Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Vừa nghĩ vừa làm, Vi khiết liền gọi điện ngay cho Cố Mặc, giờ cũng gần trưa, bạn gái mời bạn trai đi ăn một bữa tình nhân, hâm nóng việc yêu đương, quá hợp tình hợp lý. 

 Cố Mặc đang họp, điện thoại trong túi rung, anh giơ tay ra hiệu cho người báo cáo im lặng, ngồi xuống, còn chính mình mở điện thoại ra nhìn thấy tên của cô nhóc gọi đến thì không khỏi vui sướng một trận nhỏ nhoi trong lòng, môi khẽ mỉm cười khiến cho mấy nhân viên ngồi họp phía dưới kinh hồn bạt vía, boss lớn của bọn họ đã bao giờ nghe điện thoại trong giờ họp, cười với ai bao giờ. Chắc tám chín phần là có mùi cẩu lương...

 "Alo?". Cố Mặc nén cảm xúc mãnh liệt, vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nghe

 "A Mặc, anh chưa nghỉ trưa à?". Vi Khiết biết mình có chút tự tiện đường đột, nghĩ kĩ lại Lão Cố cũng không phải người bình thường rảnh rỗi, là chủ của hẳn một tập đoàn thì làm sao có thời gian cá nhân nhiều hơn người khác được nên cố tình trưng ra cái biểu cảm nịnh nọt 

 "Chưa, nhưng nếu là em đề nghị thì...". ngài nào đó ý vị hết sức chiều lòng

 "Ừ hứm, nếu rảnh nghỉ ngơi một chút ra ngoài ăn trưa với em, em mời". Vi Khiết cười nhẹ, giọng vô cùng ngây thơ, tinh nghịch chọc ngứa ngáy tâm trí ai đó

 "được, ở nhà tý tôi về đón". Cố Mặc sảng khoái đồng ý, Khiết Nhi mời có úng não mới không ăn

Gọi xong thành công cho ai đó, Vi Khiết ném điện thoại xuống bàn lập tức chạy vào phòng thay quần áo, cô nàng vứt hết bộ váy này xuống rồi chuyển qua xem bộ váy khác, con gái ấy mà dù có rất nhiều đồ nhưng lại cứ ngỡ rằng mình đang rất thiếu, ưng lúc mua nhưng khi nhìn lại thì cảm thấy chẳng thích nữa, nhất là khi bên cạnh người mình yêu, muốn mình đẹp nhất, hoàn mĩ nhất trước mặt anh nhưng lại chẳng biết anh tiêu chuẩn như nào, việc ăn mặc cũng từ đó mà phức tạp hơn, phân vân hơn.

Có đôi lúc Vi Khiết cũng cảm thấy rằng yêu đương thật tốt mà cũng thật không tốt, tâm tình vì một người mà thay đổi thất thường lên xuống chẳng khác gì động mạch co giãn, vốn dĩ đang sống tốt, nhưng lại cảm nắng một người, yêu rõ ràng, thích tiến tới bước vào trái tim anh ấy rồi bỗng chốc dật mình nhận ra mình đã thay đổi, từ con người đơn giản trở thành một thứ đầy màu hồng chấm đỏ. Tim ngày nào cũng được bỏ ra bơm thêm một lít màu nóng nữa. Nhiều ngày một chút là tình yêu khắc cốt, ít ngày hơn một chút là thứ tình cảm ghi tâm.

Nhìn mình xinh đẹp trong gương, Vi Khiết quyết định chọn chiếc váy chiết eo màu xanh bầu trời . Gu của cô hình như có chút ảnh hưởng bởi thân chủ, những thứ nhẹ nhàng đều dễ cảm mến và hài lòng. Đơn giản nhưng không quê mùa, nhẹ nhàng nhưng không hề lỗi mốt. Nhìn kĩ lại thực giống tiểu thư khuê các thuần túy.

Hài lòng trước sự trọn lựa của mình trong gương, cô mở hộp makeup mini chuyên dụng ra điểm một chút son môi màu hồng phấn nhẹ thêm ít dưỡng bóng tán đều lấy cái môi trái tim nhỏ của mình. Bóp ít kem che khuyết điểm để dấu quầng thâm nhiều ngày thức đêm. Khuôn mặt vốn đẹp sau khi trang điểm tỉ mỉ lại càng nổi bật góc cạnh hơn, để hợp với váy Vi Khiết còn cố tình thả tóc dài ra đến ngang vai. Dáng vẻ trẻ con, ngây thơ biến thành một cô thiếu nữ thanh thoát, hiền thục.

Vi Khiết kĩ lưỡng chăm chút bản thân xong cũng là lúc Cố Mặc trở về, đàn ông đúng nhanh chóng và gọn nhẹ hơn phụ nữ nhiều, nhất là người đàn ông hoàng kim yêu nghiệt như Cố tổng đây thì lại chẳng cần phải đứng hàng giờ trước gương xem xét lại dung nhan của mình. Đã đẹp đến nam nhân nhìn phải ghen tỵ, nữ nhi nhìn phải chìm trong cơn mê thì chỉnh trang nữa chắc ra đường phải bịt khẩu trang cho toàn dân thiên hạ đỡ phải ngợi ca, chú ý.

"Khiết Nhi?". Cố Mặc gõ cửa phòng

Vừa nghe thấy tiếng anh, cô liền nhanh chóng mở cửa ra, đột ngột ôm trồm lấy dáng người cao lớn của Cố Mặc. May sao anh có tâm lý cùng thể lực tốt, nếu không việc hai người sẽ ngã xuống đấy nằm đè lên nhau là điều khỏi cần bàn đến

"Nhớ tôi đến thế sao?". Ôm lấy chiếc eo thon của bạn gái nhỏ, Cố Mặc ý cười lan rộng đến tận đuôi mắt chim ưng sắc bén

"Nhớ, nhớ đến nỗi tự nhiên muốn khinh bạc anh". Vi Khiết lại càng không biết xấu hổ, thẳng thắn thơm nhẹ một cái lên má anh, bộc lộ ý đồ hoàn toàn rõ ràng

"Vậy hửm? Thế trưa nay là 'ăn' gì?". Cố Thủ trưởng cũng lật bài luôn, hai người đều mặt dày giống đít nhọ nồi đun lâu năm, tâm tư chẳng thể trong sáng hơn, chân thành rất tốt, nhất là cái chuyện 'ăn thức ăn' hay "ăn cô nhóc' phân biệt rạch ròi lại càng tốt

Vi Khiết bỏ tay ra khỏi cổ anh, cô mỉm cười vô tư, hồn nhiên giả bộ đứa ngốc, níu lấy cánh tay lớn kéo đi ra cửa, không quên nhấn mạnh chơi chữ trả lại ý đồ của ai đó:
"đương nhiên....là 'ăn' đồ ngon rồi, đi thôi"

"Nghịch ngợm".

Cố Mặc chẳng biết trách móc cô nhóc học hư như nào, chỉ có thể mỉm cười lắc đầu sủng ái, ai bảo cái tính lưu manh có văn hóa này của cô cưa đổ được anh chứ? Giang hồ nói chớ có sai, thật ra là kinh nghiệm Cố tổng đúc kết sau nhiều chuyến thực thi, khám phá.

'Không sợ phụ nữ lưu manh vô sỉ, chỉ sợ gặp thiếu nữ ngây thơ, hồn nhiên rõ ràng lưu manh mà lại cực kì vô sỉ có văn hóa như Đường Vi Khiết đây'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro