Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Enie

Lâm Oanh không trả lời.

Giang Nhượng cách đó không xa đột ngột dừng lại bước chân, ngước mắt nhìn lại.

Đôi mắt đang lạnh nhạt bỗng nhiên như có lửa đốt. Tầm mắt sắc bén rà quét trong đám đông.

Chẳng lẽ cậu ấy nghe được hai bọn tôi nói chuyện. Tai thính như vậy à, đáng sợ quá.

Tôi lập tức ngậm miệng, hạ thấp cây dù xuống che chở tôi và Lâm Oanh, lôi kéo cô ấy vội vàng chạy.

Thật là hung dữ, sau này thấy cậu ta mình nhất định sẽ đi đường vòng.

_

Sợ cái gì tới cái đó.

Không nghĩ tới tan học cùng ngày, tôi lại gặp được Giang Nhượng đang đánh nhau.

Trong ngõ nhỏ, thiếu niên cao lớn đem tên lưu manh tóc vàng đè trên tường, đánh.

Gương mặt lạnh lẽo, ác độc một đấm lại một đấm hạ xuống.

Dường như phát hiện có người đi ngang qua, Giang Nhượng thở gấp, trên ngực phập phồng. Quay đầu lại, mặt đối mặt với tôi.

Sau đó dùng ánh mắt có thể đông chết người hướng tôi truyền đạt một chữ:

Cút.

Tôi: !!!

Được rồi, tôi cút ngay.

Sợ muốn chết, oa oa oa.

Lần sau tôi nhất định phải khống chế lòng hiếu kỳ của bản thân, không được cứ nghe thấy tiếng động lạ liền mò tới xem.

"Mẹ tôi gọi tôi về nhà ăn cơm." Tôi lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn hở tám cái răng, sau đó nhấc chân muốn chạy.

Vừa dứt lời, Giang Nhượng vốn đang không có biểu cảm chợt thay đổi. Cậu bỏ tên lưu manh tóc vàng mặt mũi bầm dập ra, chân dài hướng chỗ tôi bước tới.

Không phải muốn đánh tôi chứ.

Ánh mắt tôi chấn động, sợ tới mức quay lưng chạy.

Nhưng mà thời khắc mấu chốt, hai chân mềm nhũn không nghe lời chủ nhân, chạy được vài bước liền vấp té như cún gặm bùn.

Tôi ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt đầy nước mắt.

Ngửa đầu nhìn Giang Nhượng, sau đó run rẩy móc 50 đồng tiền trong túi ra, đưa qua. Mềm giọng xin tha: "Bạn học, tôi cái gì cũng không nhìn thấy, đây là hiếu kính cậu, cậu tha cho tôi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro