chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thahan bảo Phuwin tốt nhất là xin nghỉ một buổi, thế nhưng Phuwin vẫn làm việc đến lúc hết giờ mới đi. Cậu phải mua mấy thứ trên đường về nhà mới có thể lấy lòng, thuốc lá và rượu thì đến cửa hàng chuyên bán thuốc lá và rượu là được, còn về quà cho Ananda, cậu biết cô em gái này thích hàng hiệu nhất, cậu mua túi xách loại mới cho cô có lẽ là được.

Ra khỏi công ty chưa được bao lâu, Phuwin đã thấy xe riêng của nhà Naravit.

“Làm phiền chú rồi, chú Ben.” Phuwin ngồi vào xe xong thì tỏ ý muốn đến mấy cửa hàng cách công ty không xa để mua đồ.

“Ngài Naravit đã giúp cậu chuẩn bị xong hết rồi, đều ở trong cốp xe đằng sau.” Tài xế cười nói.

“Mua hết rồi?” Phuwin hơi lờ mờ, cậu chỉ nói là về nhà ăn cơm mà, chứ đâu nói cái gì khác.

“Ừ, thư ký Alina và tôi cùng đi mua, thuốc lá, rượu và các loại quà cáp đều có đủ, cậu yên tâm đi.”

Trong vòng nửa năm nay Phuwin đã về nhà ba lần, lần nào cũng do chú Ben đưa đi. Mỗi lần về cậu đều mua rất nhiều đồ, tuy cậu không nói, nhưng chú Ben thì nói hết với Naravit, đương nhiên Naravit  biết rõ. Tuy rằng tạm thời chuyện của anh và Phuwin không thể công khai, nhưng anh luôn cảm thấy mình cũng nên hiếu kính cha mẹ người thân của cậu, cho nên lần này đã cho người chuẩn bị chút quà cáp đơn giản.

Phuwin không thể nói rõ cảm xúc trong lòng hiện tại là gì, tuy rằng thấy hơi ngại nhưng cũng rất vui mừng, vì thế cậu gọi điện thoại cho Naravit.

*Mình sẽ đổi cách xưng thân mật hơn giữa Phuwin và Naravit thành Pond nha. Chỉ khi hai người này tương tác thôi nhé

“Alô, Tiểu Phu ~” Điện thoại mới chỉ có một tiếng chuông đã được bắt máy, giọng nói dịu dàng êm tai của Naravit truyền đến.

“Tan tầm chưa?” Lúc trước vì nghĩ sắp phải gặp người nhà nên tâm tình không tốt lắm, nhưng giờ nghe thấy giọng Naravit, Phuwin thấy dễ chịu hơn hẳn.

“Không đâu, em không về nhà cùng anh, anh chỉ còn biết tăng ca thôi ~”

“Em sẽ cố gắng về sớm, anh ăn cơm đúng giờ, đừng làm việc vất vả quá.”

Hai người cứ lai nhai lải nhải trên suốt đường đi như vậy. Lúc xe sắp đến gần nhà Phuwin mới cúp điện thoại, Naravit đúng là nói rất nhiều, cậu nói thầm trong lòng.

“Dừng ở đây đi.” Phuwin bảo Chú Ben dừng xe ở chỗ cách cửa tiểu khu nhà mình một đoạn. Chiếc xe này thật sự rất bắt mắt, cậu không muốn để người nhà hay hàng xóm nhìn thấy, đến khi đó người ta hỏi cậu có quan hệ thế nào với cái xe này, cậu thật sự không biết phải giải thích sao nữa.

Lúc mở cốp xe ra lấy quà, Phuwin bị dọa sợ, sao lại nhiều thế này.

Chú Ben vừa giúp lấy quà ra vừa nói cho cậu biết quà nào mua cho ai, tránh cho cậu mang quà về mà không biết phải đưa cho người nào.

“Sao lại mua nhiều như vậy chứ.” Phuwin hơi hắc tuyến, phần lớn quà cáp đều rất đắt tiền, dựa vào số tiền lương bình thường của cậu, có lẽ hai ba tháng cũng không mua nổi, cậu mua được đồ mang về nhà đã là có chút mặt mũi, nhưng nghĩ đến mấy người trong nhà, Phuwin lại thấy đau đầu. Mang số quà này về nhà, thể nào mọi người cũng tưởng cậu kiếm được nhiều tiền, sau này muốn đòi cậu chắc chắn sẽ không nể nang kiêng dè gì.

Có điều nếu là ý tốt của Naravit, Phuwin vẫn ngoan ngoãn xách hết mọi thứ trong tay, aizzz, cứ coi như phúc lợi được phát nhân dịp mùng một tháng năm đi, vừa vặn mấy hôm trước chính là ngày nghỉ mùng một tháng năm, nếu nói là dùng phiếu mua hàng công ty phát để mua, chắc là cũng qua được.

“Ô, Tiểu Phu đã về rồi đấy à.” Người đang nói chính là một bác gái sống cùng tiểu khu với Tangsakyuen gia, tên là Bun Ma. Bà thấy Phuwin xách túi lớn túi nhỏ về, bèn bát quái đến gần xem là gì. “Ôi trời, toàn là đồ tốt cả, ở ngoài kiếm được nhiều tiền lắm hả?”

“Dì Bun Ma!” Phuwin cười chào hỏi. “Ít khi về nhà, nên mua nhiều một chút, dạo này sức khỏe sao rồi?” Dạ dày của bà dì này không được tốt lắm, hàng xóm láng giềng ai cũng biết.

“Khỏe lắm, con trai dì tìm được một bác sĩ rất giỏi!” Được con trai mình hiếu thuận, Bun Ma cực kỳ đắc ý, con trai cho bà rất nhiều tiền để chữa bệnh, gặp ai bà cũng khoe.

“Vậy sau này dì có thể hưởng phúc rồi.”

“Ha ha ha…” Bun Ma thích nghe những câu như vậy nhất, trong lòng vui sướng thế nào khỏi cần nói.

“Có điều không phải dì Bun Ma nói cháu đâu, nhưng Tiểu Phu à, cháu mua đồ thế này thì nhiều quá, cháu xách nhiều đồ về nhà như vậy, nhưng chưa chắc mấy người nhà cháu đã nói tốt cho cháu đâu.” Nói xong, Bun Ma đến gần nói nhỏ. “Dì nói thầm với cháu, chắc khoảng mấy ngày nữa căn nhà kia của nhà cháu sẽ được sang tên, ba cháu nói là cho Thanom đấy.” Về chuyện này của nhà họ Tangsakyuen, toàn bộ tiểu khu này đều biết cả, không ít người đều rất thông cảm cho Phuwin, một người cha bất công như Thahan đúng là hiếm gặp.

Phuwin nhíu mày, cho tới giờ cậu chưa từng nghe Thahan nhắc đến chuyện này, cũng không phải cậu thèm muốn gì nhà cửa, cậu căn bản chưa từng vọng tưởng về loại chuyện này. Địa vị ở nhà của cậu đã như vậy, nhất định căn nhà đó sẽ không đến lượt cậu lấy, nhưng cậu không ngờ lại nhanh như vậy, Thanom vẫn còn đang đi học mà.

Nhà họ Tangsakyuen ở trên tầng năm, đây là một tiểu khu cũ, nhà cao nhất là ở tầng sáu, không có thang máy, đèn điện ở hành lang cũng rất mờ, có điều tuy rằng sơ sài, nhưng cũng coi như sạch sẽ, ngay cạnh tiểu khu chính là đồn công an, cho nên tình hình trị an cũng khá tốt.

Phuwin lên tầng gõ cửa mấy cái, không được một lát cửa đã mở, là Anchali ra mở, cũng chính là mẹ kế của Phuwin.

Lúc mở cửa, Anchali liếc xem Phuwin xách thứ gì trong tay trước, sau khi thấy một đống túi lớn túi nhỏ mới cười nói: “Mau vào nhà đi.”

“Mẹ.” Tuy rằng Phuwin không thân thiết gì với người mẹ kế này, thế nhưng bề ngoài vẫn phải nể mặt. Lúc Thahan tái hôn tuy cậu đã bốn tuổi, nhưng đó là tuổi mụ, thực chất cậu còn chưa đầy ba tuổi. Khi ấy Thahan bảo cậu gọi Anchali là mẹ, cậu thì không hiểu gì hết, nên cũng cứ gọi như vậy, hiện giờ đương nhiên không thể tùy tiện thay đổi.

“Tiểu Phu về rồi này.” Tangsakyuen gia không lớn, không có huyền quan, vừa vào cửa là thấy ngay phòng khách. Thahan đang ngồi nói chuyện với khách, nhìn thấy con trai mang nhiều đồ như vậy về nhà, tất nhiên nhiên cảm thấy rất có thể diện trước mặt khách, tâm tình cũng tốt hơn, vốn đang tức vì Phuwin về muộn, nhưng giờ nhìn thấy nhiều đồ như vậy sẽ không nói ra miệng.

“Ba.” Phuwin để hết quà cáp lên ghế sofa trong phòng khách.

“Đây là chú Satra .” Thahan giới thiệu đơn giản với Phuwin.

Phuwin ngoan ngoãn chào hỏi, Thahan không nói với cậu ông khách này đến để làm gì, cậu cũng không hỏi nhiều.

“Anh, mua quà cho em chưa?” Lúc này, Ananda lao ra khỏi phòng như cơn gió. Vừa nãy Phuwin thấy Anchali vào phòng của Ananda, có lẽ là đi gọi cô. Hôm nay là thứ sáu, cho nên Ananda về nhà, cô và Thanom đều học đại học ở bản địa.

Phuwin cảm thấy hơi mỉa mai, bình thường em trai em gái cậu hầu như không hề gọi cậu là anh, hồi nhỏ luôn gọi cậu là này này này, sau này cậu đi làm thì mới tốt hơn một chút, bởi vì có tiền lương, thi thoảng có mua quà về nhà. Mỗi lần nhận được quà, hai anh em này mới tỏ vẻ thân thiết một chút, nhất là Ananda, ngày thường hầu như không hề nhìn cậu bằng sắc mặt dễ chịu gì.

“Đương nhiên đã mua rồi, không phải sắp đến sinh nhật em sao, đồ trang điểm và túi xách đều có.” Phuwin lấy quà cho Ananda từ trong một túi lớn, một chiếc túi xách hàng hiệu, một bộ đồ trang điểm, đều là sản phẩm của công ty tập đoàn Lertratkosum, hơn nữa còn là sản phẩm đẳng cấp quốc tế, hai thứ tốt thế này phải hơn mấy nghìn.

Ananda nhìn thấy bộ đồ trang điểm và túi xách, thích không rời tay được, cô biết Phuwin mới chuyển nơi làm việc, nhưng không ngờ lại hòa nhập tốt như vậy, lại có thể mua được quà đắt tiền thế này.

Anchali tỉnh bơ đứng một bên nhìn, Phuwin cũng lấy quà cho Anchali ra: “Bộ sản phẩm dưỡng da này là để mẹ dùng.” Ngoại trừ sản phẩm dưỡng da, còn có các loại sản phẩm dưỡng sinh khác, mặt khác còn cả quà cho Thahan và Thanom, còn lại thì chính là thuốc lá và rượu mà Thahan chỉ định, toàn là loại vô cùng đắt tiền.

Ai cũng có quà, nên tâm tình mọi người đều rất tốt, Thanom cũng được Ananda gọi ra ngoài. Lúc cậu ta nhìn thấy quà, thái độ với Phuwin tốt hơn nhiều. Thahan vốn định hỏi sao Phuwin dùng nhiều tiền như vậy để mua quà, nhưng vì đang có khách, ông ta nhịn xuống.

Phuwin cảm thấy chắc vị khách này rất quan trọng, bữa tối có rất nhiều thức ăn. Trên bàn cơm, Thahan và đối phương nói chuyện cực kỳ vui vẻ, đến cả Anchali bình thường không dễ nhiệt tình cũng thường xuyên cười tươi khen ngợi.

“Chú Satra này, chuyện của Thanom nhà anh đều nhờ cả vào chú đấy!” Có vẻ Thahan uống hơi nhiều, mặt đỏ bừng lên, giọng nói cũng cao hơn mấy phần, mang dáng vẻ như một người anh tốt với Satra.

“Yên tâm đi, cứ giao cho em.” Satra cũng không khá hơn Thahan là bao. Rượu mà hai người đang uống là rượu ngon Phuwin vừa mua về, ông ta uống mấy ly, giờ đã hơi lảo đảo.

Bữa cơm này ăn mất hơn một tiếng, Phuwin ngồi nghe hồi lâu mà vẫn không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, Thanom vẫn chỉ là sinh viên, có chuyện gì cần người ta giúp đỡ chứ? Nhưng cậu không hỏi nhiều, chỉ im lặng ăn cơm.

Ăn xong lại tán gẫu mấy câu, sắp đến tám giờ, Satra mới rời đi, Anchali còn gọi một chiếc taxi cho ông ta. Mặt khác còn tặng ông ta hai hộp thuốc lá và một chai rượu, cũng chính là thứ mà Phuwin mua về.

“Ba, chú Satra đến đây làm gì?” Phuwin không nén được hiếu kỳ.

“Không phải Thanom sắp tốt nghiệp rồi sao, chỗ chú Satra có cửa vào, nửa năm sau Thanom lên năm bốn là có thể thực tập, là công ty lớn, tiền lương không thấp đâu.” Thahan chỉ cần nghĩ đến chuyện này là tâm tình tốt lên hẳn.

Phuwin hiểu rõ gật đầu, tìm được công việc thì tặng quà mời ăn cơm cũng là bình thường.

“Phải rồi, dạo này mày được tăng lương à? Sao mua nhiều đồ vậy?” Thahan đã uống cốc nước, đầu óc tỉnh táo hơn một chút.

“À, mùng một tháng năm công ty phát không ít phiếu mua hàng.”

Anchali ngồi một bên nghe thấy có chút bất ngờ, Thahan cũng không vui: “Thế sao vào mùng một tháng năm tao không thấy mày nói gì, được phát phiếu mua hàng mà không biết đường mang về nhà một ít, nếu hôm nay tao không gọi điện cho mày, có phải mày không nghĩ đến chuyện mua đồ về nhà không? Tao nuôi mày lớn thế này, đến giờ mày sống sung sướng rồi thì không biết hiếu kính tao à?”

Thahan uống rượu xong càng không biết chừng mực gì, mắng Phuwin liên tục hơn nửa tiếng. Phuwin cũng im lặng nghe chứ không cãi lại, kinh nghiệm trước đây nói cho cậu biết, bất kể cậu cãi lại thế nào cũng chỉ là vô ích, không bằng cứ im lặng nghe mắng, để Thahan mắng xong là được, không thì có lẽ sẽ không chỉ là mắng đơn giản như vậy, có khi còn bị đánh nữa.

Thahan mắng lâu như vậy mà vẫn không dừng, Anchali đẩy ông ta: “Được rồi, uống nhiều rượu một chút là nói nhiều, không phải Tiểu Phu đã hiếu thuận rồi sao.”

Phuwin nghe thấy thì nhướng mi, quả nhiên là có việc mới gọi cậu về nhà. Mấy lần trước về nhà đều bảo cậu đưa tiền, không phải mua bảo hiểm thì là mua thứ khác, dù sao cũng chính là đưa tiền, có lẽ lần này cũng không phải ngoại lệ, nếu không thì sao bà mẹ kế này của cậu lại nói hộ cậu trước mặt Thahan chứ.

__Hết__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro