68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Diệp Lâm Anh về nhà, xe của Ngô gia vẫn chưa được đưa vào gara, cô có nhận ra, lần nào Thành đến cũng đi bằng chiếc xe này.

"Thành đến đây à?" Lúc Diệp Lâm Anh về phòng, đúng lúc Thùy Trang vừa tắm xong, đang ngồi trên giường xem văn kiện với sắc mặt không tốt. Cô đi đến nhìn xem, phát hiện chính là bản kế hoạch của cô, cho nên cứ tưởng là bản kế hoạch của mình có vấn đề. "À... Bản kế hoạch của em làm không tốt à?" Sắc mặt khó coi như thế, tâm tình không tốt sao?

"Ừ, Thành đến đây." Thùy Trang vỗ nhẹ vào mặt mình, cố gắng lộ ra nụ cười. "Không sao đâu, bản kế hoạch của Diệp Anh không có vấn đề." Bị người khác đùa giỡn như thế, nổi tức giận trong lòng nàng không thể biến mất một cách dễ dàng được.

"Thật ư? Em thấy sắc mặt chị không tốt lắm, xảy ra chuyện gì à?" Diệp Lâm Anh ngồi xuống cạnh Thùy Trang xoa bóp tay cho nàng. "Nói với em đi."

Thùy Trang nhéo tay Diệp Lâm Anh mấy cái, cười nói: "Thật sự không có gì. Đúng rồi, Diệp Anh liên hoan thế nào, thuận lợi không?"

"... Ừm, cũng coi như thuận lợi." Diệp Lâm Anh cứ nghĩ đến chuyện này là lại đau đầu, cô thực sự không muốn để Thùy Trang biết về cái tin đồn kia.

"Vậy là tốt rồi." Thùy Trang nhìn sắc mặt Diệp Lâm Anh. "Em thấy mặt Diệp Anh hơi đỏ, có phải uống nhiều rượu không?"

"Vâng, dù sao em cũng không cần tự lái xe, nên uống hơi nhiều một chút." Diệp Lâm Anh sờ mặt mình. "Em xuống dưới uống chút canh giải rượu đây."

Thùy Trang ngồi thẳng dậy nói: "Để em lấy giúp Diệp Anh , Diệp Anh đi tắm đi."

"Không cần, để tự em đi." Chuyện này mà cũng phải để Thùy Trang giúp, vậy thì mình vô dụng quá rồi, chẳng lẽ thật sự phải giống như tiểu điện hạ cơm đến há miệng áo đến vươn tay không biết đến nỗi khổ chốn nhân gian sao?

Lúc Diệp Lâm Anh xuống tầng đúng lúc gặp Thành đang mang tâm tình không tốt muốn ra ngoài sân tản bộ, nhìn thấy hai mắt cậu đỏ hoe mà cô hoảng sợ, rõ ràng là vừa khóc xong mới có thể thế này.

Trong ấn tượng của cô, Thành luôn là một chàng trai tùy tiện tùy hứng hoạt bát thanh nhã, nhanh mồm nhanh miệng hùng hùng hổ hổ, chưa từng thấy cậu khóc bao giờ, hôm nay bị làm sao vậy?

"Sao thế Thành, ai bắt nạt em?"

Đã được dặn dò tạm thời không thể nói cho Diệp Lâm Anh biết, Thành đành phải lắc đầu: "Không sao đâu, em vừa xem phim nên mới khóc."

"Ha ha ha ha." Diệp Lâm Anh bật cười con trai như em xem phim cũng khóc sao? Hầu như ai cũng như vậy. "Em xuống đây làm gì, khóc nhiều quá nên đói à? Chị vừa mới xem, ở phòng bếp vẫn còn thức ăn nóng đấy."

Thành lúng túng: "Không, em chỉ định ra ngoài tản bộ thôi." Buổi tối không thể ăn nhiều được, sẽ béo lên đấy.

"Vậy thì đi cùng đi." Đột nhiên Diệp Lâm Anh có hứng thú. "Đúng lúc chị cũng muốn hóng gió cho tỉnh rượu."

Thành thấy không hề gì, có người đi tản bộ cùng mình cũng rất tốt. Lúc hai người ra ngoài cửa, Diệp Lâm Anh cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người Thành, thật ra nhìn Thành giống như cô gái nhõng nhẽo, còn lùn cách cô một cái đầu. "Hiện giờ tuy ban ngày hơi nóng, nhưng ban đêm vẫn khá lạnh, em chỉ mặc đồ ngủ sao được." Hmm, cô càng nghĩ càng nhìn càng thấy giống thật.

"Chị rể họ, chị thật tốt." Thành nhìn khuôn mặt Diệp Lâm Anh, lại bắt đầu muốn khóc. Cậu cảm thấy mình thật đáng thương, cảm thấy Thùy Trang thật đáng thương, cũng thấy Diệp Lâm Anh rất đáng thương, người tốt như thế, sao lại bị người ta bịa đặt chứ.

"À, anh Hoàng Khương về rồi sao?" Thành phát hiện ra trong sân chỉ còn một chiếc xe của nhà mình thì khó hiểu, chẳng lẽ Thùy Trang không giữ Hoàng Khương ở lại sao.

"Anh Hoàng Khương?" Hiện tại Diệp Lâm Anh cứ nghe thấy Hoàng Khương là thấp tha thấp thỏm. "Đặc trợ Hoàng Khương?"

"Vâng." Thùy Trang bảo Hoàng Khương mau chóng rời đi đừng để Diệp Lâm Anh nhìn thấy, nhưng lúc đó Thành đã về phòng cùng bà Chi từ lâu, căn bản chưa hề được dặn chuyện này. "Lúc nãy anh ấy đến đã nói chuyện rất lâu với chị Tiểu Trang đấy, em tưởng chị Tiểu Trang sẽ giữ anh ấy ở lại chứ. Anh Hoàng Khương tự lái xe đến đây mà, đã muộn thế này rồi, em hơi lo lắng."

Thành chỉ nói rất là vô tình, nhưng Diệp Lâm Anh nghe xong thì lại suy nghĩ nhiều. Đúng rồi, nếu là bình thường, nhất định Thùy Trang sẽ giữ Hoàng Khương ở lại, hôm nay bị làm sao vậy? Lúc cô đến nhà hàng ăn cơm thì nghe thấy tin đồn kia, lẽ nào Hoàng Khương cũng biết rồi? Vừa rồi sắc mặt Thùy Trang không tốt sẽ không phải là vì chuyện này chứ?

Diệp Lâm Anh càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn là vậy, phải làm sao đây, liệu Thùy Trang có ghét mình không? Cô ấy tức giận với Hoàng Khương như vậy, nhất định với mình cũng sẽ...

Tưởng tượng như thế, hơn nữa còn đang hóng gió, Diệp Lâm Anh cảm thấy mình đã tỉnh rượu hoàn toàn, giờ phải thế nào mới được đây!

Lúc về phòng đi tắm, cả người Diệp Lâm Anh đều mơ mơ màng màng, trong lòng bối rối vô cùng, làm sao bây giờ?

Đang là mùa hè, cô chỉ tắm thôi mà mất hơn nửa tiếng, trong khoảng thời gian đó ở trong phòng tắm cứ suy nghĩ xem phải giải quyết chuyện này thế nào mới có thể làm Thùy Trang hết giận, chủ động giải thích sao? Như thế đã đủ chưa, Thùy Trang có tin không?

Ừm... Không thì quyến rũ Thùy Trang? Nghe nói cái cách thủ thỉ bên gối rất hữu dụng mà.

Diệp Lâm Anh hơi ngại ngùng vì cách suy nghĩ của mình, ý tưởng này thật không đứng đắn gì cả, cứ như mình có lỗi vậy, rõ ràng là mình bị oan mà!

Có điều nếu mình chủ động quyến rũ, chắc là Thùy Trang sẽ hết giận nhanh hơn chăng? Ngày mai còn phải đi làm nữa, còn phải gặp mặt đặc trợ Hoàng Khương nữa, cho nên phải mau chóng làm Thùy Trang hết giận thôi.

Nhưng mà phải quyến rũ thế nào đây? Lần trước đã dùng chiêu này rồi, ừm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro