12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh mắt nóng bỏng của các đồng nghiệp, Diệp Lâm Anh bước vào thang máy, không bao lâu đã tới tầng 20, sau đó chuyển sang thang máy đối diện để lên tầng 35. Trên đường đi cô hít sâu mấy lần, đến công ty đã nửa năm, vẫn chưa từng đến chỗ Thùy Trang làm việc bao giờ, nói thật ra, cũng hơi hồi hộp đây này, phải tiếp xúc với rất nhiều nhân viên cao cấp, bình thường hầu như cô không có cơ hội đụng chạm. (Được rồi, đương nhiên phải loại trừ boss lớn Thùy Trang ra.)

'Đinh ____' Đã tới tầng 35.

Cửa thang máy vừa mở ra, Diệp Lâm Anh đã nhìn thấy một mỹ nam đứng bên ngoài, mặc bộ đồ màu tím nhạt, đeo trang sức nhã nhặn, là một trong số các thư ký của Thùy Trang, tên là Thái Trung, mới được thăng chức năm nay, Thùy Trang phái anh tới đây dẫn đường cho Diệp Lâm Anh.

Hỏi rõ người tới xong rồi tự giới thiệu mình, Thái Trung dẫn Diệp Lâm Anh đi, phải đi một đoạn nữa mới đến văn phòng của Thùy Trang.

Diệp Lâm Anh phát hiện, điều kiện trên tầng 35 hoàn toàn không giống với tầng mà cô làm việc, cấp bậc trang hoàng thì không cần nói, số lượng người cũng rất ít. Ở tầng mà cô làm việc toàn người là người, tuy rằng cũng có phân chia mỗi người một vị trí, nhưng kỳ thật cũng chỉ dùng một chồng tài liệu để ngăn cách, giữa các tổ nhỏ thì dùng vách ngăn để ngăn cách thôi, tính tư mật hoàn toàn không giống như trên tầng cao.

Có điều cô cũng biết những người có thể làm việc trên tầng cao đều không giống người khác, việc phải phụ trách không chỉ là nghiệp vụ của tổng công ty, còn có cả các công ty chi nhánh và công ty con khác, đều là trợ giúp cho Thùy Trang, công việc khác hẳn với nhân viên các tầng dưới.

Thùy Trang, Hoàng Khương và các thư ký trực tiếp thì làm việc ở khu chính giữa, dùng cửa thủy tinh trong suốt để ngăn cách.

"Cứ đi về phía trước là được." Thái Trung cười chỉ vào văn phòng của Thùy Trang. "Cô không cần căng thẳng, tuy Nguyễn Tổng không thích cười, nhưng tính tình cũng không xấu, chỉ cần cô đừng nói linh tinh là được." Trông bề ngoài Diệp Lâm Anh không tồi, Thái Trung cũng có ấn tượng tốt với cô, cho nên còn tốt bụng giúp cô bình tĩnh lại.

"Cám ơn." Diệp Lâm Anh có căng thẳng, nhưng là căng thẳng đối với hoàn cảnh xa lạ, tuyệt đại đa số những ai bước vào hoàn cảnh lạ lẫm đều có loại tâm tình này.

"Nguyễn Tổng, Diệp Lâm Anh tới rồi." Thái Trung gọi vào đường dây điện thoại nội tuyến cho Thùy Trang.

Bảo Lâm liếc nhìn Thái Trung một cái. Tuy rằng anh không có hứng thú đối với loại chuyện tiếp đón nhân viên cơ sở này, hơn nữa còn cảm thấy tự hạ thấp giá trị của mình, nhưng việc này là do đích thân Thùy Trang dặn dò, có thể nói chuyện mấy câu với Thùy Trang cũng đủ rồi. Bình thường Thùy Trang có việc gì đều nói trực tiếp với thư ký chủ tịch là anh, cho nên hôm nay anh có chút không phục, cứ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thái Trung là tức.

Có điều nghĩ lại, có lẽ Thùy Trang cảm thấy đại tài không nên tiểu dụng chăng, mấy chuyện vặt vãnh thì giao cho người khác làm, chỉ có chuyện quan trọng mới giao cho anh.

Nghĩ như vậy, tâm tình anh lại tốt hơn một chút.

Ổn định tâm trạng, Diệp Lâm Anh dè dặt đến trước văn phòng của Thùy Trang định gõ cửa, không còn cách nào cả, nơi này thật sự không thể thả lỏng nổi. Thái Trung nhìn cô từ phía sau, xung quanh cũng toàn là kính trong suốt, đến cả nền gạch dưới mặt đất cũng sáng bóng đến mức có thể soi được, cho nên tim gan cô cứ run cầm cập.

'Cốc cốc cốc!' Diệp Lâm Anh nhẹ nhàng gõ cửa.

Vừa mới gõ xong cửa đã mở ngay, khuôn mặt tươi cười của Thùy Trang xuất hiện trước mặt cô, sau đó kéo cô vào trong!

Suýt nữa thì Diệp Lâm Anh đã hét lên, cô còn chưa phục hồi tinh thần đã bị kéo vào, cửa văn phòng đóng lại rầm một cái. "Thư ký Thái Trung đang nhìn ở sau đấy!" Cô sốt ruột nói, sao lại làm cô sợ thế này.

"Ha ha ha ha, không sao đâu!" Thùy Trang cười to, lần đầu tiên "hẹn hò" ở văn phòng, nàng thấy hơi hưng phấn.

"Nếu bị người khác phát hiện ra quan hệ của chúng ta thì phải làm sao?" Diệp Lâm Anh nói rất nhỏ, chỉ sợ người khác nghe thấy.

"Ở đây cách âm tốt lắm, chúng ta nói gì bên ngoài không nghe thấy đâu." Thùy Trang kéo Diệp Lâm Anh ngồi xuống sofa. "Hơn nữa, bị người khác phát hiện ra quan hệ của chúng ta cũng đâu có sao, em đã muốn Diệp Anh lên đây làm việc từ lâu rồi, Diệp Anh lại không chịu, giờ thì hay rồi, bị đám người không có mắt kia bắt nạt hả?" Sau đó nàng nhìn khắp người Diệp Lâm Anh một lượt, xác nhận cô không sao cả mới thở ra nhẹ nhõm. "Vừa nãy Diệp Anh phải chịu uất ức rồi."

"Nhưng mọi người còn đang hâm mộ em kia kìa, nói là có thể được gặp chị, dù bị oan bọn họ cũng sẵn lòng." Diệp Lâm Anh thở dài nói. "Đúng là đầu óc bị hỏng mà."

"Vậy thì chứng tỏ bà xã của Anh rất có sức quyến rũ đó, Anh không ghen à?" Nhân lúc Diệp Lâm Anh còn chưa phản ứng lại, Thùy Trang kéo tay Diệp Lâm Anh sờ soạng, ăn sạch đậu hủ.

Sờ soạng một lúc lâu, rốt cuộc Diệp Lâm Anh cũng phản ứng lại, cô đẩy tay Thùy Trang ra: "Không được sờ lung tung! Phải rồi, chị bảo em lên đây là có chuyện gì, chị cứ nhắn tin hay gọi điện cho em là được, không thì để tối về nhà nói, cần gì phải làm to chuyện như vậy."

"Không phải vì em nhớ Diệp Anh sao. Tục ngữ nói rất hay, một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta đã mấy tiếng không gặp nhau, bấm ngón tay tính ra, cũng phải mấy tháng rồi đó!" Vẻ mặt Thùy Trang dạt dào tình cảm.

Diệp Lâm Anh: "..." Sáng nay bà chị ra ngoài quên uống thuốc rồi hả? Lại còn bấm ngón tay tính ra...

Thùy Trang làm như không thấy khóe miệng Diệp Lâm Anh hơi run rẩy, vẫn nói nghiêm túc: "Em nói thật, Diệp Anh thật sự không lên đây làm việc sao? Nếu Diệp Anh thích làm việc, làm ở đâu cũng giống nhau hết, điều kiện ở trên đây nhất định tốt hơn bên dưới nhiều."

Diệp Lâm Anh lắc đầu: "Hiện tại em có bao nhiêu cân lượng tự em biết rõ, em căn bản không đạt được trình độ như những người ở đây, nếu có một ngày em lên được, vậy cũng phải có được thành tích mà tất cả mọi người đều công nhận, em không muốn bị người khác chỉ trỏ."

"Hơn nữa chức vị hiện tại rất thích hợp với em, em làm việc rất thoải mái. Có thể làm việc ở Nguyễn Thị là giấc mơ của rất nhiều người, em đã đi cửa sau, cũng không thể dựa vào chị mãi, chính em cũng phải cố gắng, chị đã cho em xuất phát điểm rất tốt rồi."

"Cứ coi như vì em cũng không được sao?" Thùy Trang lại trưng ra dáng vẻ tội nghiệp. "Mỗi ngày đi làm đều không thể nhìn thấy Diệp Anh , em không thể làm việc cho tốt được."

Diệp Lâm Anh: "... Không thể làm việc cho tốt được? Thế hóa ra công ty phát triển lớn mạnh thế này là do chị nằm mơ mà ra à?"

"Á... Em tin rằng nếu có Diệp Anh ở bên cạnh em, nhất định em sẽ làm chơi ăn thật!" Thùy Trang phát huy tinh thần dù chết cũng không biết xấu hổ đến tận cùng, sau đó nắm chặt tay Diệp Lâm Anh.

"..." Diệp Lâm Anh hắc tuyến, có phải nàng đã quên cái gì rồi không, chúng ta cũng không phải vợ chồng thật sự, nàng định làm gì chứ.

Thùy Trang cũng biết những lời mình nói không phải thực tế, khẳng định Diệp Lâm Anh sẽ không đồng ý, có điều hàng ngày nàng đùa giỡn đã quen rồi, không biết chừng hôm nào đó vận khí tốt, Diệp Anh của nàng bị cảm động cũng nên

(Cảm động thì có thể, nhưng tuyệt đối không phải cảm động vì hành động đó của nàng đâu...)

Đùa giỡn cùng Thùy Trang xong, Diệp Lâm Anh đứng lên đi tham quan văn phòng của nàng: "Văn phòng của chị rộng thật!" Thật đúng là được mở rộng tầm mắt mà, thật ra cô đã từng nhìn thấy văn phòng của Thùy Trang trên TV, có đôi lúc Thùy Trang nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông ở ngay đây, có điều nhất định hình ảnh được thấy trong TV không thể giống như nhìn thấy thực sự rồi.

Rất rộng lớn, rất khí thế, rất tinh xảo, rất sang trọng. Lần đầu tiên Diệp Lâm Anh được nhìn thấy một văn phòng đẹp như thế này, không nhìn kỹ căn bản không hề giống văn phòng, mà là giống một căn phòng ở tráng lệ, những đồ vật cơ bản trong nhà, ở đây đều có hết.

"Đây là phòng vệ sinh, đây là phòng quần áo, đây là phòng nghỉ ngơi." Thùy Trang giới thiệu từng gian phòng một cho Diệp Lâm Anh. Phòng nghỉ ngơi được giới thiệu cuối cùng, vì đây cũng là phòng ngủ, thỉnh thoảng Thùy Trang có ngủ ở đây. "Giường thoải mái lắm, Diệp Anh muốn vào nằm nghỉ một lát không?"

Không biết có thứ gì đột nhiên chạy vào đầu Thùy Trang, hiện tại tràn ngập đầu óc cô là những ảo tưởng về cosplay văn phòng ~

Tuy rằng khổ nỗi nàng còn chưa từng cosplay ở nhà...

Hiển nhiên Diệp Lâm Anh không thể lĩnh hội được mấy lỗ thủng trong não Thùy Trang, mà dù cô có lĩnh hội được cũng sẽ không đồng ý: "Không cần đâu. Em cũng đâu đánh nhau với người ta, không mệt đâu, bây giờ vẫn đang trong lúc làm việc mà, nếu không có chuyện gì thì em đi trước đây. Hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên biết văn phòng của tổng tài trông như thế nào, trở về cũng tiện ăn nói với các đồng nghiệp."

Thùy Trang: "..." Đi tham quan lâu như vậy, chỉ vì Diệp Anh muốn giới thiệu với đồng nghiệp văn phòng của em trông thế nào? Còn có thể tốt hơn được nữa không?

...

Năm phút sau, Diệp Lâm Anh mỹ mãn rời khỏi văn phòng của Thùy Trang, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt mất mát của nàng.

...

Lúc này Diệp Lâm Anh vẫn chưa biết, ông Diệp đang đến công ty của cô, ông ta nói muốn đến, thật sự đã đến đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro