Chương 36:An Toàn×Tra Tấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pond ngồi lặng dưới nền nhà lạnh lẽo, dựa lưng vào cánh cửa phòng phẫu thuật. Trái tim anh như bị ai bóp nghẹt, từng nhịp đập loạn xạ trong lồng ngực. Những lời nói của bác sĩ vẫn còn vang vọng trong đầu, như một bản án tử hình không thể chối bỏ. Anh sợ hãi, sợ mất đi Phuwin, người mà anh yêu thương hơn cả sinh mạng của mình.

Bên trong phòng phẫu thuật, ánh sáng chói mắt của đèn pha chiếu rọi khắp nơi, làm nổi bật lên sự lạnh lẽo của không gian vô trùng. Máy móc kêu lên từng nhịp, tiếng beep beep liên tục của máy đo nhịp tim tạo ra một không khí căng thẳng. Trên màn hình, từng đường sóng nhịp tim của Phuwin dao động bất ổn. Bác sĩ và y tá lao vào làm việc không ngừng, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán họ khi họ chiến đấu để giữ lại sự sống cho cậu.

"Mau! Chúng ta cần ổn định huyết áp!" 

giọng nói cứng rắn của bác sĩ trưởng vang lên, ông điều khiển từng nhịp bước của đội ngũ. Những bàn tay khéo léo đang cố gắng loại bỏ chất độc kỳ lạ mà kẻ thù đã tiêm vào cơ thể Phuwin. Chất độc này không giống bất kỳ thứ gì họ từng gặp phải, nó lan tỏa nhanh chóng và đe dọa ngừng hoạt động toàn bộ hệ thống cơ thể.

Tim của Phuwin trên màn hình dần chậm lại, từng nhịp một.

 "Không ổn rồi... chuẩn bị sốc điện!" 

một bác sĩ khác hét lên. Cả đội lao vào chuẩn bị máy sốc điện, những nhịp tim cuối cùng trên màn hình như kéo dài vô tận trước khi dừng hẳn.

"Clear!" 

 tiếng hô vang lên, và một cú sốc điện mạnh mẽ được truyền vào lồng ngực của Phuwin. Toàn thân cậu giật mạnh, nhưng màn hình vẫn không thay đổi. Các bác sĩ tiếp tục thực hiện các biện pháp cứu chữa, nhưng trái tim Phuwin vẫn lặng yên, như thể đã đầu hàng trước số phận.

"Clear lại!" 

một lần nữa, máy sốc điện được kích hoạt. Lần này, một tiếng beep kéo dài bất tận cất lên, và sau đó, một tiếng beep nhẹ nhàng, rồi một nhịp nữa. Trái tim của Phuwin từ từ trở lại, như một ngọn lửa nhỏ nhoi trong đêm tối.

Pond ngồi bên ngoài, bàn tay anh nắm chặt đến mức các khớp trắng bệch. Anh nhắm mắt lại, cầu nguyện cho cậu, cầu nguyện cho một phép màu. Tim anh đập cùng nhịp với từng tiếng beep trên màn hình, mỗi nhịp như đang kéo dài thời gian, chờ đợi một kết quả cuối cùng.Bên trong phòng phẫu thuật, một bác sĩ thở phào nhẹ nhõm. 

"Nhịp tim ổn định rồi! Tiếp tục xử lý vết thương và loại bỏ phần còn lại của chất độc!" 

Ông ra lệnh, ánh mắt kiên định. Đội ngũ phẫu thuật lại lao vào làm việc, không cho phép mình nghỉ ngơi dù chỉ một giây.

Ngoài cửa, Pond vẫn ngồi đó, không dám rời đi, không dám buông tay. Anh biết rằng, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, và mọi hy vọng đều đang đặt vào những người bên trong căn phòng ấy. Anh chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra, chờ đợi Phuwin trở lại bên anh, an toàn và khỏe mạnh.

Một hồi lâu, khi thời gian dường như trôi chậm lại trong sự căng thẳng và lo lắng, Joong và Dunk cuối cùng cũng vừa xử lý xong vết thương của Dunk. Dù cánh tay Dunk vẫn đau nhức, nhưng cả hai biết rằng thời gian không chờ đợi ai, và họ không thể để Pond ở đó một mình. Gemini và Fourth cũng vừa rời khỏi phòng nghỉ, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng khi nghĩ về tình hình của Phuwin.

Khi cả bốn người chạy đến chỗ Pond, họ thấy anh vẫn đang ngồi gục trước cánh cửa phòng phẫu thuật, đầu gục xuống như mất hết sức lực. Joong là người đầu tiên lên tiếng, giọng khàn đi vì lo lắng:

"Pond, Phuwin thế nào rồi? Có tin tức gì chưa?"

Pond ngẩng đầu lên nhìn họ, ánh mắt đượm buồn và mệt mỏi. Anh lắc đầu, không thể thốt lên lời nào. Mọi sự hy vọng đang treo lơ lửng, phụ thuộc vào những con người bên trong căn phòng ấy.

Dunk đặt tay lên vai Pond, truyền cho anh một chút sức mạnh. 

"Phuwin sẽ vượt qua được mà, cậu ấy rất mạnh mẽ. Chúng ta phải tin tưởng vào các bác sĩ,"

 cậu nói, nhưng chính cậu cũng cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Gemini và Fourth nhìn nhau, rồi họ ngồi xuống bên cạnh Pond, bao quanh anh như một hàng rào hỗ trợ. Fourth lên tiếng nhẹ nhàng: 

"Chúng ta sẽ cùng đợi, cùng hy vọng cho Phuwin."

Bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của mình, lo lắng và cầu nguyện cho người bạn, người yêu đang nằm trên bàn phẫu thuật. Mọi cảm giác bất lực đều hiện rõ trên khuôn mặt của họ, nhưng trong lòng vẫn giữ lại một tia hy vọng mong manh rằng Phuwin sẽ vượt qua được thử thách này.

Pond ngồi đó, đầu óc chìm trong những ký ức đau đớn. Anh nhớ lại từng chi tiết những gì Suki đã làm với Phuwin, từ những lời nói đầy mưu mô đến những hành động tàn nhẫn. Sự phẫn nộ dâng trào trong anh như một cơn bão dữ dội. Trái tim anh đau đớn không chỉ vì lo sợ mất Phuwin mà còn vì lòng hận thù không thể kìm nén. Lửa giận trong anh bùng lên mạnh mẽ, đốt cháy mọi lý trí còn sót lại.

Quyết tâm không để Suki thoát khỏi sự trừng phạt, Pond đã ra lệnh cho người của mình bắt giữ cô ta từ trước. Hiện tại, Suki đang bị giam giữ tại một nơi bí mật, chỉ có anh mới biết. Anh không thể ngồi yên thêm nữa. Anh đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng và sắc bén. Pond quay sang Joong, giọng đầy kiên quyết:

"Joong,tao phải đi xử lý Suki. Cô ta đã gây ra quá nhiều tội lỗi, không thể để cô ta sống yên ổn. Khi Phuwin phẫu thuật xong, nhớ gọi cho tao."

Joong gật đầu, hiểu rằng không gì có thể ngăn cản Pond lúc này. Pond quay lưng, bước ra khỏi bệnh viện, lòng ngập tràn sự căm phẫn. Anh biết mình sẽ không thể bình tĩnh cho đến khi tự tay trừng phạt Suki, người đã đẩy Phuwin vào tình cảnh nguy kịch.

Pond lái xe đến nơi giam giữ Suki. Đó là một căn hầm ngầm, lạnh lẽo và tối tăm, nơi mà ánh sáng mặt trời không bao giờ chạm tới. Khi bước vào, tiếng bước chân của anh vang lên trong không gian im lặng, như báo hiệu sự xuất hiện của thần chết.

Suki bị trói chặt trên chiếc ghế kim loại ở giữa căn phòng. Cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi khi thấy Pond bước vào. Pond tiến đến gần, từng bước một, đôi mắt tràn đầy sự căm hận. Anh không nói một lời nào, chỉ đứng đó nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, chứa đựng sự thù ghét không thể che giấu.

"Anh... anh định làm gì?" 

Suki lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể che giấu được nỗi sợ hãi đang xâm chiếm.

Pond cúi xuống gần hơn, giọng nói thấp và đầy sự tàn nhẫn: 

"Cô nghĩ tôi sẽ tha cho cô sau tất cả những gì cô đã làm với Phuwin sao? Cô đã hủy hoại cuộc đời của người mà tôi yêu. Giờ đến lượt cô phải trả giá."

Không đợi cô ta phản ứng, Pond giơ tay và tát mạnh vào mặt Suki. Cô ta hét lên đau đớn, máu chảy ra từ khóe miệng, nhưng Pond không dừng lại. Anh tiếp tục đánh cô ta, không chút thương xót. Mỗi cú tát, mỗi cú đá đều chứa đựng sự phẫn nộ và căm hận mà anh đã kìm nén bấy lâu nay.

Suki kêu gào trong đau đớn, nhưng tiếng hét của cô ta chỉ làm Pond càng thêm căm ghét. Anh túm lấy tóc cô ta, kéo mạnh khiến cô ta phải ngẩng mặt lên, đối diện với anh.

"Đây chỉ là bắt đầu, Suki. Cô sẽ biết thế nào là đau đớn khi đụng đến người tôi yêu"

 Pond nói, giọng điệu lạnh lùng và sắc bén như dao cắt.

Anh không dừng lại ở đó, mà tiếp tục với những hình phạt tàn nhẫn hơn, mỗi hành động đều đầy sự căm hận. Pond muốn Suki cảm nhận được nỗi đau mà cô ta đã gây ra cho Phuwin, muốn cô ta hối hận vì tất cả những gì đã làm.

Trong căn hầm tối tăm, tiếng kêu gào của Suki vang vọng, nhưng không ai có thể nghe thấy, cũng không ai có thể cứu cô ta. Pond, với ánh mắt lạnh như băng, tiếp tục trút sự căm phẫn của mình lên người đàn bà đã đẩy cuộc đời anh và Phuwin vào địa ngục.

Pond đứng trong căn phòng tối tăm, tay nắm chặt chiếc roi da, ánh mắt lạnh lùng như băng giá. Mỗi lần roi của anh giáng xuống người Suki, âm thanh chát chúa vang vọng khắp căn hầm. Tiếng thét đau đớn của cô ta chỉ khiến anh thêm hả hê, như thể mỗi cú đánh là một chút giải thoát cho cơn giận trong lòng anh. Nhưng bên trong, trái tim anh vẫn nặng nề, đau đớn vì lo lắng cho Phuwin.

Ở phía bên kia, trong phòng phẫu thuật lạnh lẽo, Phuwin nằm bất động trên bàn mổ. Những chiếc máy móc xung quanh phát ra âm thanh đều đều, ánh sáng trắng chói lóa chiếu thẳng vào người cậu. Các bác sĩ đang chạy đua với thời gian, cố gắng cứu lấy mạng sống của cậu. Nhưng từng giây trôi qua, tình trạng của Phuwin ngày càng trở nên nghiêm trọng. Tim cậu đập yếu ớt, nhịp đập của máy đo tim cũng ngày càng chậm dần.

Pond lại giáng roi xuống người Suki, máu từ vết thương của cô ta đã thấm đẫm sàn nhà. "

"Cô có thấy đau không?"

 Pond gằn giọng, ánh mắt rực lửa hận thù.

 "Đó chỉ là một phần nhỏ so với nỗi đau mà Phuwin phải chịu."

Trong lúc đó, Phuwin như đang chiến đấu với chính cái chết. Cậu cảm thấy mình chìm vào bóng tối, từng hơi thở trở nên nặng nề hơn. Trong những giây phút đó, hình ảnh của Pond hiện lên trong tâm trí cậu, gương mặt lo lắng và ánh mắt yêu thương của anh khiến Phuwin không muốn từ bỏ. Cậu cố gắng bám víu lấy sự sống, nhưng cơ thể cậu lại dường như không còn nghe theo ý chí của mình.

Pond hạ roi xuống, gương mặt đầy sự căm phẫn khi anh tiến tới Suki. Anh cúi xuống, lướt con dao sắc bén trên gò má cô ta. 

“Cô có biết Phuwin đã phải chịu đựng điều gì không? Cô không xứng đáng được sống.”

Ở phòng phẫu thuật, các bác sĩ vẫn đang cố gắng hết sức để cứu Phuwin. Tiếng máy móc báo động ngày càng gấp gáp, nhịp tim của Phuwin chập chờn, như sợi chỉ mảnh mai sắp đứt. Một bác sĩ hét lên, yêu cầu tăng liều thuốc và chuẩn bị máy khử rung tim. Tất cả đều tập trung cao độ, không ai dám chớp mắt, vì họ biết chỉ cần một chút sơ suất, họ sẽ mất đi cậu.

Pond dồn tất cả sự căm thù vào lưỡi dao, rạch một đường dài trên mặt Suki. Tiếng hét của cô ta vang vọng trong căn phòng, nhưng Pond không để tâm. Trong tâm trí anh, hình ảnh Phuwin nằm trên bàn mổ với cơ thể yếu ớt không ngừng hiện lên, khiến anh thêm phần tức giận.

 "Cô sẽ trả giá cho tất cả."

Ngay lúc đó, trong phòng phẫu thuật, nhịp tim của Phuwin đột ngột dừng lại. Mọi thứ như chững lại, các bác sĩ ngay lập tức sử dụng máy khử rung tim, hy vọng có thể đưa cậu trở lại. Tiếng "Bíp" của máy nhịp tim vang lên một cách tuyệt vọng. Một lần, hai lần, vẫn không có phản hồi. Các bác sĩ không bỏ cuộc, tiếp tục thử lần nữa, dồn tất cả hy vọng vào cơ hội mong manh này.

Pond đứng thẳng dậy, nhìn xuống người phụ nữ đang run rẩy dưới chân mình. 

"Đây là kết thúc cho cô, Suki. Nhưng với Phuwin, tôi sẽ làm mọi thứ để cậu ấy được sống."

 Anh quay lưng bước ra khỏi căn phòng, để lại Suki với nỗi đau và sự sợ hãi. 

Phía bên kia, trong khoảnh khắc cuối cùng, một kỳ tích xảy ra. Nhịp tim của Phuwin dần trở lại, yếu ớt nhưng vẫn còn sống. Các bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, nhưng họ biết rằng trận chiến chưa kết thúc. Phuwin vẫn còn rất yếu, và họ cần phải tiếp tục chiến đấu để giữ cậu ở lại với cuộc sống.

Pond bước ra khỏi căn hầm, nhìn lên bầu trời đêm, lòng anh tràn đầy quyết tâm.

 "Chờ anh, Phuwin. Anh sẽ không để em rời xa anh."

Vừa bước ra khỏi căn hầm tối tăm, Pond nhận được cuộc gọi từ Joong. Anh nhấc điện thoại lên, giọng của Joong vang lên từ đầu dây bên kia, trầm và đầy lo lắng:

"Pond, Phuwin đã phẫu thuật xong."

Trái tim Pond đập mạnh trong lồng ngực, sự căng thẳng và lo lắng kéo căng từng sợi thần kinh của anh. Anh gần như hét vào điện thoại, giọng đầy lo âu:

"Phuwin sao rồi? Em ấy có qua khỏi không?"

Joong im lặng một giây, như thể đang tìm từ ngữ để trả lời. Điều đó khiến Pond càng thêm sốt ruột, lòng ngực anh như thắt lại, sợ hãi điều tồi tệ nhất.

"Em ấy vẫn còn rất yếu, nhưng… em ấy sống sót qua ca phẫu thuật," 

Joong cuối cùng cũng trả lời, giọng anh lẫn trong tiếng thở dài nhẹ nhõm. 

"Các bác sĩ nói rằng giờ chỉ còn phụ thuộc vào sức mạnh của Phuwin để hồi phục."

Pond cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn, như thể một tảng đá lớn vừa được gỡ bỏ khỏi ngực. Nhưng sự nhẹ nhõm này cũng đi kèm với một cảm giác mệt mỏi, khi nhận ra rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

"Tao sẽ đến ngay,"

 Pond nói nhanh, giọng vẫn run run vì xúc động. Anh tắt điện thoại và nhanh chóng bước ra khỏi căn hầm, bước chân vội vã hướng về phía bệnh viện, nơi Phuwin đang nằm. Trong lòng anh, hy vọng và lo lắng xen lẫn, anh không thể chờ đợi thêm nữa để được nhìn thấy cậu, để biết rằng cậu vẫn ở bên mình.

_______________
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro