Chương 1 : Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng núi, nơi mà cuộc sống chẳng mấy yên bình và dân làng sống bằng nghề nông và săn bắn, có một thiếu niên tên là Dật Lạc. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, Dật Lạc sống với bà nội, người duy nhất còn lại của gia đình hắn. Mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng Dật Lạc luôn giữ vững niềm tin và hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn. Đôi lần hắn có hỏi bà nội về ý nghĩa của cái tên của mình, bà bảo rằng: " Thuở cháu mới sinh ra đời vì không có linh căn, nên ba mẹ cháu vì muốn cháu có cuộc sống thong thả vui vẻ, nhàn hạ không tranh với đời mới đặt cái tên của cháu như vậy"

Nhưng cuộc sống êm đềm của hai bà cháu chóng qua mau, bà của hắn cũng vì tuổi cao sức yếu mà rời bỏ hắn ta. Để lại hắn một thân một mình đương đầu với cuộc sống đầy khó khăn sóng gió này.

Ngày hôm đó, như thường lệ, Dật Lạc ra khỏi nhà từ sáng sớm để vào rừng hái thuốc và săn bắt. Rừng núi này, dù đẹp đẽ nhưng cũng đầy hiểm nguy, với những loài hung thú và các loài cây độc. Nhưng Dật Lạc với sự thông minh và kỹ năng sinh tồn độc lập được rèn luyện từ nhỏ, luôn biết cách đối phó với những mối nguy hiểm, nên Dật Lạc thừa sức để có thể tránh được các mối nguy hại. Chỉ là Dật Lạc không dám mạo hiểm tiến sâu vào bên trong khu rừng, hắn săn bắn và hái thuốc bên ngoài bìa rừng.

Khi ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua tán lá rừng, Dật Lạc đang tìm kiếm các loại thảo dược quý hiếm thì bất chợt nghe thấy tiếng động lạ từ sâu trong rừng. Tiếng động đó giống như tiếng gọi bí ẩn, thôi thúc khiến Dật Lạc không thể không tò mò tiến về phía nó. Đến một khu vực hoang vắng và rậm rạp, Dật Lạc phát hiện ra một hang động nhỏ bị che khuất bởi những tán lá dày đặc.

Tò mò và cẩn trọng, Dật Lạc bước vào trong hang động. Ánh sáng từ mặt trời chiếu qua những khe nứt trên trần hang, tạo ra những dải sáng lung linh. Đột nhiên, hắn ta nhìn thấy một vật phát sáng nằm trên nền đá lạnh. Đó là một viên ngọc kỳ lạ, tỏa ra ánh sáng màu xanh ngọc bích, rực rỡ nhưng lại mang vẻ huyền bí. Cảm giác như có một lực hút vô hình, Dật Lạc tiến đến gần và nhặt viên ngọc lên.

Ngay khi tay cậu chạm vào viên ngọc, một luồng năng lượng mạnh mẽ truyền qua cơ thể, khiến hắn giật mình và gần như mất thăng bằng. Ánh sáng từ viên ngọc bỗng sáng rực lên, và trước mắt Lạc hiện ra một hình ảnh mờ ảo của một lão nhân kỳ bí. Lão nhân nhìn hắn bằng ánh mắt hiền từ nhưng uy áp từ lão ta tỏa ra thì vô cùng đáng sợ.

"Ông là ai?" Dật Lạc hỏi, giọng nói run rẩy vì ngạc nhiên và có chút sợ hãi.

Lão nhân cười nhẹ, giọng nói trầm ấm và uy nghiêm:

"Ta là Huyền Thiên Chân Nhân, một vị cao nhân đã từng sống cách đây hàng ngàn năm. Hiện giờ ta chỉ còn là một tàn hồn, ta đã đặt viên ngọc này ở đây, hy vọng tìm được người có duyên để truyền thụ đạo pháp và bí quyết tu luyện. Nếu như người không có duyên dù ở ngay trước mặt cũng không thể nhìn thấy được ta. Ngươi có sẵn lòng theo ta học đạo và bước trên con đường tu tiên?"

Dật Lạc, mặc dù bối rối, nhưng trong lòng hắn cảm thấy một khát khao mãnh liệt được thay đổi số phận. Hắn gật đầu quyết tâm: "Con sẵn lòng!"

Từ đó, cuộc sống của Dật Lạc thay đổi hoàn toàn. Hằng ngày, sau khi hoàn thành công việc trồng rau, phơi thịt, hắn lại bí mật vào rừng để học đạo với Huyền Thiên Chân Nhân. Lão nhân truyền dạy cho hắn những kiến thức cơ bản về việc hấp thụ linh khí, các kỹ thuật tu luyện cơ bản và cách sử dụng năng lượng từ viên ngọc.

Ban đầu, việc tu luyện đối với Dật Lạc vô cùng khó khăn. Hắn phải học cách kiểm soát hơi thở, tập trung tinh thần và điều khiển dòng chảy linh khí trong cơ thể. Nhiều lần hắn cảm thấy mệt mỏi và nản lòng, nhưng với sự kiên trì và lòng quyết tâm, hắn dần dần cảm nhận được sự thay đổi. Linh khí từ thiên nhiên bắt đầu hòa quyện vào cơ thể, mang lại cảm giác mạnh mẽ và tỉnh táo.

"Thật là kỳ diệu, vậy là mình đã được dấn thân vào con đường tu tiên rồi, cuộc đời ta sẽ thay đổi, ta sẽ không còn bị dân làng khinh rẻ ha ha ha... phàm nhân như ta từ nay sẽ sang một trang mới, ta sẽ là cường giả tu tiên"

Thời gian trôi qua, Dật Lạc bắt đầu nhận thấy mình có thể thực hiện những điều kỳ diệu mà trước đây hắn chưa từng nghĩ tới. Hắn có thể nhảy cao hơn, chạy nhanh hơn và cảm nhận được những thay đổi nhỏ nhất trong môi trường xung quanh. Những kỹ năng này không chỉ giúp hắn trong việc tu luyện mà còn cải thiện đáng kể cuộc sống hàng ngày.

Một buổi sáng nọ, khi ánh bình minh vừa lên, Dật Lạc quyết định thử nghiệm một kỹ thuật mới mà Huyền Thiên Chân Nhân vừa dạy. Đó là một phương pháp điều khiển linh khí để chữa lành vết thương. Hắn chọn một con dao nhỏ, khía nhẹ vào tay để tạo ra một vết cắt nhỏ. Ngay sau đó, hắn tập trung tinh thần, điều khiển dòng linh khí chảy về vết thương. Một điều kỳ diệu xảy ra, vết thương dần dần khép lại và lành hẳn chỉ trong vài phút.

Cảm giác phấn khích và tự hào tràn ngập trong lòng Dật Lạc. Hắn nhận ra rằng con đường tu tiên không chỉ giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn mà sau này còn mang lại khả năng giúp đỡ người khác. Với niềm tin và hy vọng, hắn tiếp tục luyện tập chăm chỉ và khám phá thêm nhiều bí mật mới.

Một ngày nọ, khi Dật Lạc đang ngồi thiền dưới gốc cây cổ thụ, Huyền Thiên Chân Nhân xuất hiện và nói:

"Dật Lạc, ngươi đã tiến bộ rất nhanh. Nhưng con đường tu tiên còn rất dài và đầy thử thách. Ngươi phải luôn giữ vững đạo tâm và không ngừng nỗ lực. Ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng."

Dật Lạc lễ phép thưa "xin sư phụ cứ giao phó, đệ tử nhất định sẽ hoàn thành"

Lão nhân tiếp tục: "Trong khu rừng này có một linh thú cổ đại, ngươi cần phải tìm và thuần phục nó. Đây sẽ là thử thách đầu tiên của ngươi, giúp người hiểu rõ hơn về sức mạnh và khả năng của mình."

Dật Lạc cảm thấy lòng mình sôi sục với sự quyết tâm. Hắn biết rằng nhiệm vụ này sẽ không dễ dàng, nhưng đó là cơ hội để mình tiến xa hơn trên con đường tu tiên, đối nghịch với thiên đạo thì phải có lòng dũng cảm hơn người mới được.

Ngày hôm sau, Dật Lạc dậy từ sáng sớm, mang theo những vật dụng cần thiết và tiến sâu vào rừng. Hắn đi qua những con đường mòn quen thuộc, tiến đến những vùng đất mà trước đây hắn chưa từng dám đặt chân tới. Rừng núi này, dù đẹp đẽ nhưng cũng đầy hiểm nguy.

Sau nhiều ngày tìm kiếm, cuối cùng Dật Lạc cũng đến được một thung lũng bí ẩn. Tại đây, hắn phát hiện ra dấu vết của linh thú - những dấu chân lớn và những dòng linh khí còn vươn lại trên cây cỏ. Dật Lạc theo dõi các dấu vết này và cuối cùng, hắn nhìn thấy linh thú cổ đại đang nghỉ ngơi dưới một gốc cây lớn. Đó là một con Hổ Trắng, với bộ lông trắng như tuyết và đôi mắt xanh biếc lấp lánh.

Dật Lạc thầm nhủ "để thuần phục linh thú, mình phải chứng tỏ sức mạnh và lòng can đảm của mình, nếu như nhiệm vụ đầu tiên mà sư phụ giao phó mà mình còn không làm được thì làm sao có thể tiếp tục trên con đường nghịch thiên"

Hắn tiến tới gần, điều khiển linh khí để tạo ra một vòng bảo vệ quanh mình. Linh thú cảm nhận được sự hiện diện của Dật Lạc và ngay lập tức trở nên cảnh giác. Nó gầm lên một tiếng vang rền, khiến cả thung lũng rung chuyển.

Không hề nao núng, Dật Lạc tập trung toàn bộ sức mạnh và lao vào cuộc chiến. Hắn sử dụng những kỹ thuật tu luyện mà Huyền Thiên Chân Nhân đã dạy, di chuyển nhanh như chớp và tránh né những đòn tấn công uy mãnh của linh thú. Sau một trận chiến cam go, cuối cùng Dật Lạc đã giết chết được con linh thú, nhưng giữa ngực của hắn cũng bị một vết cào lớn, xương ngực gãy nát, máu chảy lênh láng

"Tại sao, tại sao...con dường tu tiên của ta chỉ mới bắt đầu thôi mà, ta không cam tâm, sư phụ...cứu...cứu...đồ nhi"

Dật Lạc dần dần tiêu tán đi sinh khí, sức lực dần cạn kiệt, ánh mắt dần trở nên vô hồn. Hắn ta gục chết giữa một vũng máu lớn. ( Câu chuyện kết thúc, đùa đấy, chuyện bây giờ mới bắt đầu)

Bầu trởi sấm sét rền vang, vòng xoáy đen ngòm từ từ xuất hiện, ánh sáng từ hố đen truyền thẳng vào thi thể của Dật Lạc. Qua độ mấy phút Dật Lạc giật mình ngồi dậy, hắn nhìn ngó xung quanh một lúc, sao đó buộc miệng chửi

"Con bà nó, đây là chỗ chó má nào đây"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro