i.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


nắng chiều đẹp đẽ rọi lên bóng hình thơ ngây, hắt lên đôi mắt chẳng bao giờ hé mở một lớp dát vàng nơi chân mi.

ngàn tia nắng nghịch ngợm khẽ nhảy múa, chúng trườn lên lưng người đi đường, thấm mùi nắng thu lên vải áo thơm phức. lá thu khẽ bay lơ lửng trên khung trời xanh thẳm, để mặc từng đốm nhỏ rực rỡ vẫn mãi mê đuổi theo.

gió rì rào thổi đến, dập đi tàn lửa hừng hực mê say, trơ mắt nhìn chúng ngã mình xuống mặt đường rồi lịm đi mãi mãi.

hoàng hôn dần buông trên con đường dài ngoằn ngoèo nhộn nhịp, ngả mình đầy ưu tư trên mặt đất si măng hằn in dấu giày. khối cầu đỏ rực khuất dần sau những mái ngói nhà, chút nắng vương vất cố níu lấy các bức tường được sơn trắng tỉ mỉ, hoạ lên vài ba đường vẽ nguệt ngoạt ươm vàng đầy hoài niệm.

jungkook đứng đó, đứng dưới bầu trời thu ngà ngà xanh, đứng sừng sững giữa dòng người qua lại. xào xạc, tiếng lá rơi nhẹ nhàng lọt vào màn nhĩ, sau đó lặng lẽ để thanh âm mỏng manh úa tàn chui tọt vào sâu trong tim. lá thu vàng rồi rụng rơi xuống đất, gió thổi hiu hiu xô đẩy lớp lá khô vào đế giày cũ.

jungkook hít thở, hít căng buồng phổi bằng luồng không khí ẩm ương. lắng nghe từng tiếng giòn tan khi mảnh lá khô cằn bị dẫm đạp bởi đôi chân mình, chính âm thanh ngân vang đấy làm tâm tư nó dấy lên một thứ cảm xúc gì đó, cảm xúc luyến lưu khó tả.

đối với nhiều người, ngắm lá thu rơi mà chợt buồn man mác, lá thu gợi lại chút gì hoài cổ, cũng có chút yên tĩnh nhẹ nhõm lạ thường. ngắm lá thu rơi là để cho lòng ta thơ thẩn, một chiếc lá rơi xuống đồng nghĩa như là nỗi buồn được vơi đi. nhưng với một người như jungkook, nó không thể tận mắt ngắm nghía thấy được cảnh tượng sinh động đó, chỉ có thể lắng lấy tai để nghe từng âm thanh vụn vặt, mò mẫm dùng bàn tay lạnh buốt chạm vào từng hạt nắng tê rần.

jungkook đưa chân, đá đi những chiếc lá còn vương hơn ấm của đất mẹ. chúng nó bay xa, xoay mình điệu đà, vút lên bầu trời vời vợi mang chiếc áo nhung trắng ngần và vài ba sợi nắng long lanh, trong vắt hệt như sợi tơ vàng. khi đó, nó cũng cảm thấy phấn khởi, mông lung nghiêng mình cạnh kề những linh hồn nhỏ bé đấy, mặc dầu chẳng thể nhìn thấy nhưng cũng đã có thể mường tượng ra.

tấm thảm vàng hoe trải dài trên con đường dần hẹp đi vì tán lá rơi rớt, nhuộm kín góc phố về màu vàng rực rỡ chói loà. màu vàng khơi gợi lên kỉ niệm xưa cũ ngày ấy, cái sắc màu tươi sáng mà chỉ có trong trí tưởng tượng kẻ mù.

nắng thu len lỏi vào các ngỏ ngách sâu nhỏ của các con hẻm ti tí, như bàn tay dịu hiền chải mượt những đám mây vắt ngang bầu trời xanh êm. dường như gió lại sượt ngang qua kẻ mù, mang về từng hương thơm ngọt lịm tan dần trên đầu lưỡi, đem kí ức đã vỡ nát một mảnh mà cất lại vào vách ngăn trong trái tim.

hồi ức đẹp đẽ về ai đó có mái tóc đen tuyền, có bàn tay lấm tấm nếp nhăn vẫn ngồi đan khăn bên cửa sổ. người để mặc nắng thu sưởi ấm lấy các nếp tóc thơm hương hoa, mặc nắng hôn lên má đầy tàn nhang thật ấm áp.

thế rồi cứ như gió đã nghe thấy lời khẩn cầu từ sâu trong nó, cứ thế để cho dải lụa mang màu lấp lánh bay vất vưởng xung quanh, để cho đau thương như các cánh hoa bồ công anh mà bay biến mãi mãi.

dải hồi ức thế mà lại ngập ngụa trong không gian, bất ngờ hoà mình vào chiếc lá thu kiên cường vẫn còn đọng lại cành, bị gió liên tiếp quật lấy không chút xót xa. jungkook đứng đó, thả mình theo tiếng động xào xạc của gió lạnh, chiếc lá cứng đầu lặng lẽ buôn lơi rồi rơi phịch xuống đất, như nỗi buồn trong lòng nó cuối cùng cũng vơi bớt đi rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro