôi vẫn nên nghỉ lại ở đây hơn là trở về bởi nếu tôi ngủ ở đây tám tiếng thì có nghĩa là tôi mới chỉ rời khỏi thế giới kia hơn ba phút. Được mời nghỉ lại như vậy, không có lí do gì mà tôi lại phải nói "không" vậy nên tôi đồng ý "Vâng, đệ tử xin phép nghỉ lại!" ngay lập tức.

Tôi tỉnh giấc khi trời còn chưa sáng hoàn toàn. Mặt trời còn chưa dậy, cảnh vật ngoài cửa còn tối, tôi không thể nhìn thấy gì bên ngoài. Trên bầu trời tối đen chỉ có thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo của mặt trăng đã bị bóng đêm nuốt gần hết và ngôi sao xa đơn độc. Một luồng khí lạnh luồn qua cửa sổ, tấn công cơ thể mập đầy mỡ nhưng yếu ớt vô cùng của tôi, giờ tôi hiểu vì sao tôi không thể ngủ lại rồi.

Thật là không hiểu nổi người thời Heian làm gì để giết thời gian nữa, trong thời hiện đại còn có game, có truyện tranh, có nhạc và phim. Cuộc sống ở đây quá nhàm chán rồi, tôi vừa không thể ngủ tiếp lại vừa bị khí lạnh tập kích. Thân xác mập ú của tôi tuy thừa mỡ vậy thôi chứ chẳng có tí sức mạnh nào, nếu sức chịu đựng được đo bằng số thì số đo của tôi là không. Đây là lần đầu tiên tôi phải chấp nhận làm điều tôi ghét nhất – tập thể dục. Tôi đi chuyển cơ thể to lớn, ngã một cái "Rầm" đau muốn chết xuống sàn.

"Đã dậy rồi thì tranh thủ khám phá đình viện của Âm Dương Sư đại nhân cái chứ nhỉ, coi như vận động cho ấm người đi" Nghĩ vậy, tôi liền lục tìm cây đèn pin. Ánh sáng yếu ớt toả ra từ chiếc đèn, chắc phải hạn chế sử dụng thôi, ở đây không có chỗ sạc pin đâu!

Cạch.

Tôi đẩy cửa và chiếu đèn ra bên ngoài, không gian ngoài phòng nghỉ chủ nhân đình viện này xếp cho tôi tối tăm vô cùng. Không hiểu không khí âm u này là do tôi tưởng tượng ra hay là hiện thực nữa. Ôi, tôi không dám tưởng tượng cảnh có ma quỷ xuất hiện...Dường như tôi là lữ khách bộ hành trong đêm mưa bão, đến trú tại căn nhà bị ma ám vậy. Nếu là thời hiện đại, bên ngoài hành lang đã có đèn tự động rồi. Là một người đến từ thế kỉ XXI, xem ra tôi còn phải tập làm quen với cuộc sống ở thời đại Heian lâu đây.

Bước đi trong bóng tối bao phủ hành lang, cơ thể này bị luồng khí lạnh lẽo, đáng sợ tấn công không ngừng. Tôi cảm nhận được cơ thể của mình run rẩy theo từng buớc chân, muốn cử động khó vô cùng.

"Haa..."

Cộp. Cạch.

Éc! Tôi giật mình, sợ hãi kêu lên và quay đầu lại để đối diện với nhân vật vừa xuất hiện.

"Ngươi là ai, ác ma mau lộ nguyên hình! Nhân danh đệ tử của Âm Dương Sư, tả sẽ trừng trị ngươi!"

"Seimei đại nhân sao lại thu nhận nàng đệ tử không biết điều như cô chứ? Đừng có tự ý rời khỏi phòng!"

Một giọng nói vang lên, xem ra tôi đã bắt đầu quen với giọng Kohaku rồi.

"A... Là cậu!"

"Ài...Nếu không phải tôi được giao nhiệm vụ phải theo dõi và giúp ngài dạy dỗ cô thì tôi đã được ngủ ngon rồi." Cục bông hai đuôi tên Kohaku kia thở dài, than thở chuyện phải giám sát cô học trò ngốc của chủ nhân.

Sau khi quở mắng tôi một hồi, Kohaku dẫn tôi về phòng và quăng cho tôi một câu: "Không ngủ được cũng phải cố mà ngủ, giờ im lặng cho tôi nhờ"

"Thật đúng là chẳng dễ thương tẹo nào..." Tôi làm bẩm khi cánh cửa phòng ngủ đóng sập lại.

Khó khăn lắm tôi mới chợp mắt chưa được bao lâu thì lại bị con chó kia đánh thức. Tôi vừa ngáp một cái thì nhanh chóng nhớ ra mục tiêu của chuyến đi này và thế là tôi vui vẻ đi theo đám người kì lạ kia lên đường.

Giá mà thuật pháp học được có thể mang tới thế giới thực sử dụng thì tốt quá! Điểm dừng chân đầu tiên là một ngôi làng bí ẩn, thứ mùi kinh khủng của sát khí và máu tràn vào phổi tôi. Không thể kiềm nén được, tôi ho liền mấy cái và lỡ buông ra câu "Mùi gì tanh quá vậy?". Seimei, Kagura và Kohaku có vẻ cũng đã nhận ra cảnh vật này kỳ quái thế nào. Mùi tử khí trong không gian nồng nặc, xung quanh không một bóng người và cảnh vật thì đổ nát, hoàng tàn giống như vừa có một cuộc chiến diễn ra cách đây không lâu. Khung cảnh này làm tôi tự hỏi ở nơi này vừa xảy ra chiến tranh hay sao? Chúng tôi giống như khách bộ hành đi trong đêm mưa bão, không có lựa chọn nào khác ngoài trú tạm tại một ngôi làng ma ám.

Đột nhiên một thứ âm thanh chói tai xé nát không gian vắng vẻ, giống như tiếng hét của một người đàn ông. Kinh khủng quá! Nơi này thật sự là ngôi làng bị ma ám hay sao vậy?

"Oán khí và linh lực mạnh quá, chắc chắn không phải yêu quái... Kẻ đã khiến nơi này trở thành như vậy vẫn còn ở đây" Seimei nói.

Tiếng nói của anh khi xen vào lúc tiếng hét đang hành hạ lỗ tai tôi thật khó để nghe thấy. Cuối cùng tiếng hét cũng dừng lại rồi, tôi đưa mắt quay sang nhìn vị sư phụ mới nhận hôm trước.

"Sư phụ có thể nhìn thấy quá khứ sao?" Tôi tò mò quay sang hỏi.

"Không, chỉ là đoán thôi nhưng dự đoán này của ta có thể tin tưởng được. Chúng ta mau đuổi theo tiếng hét, không thể để người phàm vô tội bị hại!"

"Ưm!"

Chúng tôi vội vã chạy theo hướng tiếng hét phát ra, cuối cùng dẫn đến một ngôi nhà trông tệ hơn cả những vật xung quanh. Tiếng hét đã ngừng hẳn rồi, thay vào đó là những tiếng rên rỉ yếu ớt của một người đàn ông.

"Á-Ác Thần đại nhân... Tôi sẽ dâng lên ngài bất cứ vật hiến tế nào ngài yêu cầu, xin ngài hãy cho tôi một con đường sống!"

"Vậy dâng lên trái tim của ngươi cho ta"

"Khô-ông! Tha mạng... Xin hãy tha mạng cho tôi!"

Một giọng nói đáng sợ vang lên, làm cho người đàn ông tội nghiệp chỉ biết rối rít van xin. Khi đến gần hơn chút, tôi buộc phải bịt miệng lại để chặn thứ mùi tanh tưởi của máu và tiếng hét thất thanh của chính mình. Tôi chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng giống như thế này trước kia, nếu có vô tình thấy một cảnh bạo lực phản cảm cũng chỉ có trên những đoạn phim được đăng tải trên mạng.

Trong căn nhà bảy cái tử thi nằm trong đống đổ nát, trên người đầy vết thương, vết bỏng và chảy nhiều máu. Một người đàn ông gầy đang cúi rập đầu trước một con quái vật mang nhân dạng và đôi mắt màu đỏ. Cảm nhận được sự hiện diện của những vị khách không mời là chúng tôi, kẻ sát nhân quay đầu lại và hỏi:

"Các người là ai?"

"Ta là Âm Dương Sư đến để trừng phạt ngươi vì hại người"

Seimei vẫn bình tĩnh đáp lại trong khi cô nàng đệ tử vô dụng của anh đang đứng không vững. Sau vụ này chắc tôi sẽ mắc bệnh sợ máu đây, mà tôi còn có thể trở về không kia chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro