11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Thùy Trang nghe được tin xong, sững sờ suốt một hồi lâu, nàng nhìn bà Sương rồi nhíu mày nghiêng đầu hỏi Hoàng Khương: "Cô ta nói ai?"

"Diệp Lâm Anh ." Vẻ mặt Hoàng Khương không hề thay đổi, nhưng anh biết sắp có người gặp xui xẻo.

Bà Sương rất là khó hiểu, trọng điểm không phải bà Duyên sao? Diệp Lâm Anh chỉ là một nhân viên nhỏ, việc cô đi hay ở cũng không cần thiết phải để đích thân Thùy Trang phụ trách chứ, giám đốc trung tầng như bà Duyên mới phải là đối tượng mà Nguyễn Tổng nên quan tâm không phải sao, đầu óc đặc trợ Hoàng Khương bị hồ đồ à? Trẻ tuổi hơn mà lại chức cao hơn cô, không phải là thân thích của Nguyễn Tổng chứ?

Sau khi Thùy Trang xác nhận đúng là Diệp Lâm Anh xong, tâm tình thế nào có thể tưởng tượng được, người được nàng nâng niu trong lòng bàn tay lại bị oan uổng như vậy! Đúng là phản rồi!

"Đã điều tra xong chưa?" Sắc mặt Thùy Trang cực kỳ dọa người.

"Đã điều tra xong rồi, cũng đã xem video được ghi lại trong camera." Trước đây bà Sương chỉ cảm thấy tổng tài nhà mình lạnh lùng băng giá, đây là lần đầu tiên thấy Thùy Trang tức giận.

"Cô kể lại tỉ mỉ mọi chuyện cho tôi." Ngón tay Thùy Trang không ngừng gõ xuống bàn, hiển nhiên vừa phẫn nộ lại vừa bực bội.

Bà Sương kể lại sự việc một lần. Vừa rồi lúc đến điều tra, bà Duyên vẫn ỷ vào lý lịch lâu năm rồi quát mắng mấy câu, cô đều nói hết với Thùy Trang, cũng không hề thêm mắm dặm muối, không thì sẽ có vẻ cô thiên vị, cố gắng thể hiện sự hào phóng ngay thẳng trước mặt Thùy Trang .

"Nguyễn tổng, tôi biết giám đốc Duyên là nhân viên cao tuổi trong công ty, lý lịch lâu năm hơn tôi, nhưng bà ta làm vậy quả thật không ổn, tôi không thể bao che cho bà ta chỉ vì bà ta là cấp dưới của tôi, tuy chỉ làm tổn hại đến nhân viên cơ sở, nhưng đó cũng là nhân viên của công ty, công ty nên bảo vệ mới phải." Bà Sương vô cùng chính nghĩa nói.

Tuy rằng Hoàng Khương là một tấm gương tinh anh, nhưng cũng là vua bát quái, hầu hết các loại tin tức bát quái trong công ty anh đều biết, lúc nào rảnh rỗi đều sưu tầm đủ, cho nên từ lâu anh đã biết rõ chuyện bà Sương gai mắt với bà Duyên, bây giờ lại thấy dáng vẻ một lòng vì tập thể của cô thì buồn cười, nhưng anh cố mím môi nhịn xuống.

Quả đúng bà Duyên có lý lịch lâu năm, Thùy Trang vẫn luôn dành những đãi ngộ tốt cho các nhân viên lớn tuổi. Nếu là nhân viên cơ sở khác gặp phải loại chuyện này, có lẽ cô chỉ trừ chút tiền thưởng của bà Duyên là xong, hầu như sẽ không giáng chức, có điều hiện tại người bị oan là Diệp Lâm Anh thì không cần phải nói gì hết.

Thùy Trang nổi cơn tam bành nói với Hoàng Khương: "Cậu đi kiểm chứng lại xem có phải thật không, nếu là thật, bảo bà già kia cút ngay! Đây là công ty nhà tôi hay công ty nhà bà ta? Bà ta còn không phải cổ đông!"

"Vâng!" Thùy Trang không biết, nhưng Hoàng Khương thì đã nghe nói được không ít về cuộc sống cá nhân của bà Duyên, anh cũng rất khó chịu với bà ta, nên đã đáp ứng vô cùng nhẹ nhàng.

"Còn cái gì Hư Hưng ấy nhỉ?" Thùy Trang nhíu mày, nàng không nhớ ra tên của đương sự còn lại là gì.

"Hưng, mới vào công ty từ đầu tuần, tốt nghiệp đại học B, thành tích học tập rất tốt." Bà Sương vẫn mang dáng vẻ chính trực không chút tư tâm.

"Điều tra xong rồi thì bảo anh ta cút đi! Hôm nay anh ta có thể giá họa cho đồng nghiệp để trốn tránh trách nhiệm, sau này cũng có thể làm tổn hại đến lợi ích của công ty vì lý do khác! Anh ta làm mất tư liệu khách hàng quan trọng, công ty có thể tố cáo anh ta tội tiết lộ chuyện cơ mật của công ty! Bảo anh ta cút ngay!" So sánh với bà Duyên, rõ ràng Thùy Trang càng ghét Hưng hơn, Diệp Anh của nàng tốt bụng giúp đỡ anh ta, không thể ngờ được lại bị cắn ngược một cái, đúng là loại người độc ác! Nàng hận không thể xé xác anh ta!

Cũng may đây là công ty của nàng, nếu là ở công ty khác, không biết chừng Diệp Anh của nàng không thể được rửa oan!

Hoàng Khương đi xử lý mọi chuyện theo lời Thùy Trang, bà Sương thì vẫn ở trong văn phòng của Thùy Trang để nói chuyện.

"Cô làm rất tốt." Thùy Trang rất hài lòng về hành động hôm nay của bà Sương. "Tuy nhân viên tên là Diệp Lâm Anh kia chỉ là nhân viên cơ sở trong công ty chúng ta, nhưng cô ấy cũng là một phần của công ty, có cống hiến cho công ty mà lại bị uất ức, chúng ta cần phải động viên, bồi thường."

"Đó là đương nhiên, tôi sẽ cho cô ấy thêm tiền thưởng." Bà Sương không có hứng thú về Diệp Lâm Anh , cô chỉ có hứng thú đối với chức vị để trống sau khi bà Duyên bị đuổi thôi.

"Được rồi, mọi chuyện phía sau cô cứ giải quyết cùng bộ phận nhân sự đi." Thùy Trang vẫn chưa nguôi giận, có điều cũng chẳng có gì để nói cùng Bà Sương nữa.

"Vâng." Bà Sương sung sướng đứng dậy ra ngoài.

Nhưng cô vừa mới đi tới cửa, Thùy Trang đã gọi cô lại: "À... Cô bảo nhân viên tên là Diệp Lâm Anh lên văn phòng của tôi một chuyến."

"Dạ?" Bà Sương nghe mà không hiểu lắm.

"Bảo Diệp Lâm Anh lên đây một chuyến, tôi muốn đích thân nói chuyện với cô ấy, động viên một chút, cũng là để các nhân viên khác trong công ty thấy, chúng ta đều trân trọng mỗi một nhân viên, dù chức vị nhỏ đến đâu cũng được đối xử bình đẳng." Thùy Trang liều mạng tìm lý do để gặp ông xã.

"Vâng." Bà Sương ra khỏi văn phòng trong sự khó hiểu, một nhân viên cơ sở nho nhỏ thôi mà, boss lớn lại xem trọng như vậy, mình nhớ cô ta luôn đi theo đường lối cao ngạo lạnh lùng mà, bây giờ muốn chuyển sang loại hình gần dân à?

Lý do của Thùy Trang rất là đại nghĩa lăng nhiên, là muốn để cho toàn bộ công ty thấy, bà Sương rất được boss lớn coi trọng lại đích thân đến tìm Diệp Lâm Anh đang làm việc, còn truyền đạt lại tình cảm nồng đậm quan ái đến nhân viên thay boss lớn ngay trước mặt mọi người, thêm cả việc tăng tiền thưởng hậu hĩnh cho Diệp Lâm Anh.

Mọi người xôn xao ngay lập tức, đều cảm thấy Diệp Lâm Anh này đúng là nhân họa đắc phúc mà! Chẳng những được thêm tiền thưởng, mà còn được lộ diện ngay trước mặt boss lớn nữa! Phải biết rằng, có những nhân viên cơ sở đã làm ở công ty sáu năm mà chưa từng được gặp Thùy Trang ngoài đời đó! Rõ ràng là cùng làm trong một công ty, vậy mà những lúc đi làm tan tầm đều chưa từng chạm mặt một lần, thật sự là vận khí quá kém mà.

Diệp Lâm Anh: "..." Lý do này của Thùy Trang nhất định là nói hươu nói vượn!

Các nhân viên nam ở đây ai ai cũng cực kỳ hâm mộ.

"Diệp Lâm Anh, cơ hội hiếm có đấy, lát nữa cậu phải nhìn thật kỹ nhá! Rồi về kể lại cho chúng tôi, trông Nguyễn Tổng như thế nào!"

"Ai ya, nếu người bị oan là tôi thì tốt quá rồi!" Đây là một người mà trong não có lỗ thủng nói...

"Có thể dẫn người khác đi cùng không? Tôi còn chưa lên tầng 20 bao giờ, càng không cần phải nói đến chỗ làm việc của Nguyễn Tổng, thật sự là nằm mơ cũng muốn đi một lần."

...

Mọi người đang líu ríu không ngừng, bà Sương nói với Diệp Lâm Anh: "Cô chỉnh lại quần áo đầu tóc một chút, để tạo ấn tượng tốt với Nguyễn Tổng. Tuy cô ta nói muốn động viên cô, nhưng cô cũng đừng làm ra vẻ, phải khiêm tốn một chút, cô đại diện cho hình tượng của cả bộ phận chúng ta, đừng ăn nói lung tung, đừng để xảy ra chuyện."

"Tôi biết, tổng giám, cám ơn chị." Diệp Lâm Anh nói trong lòng, tôi nhất định là không đại diện được cho hình tượng của cả bộ phận chúng ta đâu, ngày nào tôi cũng ở chung môt nhà với Thùy Trang, hình tượng thế nào sao cô ấy không biết chứ?

Bà Sương cười tươi quan sát Diệp Lâm Anh từ trên xuống dưới, ừm, trắng trắng trẻo trẻo thanh thanh tú tú, là một cô nhóc rất đẹp! Tuyệt đối sẽ không làm cho bộ phận của cô mất mặt. "Được rồi, đi đi, lên tầng 20 trước, sau đó chuyển sang thang máy đối diện để lên tầng 35, tới nơi sẽ có thư ký dẫn cô vào!"

Trong công ty, thang máy lên tầng 20 và thang máy xuống tầng 20 là tách biệt. Nhân viên làm việc từ tầng 20 trở lên sẽ có thang máy khác, còn một thang máy khác từ tầng dưới cùng chỉ lên đến tầng 20 là dừng lại, như vậy thì lúc đi làm và tan tầm sẽ không xuất hiện tình huống quá chật chội, hơn nữa cũng bớt được rất nhiều thời gian.

Còn về nhân viên của tầng 35 thì có thang máy riêng, đi thẳng từ tầng một lên, đó là nơi làm việc của Thùy Trang.

Về phần Thùy Trang,nàng có hẳn một thang máy chuyên dụng, bởi vì các nhân viên khác đều phải đeo thẻ ngay từ đại sảnh của công ty, nàng thì không cần, cứ đi vào bãi đỗ xe là có thể lên tầng. Bởi vì dù nàng là tổng tài, nhưng thật ra chính là chủ tịch của cả tập đoàn, chỉ là lựa chọn làm việc ở tổng công ty thôi, nếu nàng có hứng thú, nàng hoàn toàn có thể làm việc ở công ty chi nhánh bên nước ngoài, kỳ thật phần lớn nghiệp vụ của tập đoàn Nguyễn Thị đều ở nước ngoài, đặc biệt là các sản phẩm cao cấp.

Diệp Lâm Anh sống cùng Thùy Trang lâu như vậy, nhưng ngay cả tầng 20 cô cũng chưa lên bao giờ, chứ đừng nói đến tầng 35. Bước vào cái thang máy mà muôn người cùng nhìn này, trong lòng cô có cảm giác là lạ, hơi căng thẳng một chút, nhưng không phải vì Thùy Trang, Thùy Trang đã vô cùng quen thuộc với cô, mà là bởi vì vẻ mặt của các đồng nghiệp, trông ai nấy cũng đều hâm mộ cô.

Diệp Lâm Anh: "Thế này là sao đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro