Chương 35:Thời Khắc Sinh Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe đen lao nhanh trên đường, không ngừng tăng tốc, như muốn vượt qua mọi giới hạn để đến đích nhanh nhất có thể. Khi họ đến gần bệnh viện lớn nhất thành phố, một đội ngũ bác sĩ và y tá đã chờ sẵn. Cánh cửa xe vừa mở, Pond đã lao ra, bế Phuwin trong vòng tay, chạy thẳng về phía các bác sĩ. Phuwin vẫn bất tỉnh, khuôn mặt cậu tái nhợt như người đã cạn kiệt sinh lực.

"Cấp cứu! Nhanh lên!"

 Pond hét lên, giọng anh đầy sự tuyệt vọng và khẩn thiết. Các y tá vội vàng đẩy cáng tới, nhanh chóng chuyển Phuwin từ tay Pond lên cáng, rồi đưa cậu vào phòng cấp cứu.

Pond cố bước theo, nhưng một bác sĩ chặn lại, ánh mắt ông nghiêm nghị nhưng đầy cảm thông.

"Chúng tôi sẽ làm hết sức, nhưng anh phải đợi ở ngoài. Xin hãy bình tĩnh."

Những lời nói ấy như một cú đấm mạnh vào tim Pond. Anh đứng chết lặng trước cánh cửa phòng cấp cứu, đôi mắt đỏ hoe dõi theo bóng dáng của Phuwin biến mất sau cánh cửa lạnh lẽo. Mọi cảm giác lúc này như tê liệt, chỉ còn lại sự trống rỗng và lo sợ ngự trị trong tâm trí.

Gemini, Fourth, Joong, và Dunk bước vào bệnh viện ngay sau đó. Họ nhìn thấy Pond đang đứng đó, như một bóng ma, và không ai nói gì. Joong, dù vết thương ở chân vẫn chưa được sơ cứu, loạng choạng bước tới, đặt tay lên vai Pond như một sự an ủi thầm lặng. Dunk cũng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, dù cánh tay đang đau nhói, khi ngồi xuống ghế và giữ lấy bàn tay đầy mồ hôi của Joong.

Thời gian như ngừng lại. Tiếng bước chân vội vã của các bác sĩ, âm thanh máy móc phát ra từ bên trong phòng cấp cứu, tất cả hòa lẫn vào nhau, tạo nên một bầu không khí căng thẳng và ngột ngạt. Pond đứng đó, bất lực, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu, lòng anh như lửa đốt, không biết bên trong đang diễn ra chuyện gì.

Gemini và Fourth ngồi xuống cạnh Joong và Dunk, cả nhóm đều chìm vào im lặng, mỗi người đều mang trong mình nỗi lo lắng và sợ hãi. Họ biết rằng sinh mạng của Phuwin giờ đây nằm trong tay các bác sĩ, và tất cả những gì họ có thể làm là chờ đợi.

"Phuwin sẽ ổn thôi, phải không?" 

Dunk nói, giọng cậu run rẩy, ánh mắt lo lắng nhìn Joong.Joong gật đầu, dù bản thân anh cũng không dám chắc chắn. 

"Em ấy là người mạnh mẽ. Chúng ta phải tin rằng Phuwin sẽ vượt qua được." 

Nhưng trong thâm tâm, Joong biết rằng, đó chỉ là lời an ủi. Bởi những gì Phuwin đã trải qua thật sự quá khủng khiếp, và không ai có thể biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Pond lặng lẽ ngồi xuống, cảm giác mệt mỏi cuối cùng cũng ập đến sau những giây phút căng thẳng tột độ. Anh cúi đầu, tay run rẩy khi nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra, và điều gì sẽ đến nếu Phuwin không vượt qua được. Ý nghĩ đó khiến anh nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.

Cả nhóm ngồi đó, trong căn phòng chờ lạnh lẽo của bệnh viện, đợi chờ một tia hy vọng, một tin tức tốt lành từ phía bên kia cánh cửa. Cuộc chiến sinh tử vẫn tiếp tục, và giờ đây, họ chỉ có thể hy vọng vào phép màu.

..... 

Pond ngồi gục xuống trước cánh cửa phòng phẫu thuật, đôi mắt anh không rời khỏi cánh cửa lạnh lẽo đó. Bên trong, các bác sĩ đang chiến đấu để cứu mạng sống của Phuwin, nhưng bên ngoài, Pond chỉ cảm thấy bất lực. Tâm trí anh như một mớ hỗn độn, không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra, về thứ chất độc hại đã bị tiêm vào cơ thể Phuwin mà anh không biết là gì. Từng giây phút chờ đợi trôi qua dài đằng đẵng như một cực hình, trái tim anh nặng trĩu lo âu.

Anh đưa tay lên đầu, bóp chặt lấy thái dương, cố gắng bình tĩnh nhưng không thể ngăn được dòng nước mắt chảy dài trên má. Hình ảnh Phuwin tái nhợt, bất động trên cáng cứ hiện lên trong tâm trí anh, như một vết cắt sâu vào trái tim.

 "Phuwin... em nhất định bình an... Anh xin em..."

 Pond thì thầm, giọng nói yếu ớt và đầy tuyệt vọng.Dunk vẫn ngồi bên cạnh, cánh tay cậu vẫn rỉ máu từ vết thương chưa được sơ cứu. Sự đau đớn trên khuôn mặt cậu không chỉ là từ vết thương thể xác, mà còn từ nỗi lo lắng về người em thân yêu của mình. Joong, nhận thấy tình trạng của Dunk, quyết định không thể chờ đợi thêm nữa. Anh nhẹ nhàng nâng Dunk dậy, dù bản thân cũng đang đau đớn vì vết thương ở chân, và nói

"Chúng ta cần phải xử lý vết thương của em trước, Dunk. Phuwin sẽ không muốn thấy em đau như thế này."

Dunk chần chừ một chút, ánh mắt lo lắng hướng về phía Pond, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

 "Được rồi... nhưng chúng ta phải quay lại ngay khi xong... "

 Joong gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm khi Dunk đồng ý. Anh biết rằng nếu không xử lý sớm, tình trạng của Dunk sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.

Gemini cũng bước tới, đặt tay lên vai Pond và nói nhỏ

 "Mày nghỉ ngơi một chút đi. Phuwin sẽ cần mày khi cậu ấy tỉnh lại."

 Pond nhìn lên, đôi mắt mờ mịt vì nước mắt, nhưng anh không trả lời. Anh không thể rời khỏi vị trí này, không thể rời khỏi nơi mà Phuwin đang chiến đấu cho mạng sống của mình.

Fourth nhẹ nhàng kéo tay Gemini, ra hiệu rằng cả hai nên rời đi để Pond có không gian riêng. 

"Gemini....chúng ta cũng rời khỏi đây.. Để xử lý vết thương..... Chỉ có vậy mới có thể giúp được cậu ấy khi cần." 

Gemini thở dài, hiểu rằng không thể làm gì hơn vào lúc này. Cả hai quay người, lặng lẽ rời khỏi hành lang bệnh viện, để lại Pond một mình với những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Căn phòng chờ trở nên im lặng một cách đáng sợ. Pond vẫn ngồi đó, dựa vào cánh cửa phòng phẫu thuật, trái tim anh đau đớn và rối bời. Anh chỉ mong một điều duy nhất: Phuwin được cứu sống và trở về bên cạnh anh. Nhưng với mỗi phút trôi qua, sự lo lắng trong anh càng lớn dần, như một cơn bão không thể kiểm soát.

---

Sau năm tiếng đồng hồ căng thẳng, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra. Ánh đèn báo hiệu từ đỏ chuyển sang xanh, như một tín hiệu rằng cuộc phẫu thuật đã kết thúc. Pond, mặc dù đã mệt mỏi tột độ, ngay lập tức lao về phía bác sĩ khi ông bước ra từ phòng cấp cứu.

"Bác sĩ, tình hình của Phuwin thế nào? Em ấy ra sao?"

 Pond hỏi, giọng nói đầy khẩn thiết và lo lắng. Đôi mắt anh không rời khỏi khuôn mặt bác sĩ, chờ đợi một tin tốt lành.

Bác sĩ già, với vẻ mặt mệt mỏi và nghiêm trọng, lắc đầu. Động tác của ông như một nhát dao đâm vào trái tim Pond, khiến anh cảm thấy như mọi hi vọng vừa bị dập tắt.

"Xin lỗi... Chúng tôi đã cố gắng hết sức"

 Bác sĩ bắt đầu, giọng nói của ông nghiêm nghị và đầy lo lắng.

"Nhưng tình hình của bệnh nhân rất nghiêm trọng. Chúng tôi đã phải đối mặt với nhiều vấn đề, bao gồm tác dụng phụ nghiêm trọng từ các chất độc đã được tiêm vào cơ thể cậu ấy. Bệnh nhân vẫn đang trong tình trạng nguy kịch. Chúng tôi cần phải theo dõi cậu ấy rất kỹ lưỡng trong vài giờ tới để xem liệu có thể ổn định được tình trạng hay không."

Lời nói của bác sĩ như một cú sốc mạnh mẽ, khiến Pond cảm thấy như bị xô ngã. Anh đứng bất động, lòng đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng. 

"Có... có cách nào khác không? Có hy vọng nào không?" 

Pond hỏi, cố gắng giữ giọng mình không run rẩy, nhưng sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh.

Bác sĩ nhìn Pond, ánh mắt ông đầy sự thông cảm.

 "Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể. Bây giờ chỉ còn lại việc chờ xem cơ thể của cậu ấy phản ứng như thế nào. Cơ thể của bệnh nhân đã bị tổn thương nghiêm trọng, và chúng tôi không thể dự đoán chính xác kết quả. Chúng tôi chỉ có thể hy vọng vào phép màu.

Pond không thể chịu đựng nổi thêm. Anh ngồi xuống ghế, cảm giác như mọi sức lực đã rời bỏ anh. Đầu anh nặng trĩu, và đôi mắt mờ nhạt vì nước mắt.

 "Phuwin... ,"

 Anh nói, giọng nói vang lên trong sự im lặng của hành lang bệnh viện.

 "Tôi sẽ ở đây,.. Đợi khi em ấy an toàn..."

Bác sĩ gật đầu, biết rằng mình không thể nói thêm gì khác để an ủi Pond. Ông lặng lẽ quay đi, trở về với công việc của mình, để lại Pond một mình trong sự tĩnh lặng và lo âu.

Pond nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu, nơi Phuwin đang nằm trong trạng thái hôn mê, và không thể ngừng cầu nguyện. Mỗi giây phút trôi qua đều như một thử thách, với tâm trạng nặng nề và trái tim đang tan vỡ. Anh chỉ có thể hy vọng rằng Phuwin sẽ vượt qua được thử thách này và quay trở về bên anh.

Nhưng liệu Phuwin sẽ vượt qua được thời khắc sinh tử này hay cậu sẽ rời xa anh mãi mãi..... "
__________________
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro