81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường cũng coi như thông thuận. Thùy Trang tới nhà hàng trước, nàng đặt cả một phòng, nhưng không gọi đồ ăn, chỉ thanh toán tiền phòng.

Năm phút sau, mấy người Diệp gia đến, có thể nhìn ra được, mỗi người đều rất dụng tâm trang điểm ăn diện. Trong mắt bọn họ, sau này Thùy Trang sẽ thành người một nhà, Ông Diệp còn coi Thùy Trang như con dâu mình vậy, đương nhiên, nhất định là đang đứng trên lập trường của Diệp Lâm Anh.

Bốn người vừa mới bước vào nhà hàng đã được nhân viên mời vào phòng, Ông Diệp thấy trong phòng không có đồ ăn còn tưởng là Thùy Trang tôn trọng bọn họ, chờ bọn họ đến mới để bọn họ tự gọi đồ chứ.

Não bổ là một bệnh và hiển nhiên đám người nhà này rất khó để chữa khỏi, lại còn thời thời khắc khắc đều phát bệnh.

Thùy Trang không nói gì, người đàn ông ngồi bên cạnh Thùy Trang nói với bốn người với vẻ mặt không chút biểu cảm: "Mời ngồi."

"Vị này là?" Thùy Trang còn dẫn cả người nhà đến, xem ra rất coi trọng chuyện này, trong lòng ông Diệp càng vui sướng hơn.

"Tôi là luật sư của Nguyễn Tổng, tôi họ Hồ." Luật sư Hồ vẫn mang sắc mặt lãnh đạm. "Mời ngồi, chúng ta ngồi nói chuyện."

Luật sư? Bốn người Diệp gia cảm thấy khó hiểu, sao bàn chuyện hôn sự còn phải mời luật sư đến? Chẳng lẽ còn muốn thỏa thuận gì đó? Có thể lắm.

Thế nhưng người nhà của Thùy Trang trông kinh khủng quá, người ngồi bên trái có vẻ rất hung dữ.

"Mấy người không cần để ý đến anh ta, anh ta là bảo tiêu của Nguyễn Tổng." Luật sư Hồ nói tiếp.

Bốn người nghe xong như bừng tỉnh ra, quả thật, người có tiền như vậy quả thật nên có bảo tiêu, nếu không ra ngoài sẽ không an toàn chút nào. Đổi lại là bọn họ, nếu có nhiều tiến như thế, khẳng định cũng không dám chạy lung tung ra ngoài một mình.

Sau đó bọn họ tiếp tục phát huy đặc tính não bổ, sau cái hôn lễ não bổ kia, có khi bọn họ cũng được sống một cuộc sống có bảo tiêu đi theo cũng nên, thật sự là chỉ nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi.

Sau khi bốn người ngồi xuống, mọi người bắt đầu vào vấn đề chính. Đây là lần đầu tiên người Diệp gia được tiếp xúc với Thùy Trang gần thế này, trước đây chỉ được nhìn thấy trên TV, trên mạng hoặc trên báo, ai cũng nghĩ thầm, quả nhiên người thật còn tuyệt vời hơn trên màn hình, xinh đẹp còn hơn cả minh tinh nữa!

Trái tim Diệp Minh Tuấn lại đập thình thịch, nếu thật sự có thể được gả cho người phụ nữ này, vậy thì cả cuộc đời mình không còn mong ước gì hơn nữa!

"Chúng ta nói thẳng luôn đi." Luật sư Hồ lên tiếng. "Mục đích Nguyễn Tổng hẹn gặp mấy người hôm nay chắc mấy người biết rõ rồi chứ?"

Bốn người đều gật đầu, biết rõ, biết rõ, đương nhiên là biết rõ rồi, chủ ý này là do bọn họ đề xuất, làm sao có thể không biết rõ được.

Thùy Trang nhìn vẻ mặt của mấy người này, không biết phải nói sao nữa, trông dáng vẻ bọn họ như đang rất vui sướng, hiển nhiên là đang não bổ cái gì đó, nội dung não bổ thì không cần nói cũng biết.

Chẳng lẽ các người không có một chút gì đó gọi là tự mình biết mình sao?

Luật sư Hồ cũng thấy hơi buồn cười, ông không quanh co lòng vòng làm mất thời gian của Thùy Trang, dứt khoát nói luôn: "Hôm nay Nguyễn Tổng gọi mấy người đến chỉ có một việc, đó là hy vọng sau này mấy người không được làm phiền Diệp Lâm Anh tiểu thư nữa, tốt nhất là đừng có liên lạc gì hết."

Sấm sét giữa trời quang chính là tâm tình hiện tại của bốn người Diệp gia, cái ông họ Hồ này đang nói gì vậy?

Bốn người nhìn Thùy Trang với vẻ không dám tin, lúc này Thùy Trang mới lên tiếng, nói: "Đúng như luật sư Hồ nói, tôi hy vọng sau này các người tránh xa tiểu Diệp ra một chút, hôn lễ cũng không mời các người tham dự nữa, tấm thiếp mời lúc trước coi như vứt đi, tôi không muốn để em ấy nhìn thấy các người thêm một lần nào hết."

Cả bốn người đều choáng váng, không đúng mà, rõ ràng không phải như vậy mới đúng chứ, tại sao chuyện mà Thùy Trang nói hoàn toàn không giống với những gì bọn họ đang nghĩ?

Những người khác còn chưa hồi phục thần trí lại, Diệp Minh Tuấn đã đỏ ửng mặt vội vàng nói: " Chị Thùy Trang, không phải hôm nay chúng ta nói về hôn sự sao, cả nhà em muốn giúp chị mà!"

"Hôn sự? Chuyện này có liên quan gì đến các người? Tôi đâu có cái gì cần các người giúp?" Thùy Trang nàng cảm thấy buồn cười không thôi. "Còn nữa, mong đừng gọi tôi bằng cách xưng hô đó, cậu không phải em trai tôi."

"Nhưng... Nhưng các chị đều là phụ nữ thì kết hôn thế nào, sẽ bị mọi người chê cười đấy, không phải em muốn thay thế chị của em, em chỉ muốn giúp các chị, giả làm chú rể thôi." Diệp Minh Tuấn vội vàng giải thích, anh suy đoán trong lòng, nhất định là Diệp Lâm Anh trở về đã khua môi múa mép gì đó với Thùy Trang, cho nên Thùy Trang mới nói vậy, chỉ cần mình giải thích rõ ràng là được. "Chị không cần lo lắng, cả nhà em biết hôn lễ này là do chị của em ép buộc chị, cả nhà em sẽ khuyên bảo chị ta."

"..." Thùy Trang thực sự phải há hốc mồm luôn. "Rốt cuộc các người đã não bổ đến mức độ nào vậy? Sống cùng tiểu Diệp hơn hai mươi năm, đến cả tính cách em ấy như thế nào cũng không biết sao, em ấy là loại người biết ép buộc người khác à? Rốt cuộc các người có phải là người nhà của em ấy không?"

"Nhưng... Nhưng hai chị là phụ nữ mà, nếu trong hôn lễ có đàn ông làm tấm bia chắn, nhất định sẽ không có ai nói xấu đâu." Diệp Minh Tuấn vẫn không buông tha, đây là cơ hội duy nhất của anh, nhất định anh phải nghĩ ra đủ mọi cách để thuyết phục Thùy Trang đồng ý.

"Là chính tôi muốn được sống cùng tiểu Diệp một cách quang minh chính đại nên mới quyết định tổ chức hôn lễ, nếu muốn lén lút vụng trộm, vậy thì ngay từ đầu đã không có hôn lễ, không phải tôi đang vẽ vời thêm chuyện sao? Tôi tổ chức hôn lễ chính là muốn nói cho cả thế giới biết, người bạn đời của Thùy Trang tôi tên là Diệp Lâm Anh, không phải là một con chó con mèo tùy tiện nào khác!"

Quả nhiên, những lời này vừa được nói ra xong, sắc mặt Diệp Minh Tuấn ngay lập tức xám xịt đi nhiều.

Thùy Trang giễu cợt nói tiếp: "Huống hồ, dù tôi thật sự muốn tìm một người đàn ông làm tấm bia chắn, sao tôi phải tìm đến Diệp thiếu gia cậu? Cậu một không gia thế, hai không diện mạo, ba không bằng cấp, bốn không đầu óc, năm cũng là quan trọng nhất, lòng dạ cậu độc ác! Thùy Trang tôi có loại đàn ông nào mà không gả được, sao phải tự hạ thấp mình để chấp nhận hạng người cái gì cũng tồi tệ như cậu, đầu óc tôi bị ngấm nước à?"

Nàng nói một tràng xong, sắc mặt Diệp Minh Tuấn trắng bệch không chút huyết sắc, những người khác của Diệp gia cũng là tâm tình rối loạn cùng cực, lúc bọn họ tới thì đang mơ giấc mơ đẹp, không thể ngờ được sự thật lại là thế này.

Không chỉ không đạt được mục đích, còn bị sỉ nhục cực kỳ tàn nhẫn.

Diệp Minh Long là người lấy lại lý trí đầu tiên, nếu em trai không có hy vọng, vậy thì nói đến chuyện khác có lợi cho nhà mình đi. "Vậy ý của Nguyễn Tổng là, chị muốn chúng tôi đoạn tuyệt quan hệ với chị tôi?"

"Đúng vậy, đó chính là ý tôi." Đối mặt với loại người nhỏ nhặt không có gì đáng kể này, Thùy Trang không biết mình phải giữ thể diện cho người ta thế nào nữa. "Nói thẳng ra, tôi cực kỳ ghét các người, cho nên hy vọng sau này các người đừng có bất kỳ quan hệ gì với tiểu Diệp nữa."

"Thế nhưng Nguyễn Tổng, ba tôi và chị tôi là cha con ruột. Việt Nam không có một quy định nào cho phép đoạn tuyệt quan hệ cha con, chị nói vậy vốn dĩ không hề thực tế, dù có mang luật sư đến đây cũng vô dụng." Diệp Minh Long có vẻ hiểu biết rất rõ về chuyện này.

"Đúng thế đúng thế!" Ông Diệp cũng đã lấy lại tinh thần. "Tôi và Diệp là cha con ruột, dù thế nào cũng không đoạn tuyệt quan hệ được, nó đừng hòng muốn quẳng tôi đi để hưởng phúc một mình, nó phải nuôi tôi!"

"Ba tôi nói rất đúng." Diệp Minh Tuấn cười nói. "Thế nhưng nếu Nguyễn Tổng bằng lòng, chúng ta có thể thỏa thuận, chỉ cần chị đưa ra một cái giá thích hợp, chúng tôi cam đoan, sẽ không bao giờ làm phiền chị tôi nữa."

Ngoại trừ một mình Diệp Minh Tuấn là nhất quyết muốn được gả vào nhà giàu ra, ba người còn lại của Diệp gia đều cảm thấy đây là một ý kiến hay, nếu đã không thể có quan hệ gì với Thùy Trang, vậy không bằng đòi luôn một số tiền.

Thùy Trang biết người nhà của Diệp Lâm Anh rất ghê tởm, nhưng không ngờ lại ghê tởm đến mức này, thế giới quan lại thay đổi thêm một lần.

"Cậu cũng hiểu pháp luật thật đấy." Thùy Trang cười lạnh với Diệp Minh Long, sau đó quay về phía luật sư Hồ. "Ông nói với bọn họ đi!"

"Đúng vậy, quả thật Việt Nam không có một quy định nào cho phép đoạn tuyệt quan hệ cha con, thế nhưng!" Luật sư Hồ nhấn mạnh vế sau. "Diệp Lâm Anh tiểu thư đã là người trưởng thành, bất luận cô ấy kết hôn hay làm việc, mấy người đều không thể can thiệp, đó là tự do của cô ấy, mấy người không có quyền yêu cầu cô ấy làm bất cứ điều gì!"

Nói xong, luật sư Ha nhìn sang Ông Diệp: "Ông có tiến hành việc nuôi dưỡng Diệp Lâm Anh tiểu thư khi cô ấy còn trong độ tuổi vị thành niên, cho nên quả thật cô ấy phải phụng dưỡng ông. Song dựa theo mức lương hàng tháng chưa đến 8000 của cô ấy, phí phụng dưỡng hàng tháng mà ông nhận được sẽ không nhiều lắm, về điều này mấy người có thể cố vấn từ luật sư khác."

"Nhưng bất luận Diệp Lâm Anh tiểu thư có cho ông phí phụng dưỡng là bao nhiêu, đều không liên quan đến Nguyễn Tổng. Cô ấy không có nghĩa vụ phải phụng dưỡng ông, cho nên cái giá mà mấy người vừa nói căn bản không có căn cứ pháp luật!"

"Nhưng chị tôi kết hôn với Nguyễn Tổng!" Diệp Minh Long nóng nảy. "Nuôi ba tôi không phải là điều nên làm sao?"

Luật sư Hồ thong thả nói: "Nhưng ở Việt Nam, không có một quy định pháp luật nào cho phép phụ nữ có thể kết hôn với phụ nữ, tài sản của hai người trong bất cứ thời điểm nào đều là độc lập riêng biệt!"

Nói tới đây, người của Diệp gia đã hoàn toàn hiểu được ý Thùy Trang, Thùy Trang vừa muốn bọn họ đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Lâm Anh, lại vừa không muốn mất tiền, không, không phải là hoàn toàn không có, mà là cực kỳ ít ỏi, ít đến mức đáng thương, rõ ràng có một tòa núi vàng đồ sộ ở ngay trước mắt như vậy, vậy mà không thể chạm vào dù chỉ là một thỏi vàng, bảo sao người ta không khó chịu cho được?

Vì thế Ông Diệp bắt đầu sinh sự, ý ông ta là, không trả tiền thì đừng hòng muốn phủi sạch quan hệ, dù ông ta có chết cũng là cha của Diệp Lâm Anh, không cho tiền ông ta sẽ gây sự!

"Các người xác định muốn gây sự với tôi?" Thùy Trang bật cười thành tiếng. "Rốt cuộc các người có hiểu rõ tình huống không, tôi là ai? Người dám gây sự với tôi có lẽ có, nhưng tuyệt đối không phải là các người!"

Nói xong, Thùy Trang nói với hai người bên cạnh: "Hai người ra ngoài trước đi, chờ ngoài cửa, tôi có chuyện muốn nói riêng với bọn họ."

Luật sư Hồ và bảo tiêu đều ra ngoài. Bốn người Diệp gia lấy làm lạ, muốn nói gì mà phải bí mật như vậy.

"Được rồi, giờ chỉ còn chúng ta thôi." Sau khi cửa phòng được đóng lại, Thùy Trang cười nói. "Không biết các người có biết thiên bạch Lý của tổng tài trước đây của Hwaji không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro