Chương 10: "Mày........rất đẹp."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều nghĩ có phải tất cả đều là ảo giác không, áp lực đè nặng lên người làm bọn họ chảy mồ hôi lạnh, đây đâu phải ảo giác, tinh thần lực cấp E phế vật mà thế này ư?! Khí thế như này, cho dù có uống thuốc cấm cũng không thể đạt tới được!

Sau đó, lực tinh thần mạnh mẽ kia bỗng nhiên hội tụ, tập trung vào đầu bút lông, nặng nề đặt xuống giấy vẽ.

Tạ An Ninh đã không còn sức quan tâm người khác đang nghĩ gì hay đang bàn tán gì về cậu, tất cả sự chú ý của cậu đều được dùng vào khống chế lực tinh thần để vẽ tranh, đến bây giờ cậu mới phát hiện, chuyện này nói dễ mà làm khó, lực tinh thần cường đại thật sự rất khó điều khiển, cậu mới chỉ cố giữ cho bức tranh được vẽ cẩn thận và tỉ mỉ mà đã hao hết tất cả tinh lực. Khi vẽ tranh, cậu cảm giác mình đang vận động cường độ cao, chỉ phút chốc ngắn ngủi mà trán cậu đã đầy mồ hôi lạnh, cổ tay đã có chút run rẩy.

Nhưng càng là như vậy, cậu lại càng không muốn bỏ cuộc.

Giáo viên chấm thi muốn chửi to sao mình lại xui xẻo như vậy, nhìn thế nào cũng thấy Tạ An Ninh sắp vẽ ra được tranh cấp A rồi! Nếu thằng nhóc này vẽ ra được bức tranh như thế, mình còn có thể hoàn thành chuyện cậu Anders căn dặn không? Nếu không thể hoàn thành, đối phương sẽ dễ dàng bỏ qua cho ông không?

Nhưng chỉ bối rối một lúc, những người khác cũng chú ý thấy bộ dáng khó khăn của Tạ An Ninh, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tạ An Ninh cũng không phải loại quái thai gì, loại chuyện giật gân chỉ cần tùy tiện là vẽ được bức tranh cấp A làm sao có thể xảy ra ngay bên cạnh bọn họ được chứ...... Nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu ta, có thể cố gắng tiếp tục vẽ cũng đã rất khó rồi.

Giáo viên chấm thi cũng đồng dạng thở ra, dựa vào kinh nghiệm làm giáo viên bao nhiêu năm của ông, Tạ An Ninh cứ tiếp tục như thế, chắc chắn sẽ kiệt sức hôn mê, coi như rớt buổi thi lại hôm nay.

Ông bây giờ đã quên sạch sẽ chuyện Anders dặn ông khơi chút hy vọng cho Tạ An Ninh, sau đó lại làm cậu tuyệt vọng, nói chứ Tạ An Ninh như thế này thì còn cần cho cậu hy vọng sao!

"Hình như...... Không thể cố được nữa......" Tạ An Ninh thở dốc, tầm mắt đã bắt đầu mơ hồ, đứng cũng không nổi nữa.

Tạ An Ninh không phải loại người quật cường, cố gắng gượng đến mức ngất xỉu, cậu gọi hệ thống trong đầu, lựa chọn dùng lọ thuốc thể lực kia.

Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng, Tạ An Ninh nháy mắt cảm thấy bản thân có sinh khí dồi dào, giống như thể lực và tinh lực vừa bị tiêu cạn đều được bổ sung đầy đủ ngay lập tức, cậu nghĩ thầm lọ thuốc này quá hữu dụng, rồi lại tiếp tục vẽ.

Quần chúng vây xem đang chờ Tạ An Ninh không chịu được nữa, té xỉu. Ai ngờ trông cậu bỗng dưng trở lại bình thường như không có gì xảy ra, mà nhìn qua hình như tinh thần còn tốt hơn lúc trước.

Mọi người: "............"

Giáo viên chấm thi: "......"

Bọn họ bắt đầu nhìn Tạ An Ninh với ánh mắt quái dị, trong đầu đều nghĩ vờ lờ, người bình thường có thể làm được chuyện thế này sao?! Không lẽ cái bộ dáng như sắp ngất đến nơi hồi nãy chỉ là diễn?!

Tạ An Ninh tiếp tục cố gắng vẽ tranh, mắt thấy bức tranh sắp hoàn thành, cảm giác quen thuộc cơ thể bị đào rỗng lại kéo tới...... Không được! Cứ thế này thì sẽ không cố gắng nổi nữa.

Cậu cắn chặt răng, nói trong đầu: "Hệ thống, tao muốn rút thăm trúng thưởng......"

Bây giờ chỉ còn một cách này, đành chỉ biết cầu nguyện bản thân may mắn, dù sao người bên ngoài cũng không nhìn thấy gì.

Hệ thống cũng biết Tạ An Ninh không còn sức để gắng gượng nữa, nó bỏ qua hết những hoạt ảnh mở thùng quà khoa trương rực rỡ, hiện trực tiếp ra quà rút được nhờ tiêu 10.000 điểm – thuốc nói thật cấp 2.

Chỉ cần nhìn tên, Tạ An Ninh cũng biết thuốc này để làm gì, hơn nữa còn tăng 1 cấp, hiệu quả phỏng chừng cũng mạnh không ít...... Nhưng thứ này thì hữu dụng gì với cậu bây giờ đâu!

Hơn nữa còn không có ô chứa đồ để đựng, Tạ An Ninh dứt khoát uống luôn.

Ngay lập tức, người xung quanh cảm thấy mình như bị mất khống chế, đang nghĩ gì trong lòng đều nói ra ngoài miệng.

"Tớ thấy Tạ An Ninh lần này chắc là không ráng được nữa đâu......"

"Đúng vậy, nhìn mặt cậu ta trắng bệch rồi, chắc có lẽ không cố được bao lâu nữa."

"Tui hồi nãy còn tưởng cậu ta có thể thật sự vẽ ra được một bức tranh cấp A nữa chứ, giờ mới thấy là tui nghĩ nhiều rồi, nếu có thực lực thế này thì sao phải thi lại chứ?"

Tạ An Ninh đang rút thăm lần thứ hai, phần quà nhận được – vầng sáng nhân vật chính (loại vầng sáng trong truyện nghịch tập). Tác dụng là biến cậu thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, thời gian tác dụng 24 giờ, tầm mắt của mọi người sẽ bất giác bị cậu thu hút, còn có thể tự dưng chọc vào một đống rắc rối mà bản thân không hay biết, điển hình như có một số ít người sẽ không kìm được ý nghĩ muốn nhục nhã cậu, nếu hôn phu còn chưa từ hôn thì nói không chừng sẽ lập tức đi từ hôn ngay.

Dĩ nhiên là vẫn có chỗ tốt, nhưng mà đây là vầng sáng dành cho nhân vật trong truyện nghịch tập, Tạ An Ninh cũng không biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì...... Tuy rằng cậu cảm thấy bản thân mình đã giống nhân vật chính lắm rồi.

Tạ An Ninh không muốn nghĩ nhiều nữa, cậu uống thuốc luôn, cậu bây giờ không có nhiều sức để suy nghĩ, điều có thể làm là đánh cược vận may của mình.

Cậu bảo hệ thống tiếp tục quay thưởng, Tạ An Ninh vừa thở dốc vừa nhìn vật phẩm mới rút được – thuốc tăng thể lực bản nâng cấp.

Tạ An Ninh: "!!!" Đây chắc hẳn là tác dụng vầng sáng nhân vật chính!!

Giáo viên chấm thi bên kia còn đang tái mặt, ông ta cảm thấy nếu cứ như thế này thì mình xong đời rồi, không được! Một ý nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu ông ta, nếu muốn ngăn Tạ An Ninh hoàn thành bức tranh...... Dù sao nhìn bộ dạng kia của nó đã có vẻ không cố gắng được nữa rồi, chỉ cần ông ta dùng một chút lực tinh thần tấn công nó, Tạ An Ninh có lẽ sẽ không chịu nổi kích thích mà hôn mê luôn.

Đúng! Cứ làm vậy đi, hơn nữa nếu Tạ An Ninh trượt thi lại thì sẽ bị đuổi học, đến lúc đó, ai mà biết được là do ông ta làm chứ?

Lực tinh thần của giáo viên chấm thi lập tức hùng hổ tấn công tới, nhưng cùng lúc đó, Tạ An Ninh cũng uống thuốc tăng thể lực vừa quay được.

Hiệu quả chính là, giáo viên chấm thi vốn đang tự tin có thể làm Tạ An Ninh hôn mê trong nháy mắt, lại cảm thấy lực tinh thần của mình đánh trúng vào một lớp bảo hộ không thể phá vỡ, chẳng những không sứt mẻ miếng nào mà ông ta còn bị phản phệ ngay lập tức — ông ta lảo đảo lui về sau vài bước, cổ họng lợm lên, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, quả thật rất chật vật.

Bỏ qua việc thân thể bị thương, cái làm ông ta càng sợ hãi hơn là ông ta vừa thăm dò được lực tinh thần của Tạ An Ninh, lực tinh thần đáng sợ như vậy là thứ quái quỷ gì thế! Không lẽ Tạ An Ninh thật sự không mượn dùng ngoại lực, mà đang dùng lực tinh thần của chính mình?

Hơn nữa, càng đáng sợ hơn là Tạ An Ninh hiện tại nhìn như không có việc gì, cứ tiếp tục vẽ tranh!! Đây có còn là người không!! Ông ta chọc phải loại quái vật gì vậy!

Giáo viên chấm thi kinh hãi trong lòng, nghĩ rằng mình bây giờ vừa đắc tội Tạ An Ninh vừa còn làm mất lòng Anders...... Ông ta nên từ chức về quê thôi.

Mà bên kia, Tạ An Ninh rốt cuộc vẽ xong nét cuối cùng.

Trong khoảnh khắc cậu nhấc bút lên, lực lượng mạnh mẽ hơn lúc trước lập tức khuếch tán ra khỏi bức tranh, nhưng sau đấy, nó lại đột nhiên bị thu trở về, thậm chí ngay cả những người đứng ngoài đại sảnh đều cảm nhận được lực lượng đáng sợ này chỉ trong một chốc ngắn ngủi.

Nhưng do đại sảnh thi lại và trung tâm huấn luyện robot bên cạnh đều ở trong một khu nhà nên không mấy người nghĩ nhiều, họ còn tưởng có đại lão đang đánh nhau trong trung tâm huấn luyện robot.

Tạ An Ninh nhẹ nhàng thở ra, cậu cúi đầu đánh giá bức tranh mình vừa hoàn thành. Nội dung tranh đơn giản, chỉ là một bức phác họa mà thôi, nhưng lực tinh thần bám vào tranh lại làm người ta có chút kinh hãi, không nghi ngờ gì nữa, đây là một bức tranh cấp A.

Tuy thoạt nhìn thì không có hiệu quả gì, nhưng với bản thân cậu hiện tại mà nói, có thể hoàn thành bức tranh này đã không phải chuyện dễ dàng gì.

Giáo viên chấm thi thấp thỏm tiến lại gần, ông ta bây giờ đã không dám làm gì nữa, thậm chí ông ta còn cảm thấy Tạ An Ninh không chừng còn có tiền đồ hơn Anders, ông ta trực tiếp thông báo luôn là Tạ An Ninh vượt qua kỳ thi lại.

Những người khác cũng không có ý kiến gì, ai cũng nghĩ Tạ An Ninh chuyến này toi rồi, nhưng bất ngờ là cậu ta cứ như thể mở bàn tay vàng, vẽ được bức tranh như thế, làm tâm hồn của bọn họ như bị đánh một đòn chí mạng, có lẽ trong vòng vài năm nữa, bọn họ sẽ không quên được hình ảnh Tạ An Ninh với sắc mặt tái nhợt, ý chí lại vô cùng kiên định, cho dù hai tay đã run rẩy nhưng vẫn phải hoàn thành bức tranh.

Các thí sinh khác đều nôn nao, nhanh chóng hoàn thành tác phẩm của mình, rồi chạy qua nhìn tranh của Tạ An Ninh, các loại cảm xúc khiếp sợ đều hóa thành lời khen.

"Đỉnh vãi! Cậu ta mới chỉ mười sáu tuổi thôi, thế mà có thể vẽ ra bức tranh cấp A...... Tao không dám tưởng tượng cậu ta sau này sẽ đạt được những thành tựu gì......"

"Nhưng mà không phải nghe nói là lực tinh thần của Tạ An Ninh chỉ có cấp E sao, đúng là đồn linh tinh! Làm gì có ai mà lực tinh thần cấp E lại vẽ được tranh như thế này chứ!"

"Chắc chắn là cậu ta có nỗi khổ gì đó, phải giấu lực tinh thần của mình đi...... Bây giờ suýt nữa bị đuổi học nên mới phải để lộ ra!"

"Đúng thế đúng thế! Tôi còn nghe nói cậu ta là người của Tạ gia đấy! Đại thiếu gia chi trưởng của Tạ gia là nhân vật siêu thiên tài kia phải không? Đương nhiên là Tạ An Ninh làm sao lại kém hơn được."

Những người này đã bắt đầu lắc trí tưởng tượng phong phú của mình, vẽ ra câu chuyện tại sao Tạ An Ninh lúc trước bị coi là phế vật, bây giờ lại bày ra thực lực chân chính của bản thân.

Mà Tạ An Ninh thì đã đi ra ngoài phòng, lại nói tiếp, cậu giờ vẫn mong chờ được xem cảnh Anders lái robot chiến đấu, nếu là thật sự có thể xem.

Mọi người sau khi gặp Tạ An Ninh, thấy sắc mặt cậu lúc này hơi tái nhợt, bộ dạng có chút chật vật, tim ai nấy đều trùng xuống, tưởng rằng cậu đã trượt thi lại. Du Hồng Phong thở dài, gã tiến lên muốn an ủi cậu, để Tạ An Ninh đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng rồi làm chuyện gì dại dột.

"Tạ An Ninh kia, đúng là đáng thương mà......"

"Đúng vậy, trượt thi lại rồi, cậu ta là học sinh duy nhất bị đuổi học trong mấy năm gần đây của trường, tớ cũng không biết sau này cậu ấy sẽ sống kiểu gì, các trường khác chắc cũng không nhận đâu!"

Ngay lúc Du Hồng Phong bước qua, người xung quanh bỗng dưng im phắc, sau đó là tiếng kinh hô òa lên. Một thanh niên con lai tuấn tú đang tiêu sái bước đến đây, cặp mắt màu lam nhạt của gã tràn đầy ngạo nghễ, phía sau còn có mấy đứa đàn em cung kính đi theo, gã vừa xuất hiện đã tỏa đầy khí chất đại ca.

Anders đến đây, đúng là để chuẩn bị làm nhục Tạ An Ninh giữa chốn đông người, tốt nhất là thằng đó cả đời này đừng hòng trở lại thiên hà này nữa.

Anders là một tên mê cái đẹp, bình sinh ghét nhất là nhìn thấy những kẻ có bộ dáng lôi thôi, huống chi Tạ An Ninh vừa xấu lại vừa kém cỏi, đứng trước mắt gã cũng đủ làm gã cảm thấy ghê tởm, nghĩ tới mình và một kẻ như vậy học chung trường, gã thấy không thể chịu đựng được, cho dù chính gã cũng chẳng đến trường được ngày nào.

Gã lập tức đi đến bên ngoài đại sảnh thi lại, trong lúc suy nghĩ nên nói gì để làm nhục Tạ An Ninh, gã nhìn thấy một người, gã sửng sốt, suy nghĩ trong đầu đều bị vứt qua một bên, "Đó, đó là ai?"

"Đại ca, là Tạ An Ninh." Đàn em cung kính trả lời.

Anders: "......" Cái gì?! Tạ An Ninh thế mà, t-thế mà lại đẹp như vậy!

Không được, gã không thể như vậy, cho dù có đẹp nữa thì rác rưởi vẫn là rác rưởi, gã phải làm nhục thằng đó mới phải.

Anders kiên định ý chí, gã nhìn qua với ánh mắt châm chọc, nhưng ánh mắt này lại dịu dàng hơn trước đây không ít......

Đám Du Hồng Phong nhìn thấy Anders đi hướng Tạ An Ninh, tim như bị treo lên cao.

Hỏng! Anders ghét nhất Tạ An Ninh là chuyện ai cũng biết, tên này đến đây tuyệt đối không có gì hay ho...... Xui xẻo là nhà Anders vừa có quyền vừa có thế, chẳng ai dám đối đầu với gã, phiền toái lắm.

Những người khác cũng nghĩ như vậy, trong lòng bắt đầu vô cùng thương cảm cho Tạ An Ninh, còn có người nghĩ sau này sẽ quyên ít tiền cho cậu.

Tạ An Ninh không tươi cười nữa, cậu bình tĩnh nhìn người trước mắt, không biết tên Anders này muốn làm gì, nếu tên này muốn làm nhục cậu vậy thì tìm sai thời điểm rồi, cậu bây giờ cũng sẽ không ngồi chờ chết.

"Đã lâu không gặp, mày......" Anders đi đến trước mặt Tạ An Ninh, gã cười lạnh một tiếng, đang định nói gì đó châm chọc thì gã đột nhiên cảm thấy miệng mình mất khống chế, ngay trước mắt bao người, gã không kìm được, nói ra: "......rất đẹp."

Nhất thời, tất cả mọi người đều rơi vào khoảng không im lặng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro