Chương 8: Hoàn toàn không ngờ rằng người này chính là vị hôn phu của mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phong cách viết của tác giả này thực sự tốt. Mặc dù nó trông rất đơn giản và không có chỗ để thể hiện kỹ năng, nhưng nó dần dần thay thế trong vô thức ..." Alfred nghĩ thầm.

Hơn nữa, nơi mà nam nữ chính kết hợp với nhau rất thú vị, một số xích mích giữa nữ chính bướng bỉnh và thiếu gia hống hách, cũng như một số chuyện thú vị xảy ra giữa hai người vì quan niệm khác nhau, thường khiến Alfred không nhịn được cười mấy lần.

Đương nhiên, Alfred theo bản năng thay thế góc nhìn của nữ chính, hắn cảm thấy tính cách nữ chính như vậy quá đáng yêu, nếu gặp được một người phụ nữ như vậy, hắn nhất định cũng sẽ tán thưởng cô ấy... Nhưng trên thực tế, nếu người như vậy thật sự xuất hiện trước mắt, chắc chắn hắn sẽ không thèm liếc nhìn lần thứ hai.

Lại nói, bài này góc nhìn của nam nhân vật chính không ít, kỳ thực đều rất thích hợp độc giả nam nữ.

"Thật đáng tiếc. Viết như vậy kỳ thực cũng là tùy tiện viết, mặc dù rất tốt, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó." Alfred không khỏi nghĩ như vậy.

Trên thực tế, nó còn hơn cả tốt, nó rất tốt. Ít nhất trước đó, Alfred chưa từng thấy qua tiểu thuyết nào cho hắn cảm giác như vậy, khiến hắn cảm thấy nam nữ chính đều đáng yêu, cái này cho hắn cảm giác khác hẳn với những tiểu thuyết trước kia.

Phần lớn sự khinh thường trong lòng hắn đối với tác giả mới tên là Ninh Hiết này đã tiêu tan trong vô thức, thậm chí hắn bắt đầu mong chờ cốt truyện tiếp theo, thậm chí không nghĩ tới sau này sẽ có bất kỳ ngược đãi nào.

Dù sao trên thế giới này viết văn, dễ dàng viết lách luôn là trên cơ bản không có nửa điểm lạm dụng. Tuy nhiên, những bài viết này không thể so sánh với tình trạng của các bài báo lạm dụng và chúng tương đối nhỏ.

Nhưng sau khi Alfred xem được một nửa, cốt truyện đột nhiên trở nên tồi tệ hơn. Nam nữ chính sắp đạt được kết quả khả quan thì đột nhiên bị ép phải chia xa, nam chính cũng vì thế mà bị mất trí nhớ, hoàn toàn bỏ mặc nữ chính.

Loại cốt truyện này vốn là một sự so sánh đẫm máu, nhưng bây giờ trong mắt những người đọc, đó là một cốt truyện rất mới lạ và máu cún thực sự khá hấp dẫn.

Lông mày Alfred cũng càng ngày càng nhíu lại, cốt truyện thoải mái vốn đã hấp dẫn hắn, nhưng hiện tại càng ngày càng tàn bạo, cốt truyện lại để cho hắn cảm giác lo lắng cho nhân vật chính trong đó.

Đặc biệt là khi nhìn thấy nam chính nhớ lại ký ức của mình nhiều lần, nhưng không thể nhớ nó chắc chắn, Alfred không thể chờ đợi được mà muốn để tự mình du hành vào cuốn sách để thay thế anh ta.

Nhìn thấy cái kết cuối cùng, Alfred thở phào nhẹ nhõm, hiện tại nữ chính đang gặp nguy hiểm, ở cốt truyện sau, anh hùng cùng cứu mỹ nhân nhất định sẽ tới, sau đó hai người sẽ ở bên nhau hạnh phúc.

Alfred, một người thích các văn mạnh bạo, không thể không hy vọng rằng nam nữ chính có thể có một kết thúc có hậu sau khi đọc bài viết này, chịu đựng khi thấy hai người họ cuối cùng đã chia tay.

Sau khi nhìn thấy đoạn kết, Alfred nhíu mày thật sâu, thiếu chút nữa không thở nổi... Tại sao anh hùng lại chết như thế này!! Mặc dù ngược văn nên như thế này, mặc dù tất cả mọi người đều như vậy, mặc dù điềm báo trước rất tự nhiên rằng cái chết của nam chính rất bình thường và cảm động, nhưng nó vẫn rất xấu hổ!

Đặc biệt là cái kết mà mình không biết chuyện gì đang xảy ra, văn phong hay đến mức vượt qua cả phần trước! Tình tiết ngược luyến tàn tâm, có thể thấy tác giả hành văn không tệ, là cố ý!

Sau khi Alfred đọc xong, hắn gập sách lại và không khỏi thở dài.

Quản gia bên cạnh không nhịn được hỏi: "Cậu chủ Alfred, bộ kỳ này không vừa ý ngài sao?"

"Không, không phải..." Alfred làm sao có thể nói như vậy, hắn một mực thích ngược văn, lần này lại bị cái này bi thảm kết cục ngược đãi, hiện tại thở không nổi? !

Bây giờ ngẫm lại khởi đầu tươi đẹp, Alfred mới phát hiện ý đồ nham hiểm của tác giả hoàn toàn là do cốt truyện ấm áp khiến hắn hoàn toàn không có chuẩn bị, cuối cùng mới có bi kịch như vậy, hơn nữa hành văn vừa phải, thật sự khiến cho hắn không cảm thấy chán nản.

Sau khi lấy lại tinh thần, Alfred nghĩ đến văn bản yêu thích của Duy Đức trước đây, nhưng cảm thấy luôn thiếu một thứ gì đó, trước đây hắn không có cảm giác bị ngược..

Kỳ thực đây là bởi vì ý thức văn tự thay thế của những người này kém hơn Tạ An Ninh một chút, hơn nữa văn tự của bọn họ ngay từ đầu đã thường rất lạm dụng, truyện ngắn này đã bị lạm dụng như vậy mà không thể tự vệ được. Mà như vậy ngọt văn phía trước lại là vô hình ức hiếp nhân vật tàn nhẫn.

"Tác giả này thật là lợi hại." Alfred nói như thể cuối cùng đã làm ra quyết định, "Quản gia, đi mua một trăm tờ tạp chí, và bỏ phiếu cho bài báo này trong tất cả các phiếu."

Alfred cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tác giả tên Ninh Hiết viết như vậy là hợp với sở thích của mình nhất, trong nháy mắt liền trở thành fan của Ninh Hiết, cực kỳ hưng phấn đọc bộ này, mong chờ tác giả ra bài viết tiếp theo.

"Cậu chủ, Duy Đức thì sao?" Quản gia nhớ tới ngày thường thiếu gia thích Duy Đức như thế nào, cho nên không khỏi nhắc tới.

"..." Alfred quả thật là để Duy Đức ở sau lưng, suy nghĩ một chút sau, hắn nói: "Cũng bỏ một trăm phiếu đi."

Nhưng khi nói ra những lời này, hắn luôn cảm thấy mình không còn hứng thú năm xưa...

Lúc này, Alfred đương nhiên không biết tác giả Ninh Hiết mà hắn vô cùng yêu thích hiện tại lại chính là vị hôn phu Tạ An Ninh của hắn, người mà hắn khinh thường trước đây, thậm chí còn từng muốn cậu chết.

...........................................

Điều xảy ra với Alfred cũng đã xảy ra với rất nhiều người.

Sau khi đọc xong bài báo này, tất cả đều rơi vào trầm cảm và muốn mắng tác giả, đây là cảm giác mà họ chưa từng trải qua trong các bài viết của các tác giả khác trước đây.

Đột nhiên, nhiều người cảm thấy vừa yêu vừa hận tác giả Ninh Hiết này. Nhưng dù có nói gì đi chăng nữa, khi bình chọn, hầu như tất cả mọi người đều chọn bài viết này mà không chút do dự.

Sau đó, bọn họ vẫn cảm thấy chưa đủ, đã lên các diễn đàn mạng để thảo luận, họ phải bày tỏ cảm xúc đau đớn của mình! Tốt nhất là có vài những người khác cùng xem. Đương nhiên, bề ngoài bọn họ nói làm như vậy chỉ là để người khác cùng nhau thưởng thức một kiệt tác như vậy, cũng không có ý làm cho người khác đau khổ như mình.

Cứ như vậy, mặc dù chỉ là một tác giả mới viết một bài mới, nhưng độ phổ biến của nó lại cao ngoài dự kiến, rất nhanh đã lọt vào top ba, phải biết rằng bài đầu tiên do Duy Đức viết không có độ phổ biến như vậy đâu! Hơn nữa, đây không phải là một seri, đây chỉ là một câu chuyện ngắn.

Ngay cả tổng biên tập cũng đích thân đặt câu hỏi, thậm chí còn khen ngợi biên tập viên.

Biên tập viên Tiểu Hy đã bị sốc, nàng ấy không ngờ rằng bài báo mà trước đây nàng cho là hay lại có tiềm năng như vậy, nàng nhanh chóng gửi tiền và tìm thông tin liên lạc của Tạ An Ninh. Nàng có linh cảm rằng thành tích của tác giả mới này có thể không thua kém gì Duy Đức. Nhưng nàng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, dù sao thành tích của Duy Đức đã là ước mơ của phần lớn tác giả.

.................................

Khi Tạ An Ninh tỉnh dậy, cậu cảm thấy khắp người vô cùng đau nhức, như thể cậu vừa bị ai đó đánh, đây chắc chắn là di chứng của quá trình cải thiện thể chất trước đây. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cậu lại cảm thấy tầm nhìn của mình rõ ràng hơn rất nhiều. Cậu cũng có thể cảm thấy rằng cơ thể của cậu đã mạnh mẽ hơn nhiều so với trước đây. Phải biết rằng, nguyên chủ là người căn bản không vận động nhiều, chạy mấy trăm mét liền mệt như chó chết, bằng không tại sao bị đánh liền lập tức đưa vào bệnh viện?

[ Thăng cấp hoàn tất, thể lực hiện tại của ký chủ có thể phát huy năng lực cấp C. ]

[ Hoàn thành nhiệm vụ: Ký chủ văn đạt đến 50.000/10.000 độ phổ biến, có thể có cơ hội bốc thăm, vượt quá giới hạn hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ được ban thưởng một lọ thể lực dược tề. ]

[ Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã kích hoạt, nhiệm vụ sẽ không mở ra nữa, đồng thời mở ra tính năng tính toán giá trị yêu thích, mọi người đọc xong bài viết của kí chủ có cảm xúc mãnh liệt sẽ được tính vào giá trị yêu thích, một người có thể lặp lại tính toán và giá trị phổ biến sẽ được ghi lại trong bảng hệ thống. Trong số đó, nó được cập nhật theo thời gian thực và máy chủ có thể mở nó để xem. ]

Tạ An Ninh không ngạc nhiên với kết quả này, dù sao thì việc dựa vào thực lực của cậu để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ viết bài là điều bình thường, điều đó chắc chắn là bình thường hơn nhiều so với kết quả của buổi phát sóng trực tiếp. phát sóng trực tiếp để chơi trò chơi và khởi động áo giáp, nó giống như chơi vé (?) chỉ cần chạy đi nếu bạn muốn kiếm bộn tiền.

Nhưng không nghĩ tới nhiệm vụ viết văn này liền một mạch hoàn thành, nhiệm vụ tân thủ cũng tương tự như vậy, xem ra lợi ích hoàn thành nhiệm vụ chỉ có ở giai đoạn đầu, về sau, nó ước tính rằng bạn chỉ có thể kiếm được mức độ phổ biến và sau đó rút thăm, hoặc thậm chí là hệ thống, một số chức năng cũng cần được bật với giá trị mức độ phổ biến.

Tạ An Ninh suy nghĩ về điều đó, nhưng không lo lắng lắm, dù sao tốc độ tăng mức độ nổi tiếng vẫn rất khách quan, thêm những cái cậu chưa rút được sau khi hoàn thành nhiệm vụ trước đó và cơ hội bốc thăm may mắn cậu có lần này, cộng với của riêng cậu, với 200.000 lượt yêu thích, cậu đã có thể quay bốn lần.

Cậu mở bảng hệ thống ra xem, giá trị phổ biến ở hạng mục bài viết vẫn đang tăng, hiển nhiên mọi người vẫn đang đọc bài viết của cậu, đếm từng ngày, số báo <ngân hà> này mới được bán được nửa ngày, giá trị phổ biến trong tương lai được ước tính là khá đáng kể.

Sau đó, Tạ An Ninh dùng tiền boa mua một căn hộ mới, trực tiếp chuyển đi - nguyên nhân chính là căn hộ trước đó không chỉ hỏng hóc mà còn rất không an toàn, gần đó không có bảo vệ, cũng không muốn ra cửa sau là bị đập.

Sau đó, Tạ An Ninh đã mua bộ não quang học mới nhất và mũ bảo hiểm ảo... Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ rằng cuối cùng cậu sẽ không phải đến quán net có Internet để phát sóng trực tiếp.

Tất nhiên, Tạ An Ninh cũng không hài lòng vì điều này, cậu là một người cảm thấy thoải mái khi sống một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, và cuộc sống hiện tại còn xa so với những gì cậu đang theo đuổi, mặc dù nó có không quan trọng. có khó khăn, nhưng cậu là một người rất thích hưởng thụ, và cậu cũng hy vọng rằng bản thân có thể đạt được thành tích trong lĩnh vực mình yêu thích và trở nên nổi tiếng. Trên thực tế, hệ thống nhân khí này khá phù hợp với cậu.

Quan trọng hơn, thân phận của Tạ An Ninh trong tinh tế đã khiến cậu không thể sống một cuộc sống bình thường. Sau khi cha mẹ qua đời trong một vụ tai nạn, những người thuộc thế hệ của gia đình đột nhiên nắm quyền, vào thời điểm quan trọng này, anh trai lại đột nhiên biến mất, để những người thuộc thế hệ trước tiếp quản vị trí đó, bạn sẽ cảm thấy rằng mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy.

Nếu không phải Tạ An Ninh là một phế vật nổi tiếng học ở trường trung học quý tộc được vô số người chú ý này, những người đó trong nhà sẽ không tùy tiện buông tha cho cậu, cho dù là bây giờ, có lẽ một ngày nào đó bọn họ sẽ nghĩ lại thủ tiêu cậu cho sảng khoái.

Tuy vậy Tạ An Ninh cũng muốn tìm tin tức về anh trai mình, cho dù đối phương đã chết cũng phải tìm được xác.

Nói tóm lại, gần một nửa trong số 100.000 Đế tệ đã được tiêu hết, và Tạ An Ninh không khỏi cảm thấy rằng tiền đến và tiêu rất nhanh. Sau đó, cậu mở phòng phát sóng trực tiếp và nhìn vào. Lúc này cậu thấy một loạt tin nhắn từ 'Thu Thủy Trường Tiên'. 'Thu Thủy Trường Tiên' đang lo lắng sắp chết, trước đó hắn đã thêm Tạ An Ninh làm bạn tốt ngay lập tức, nhưng cậu chỉ đồng ý vào khoảng 2 ngày sau, hắn thấp thỏm lo lắng suy nghĩ xem bản thân trước đây có thái độ không tốt hay không!

Sau khoảng thời gian này, Thu Thủy Trường Tiên có thể nói là một người fancuồng nhiệt của Tạ An Ninh, luôn ngưỡng mộ đối với cậu.

Sau khi Tạ An Ninh accept, hắn vui vẻ bày tỏ sự hạnh phúc và ngưỡng mộ của mình, gõ một đoạn dài và chờ đợi câu trả lời của cậu. Kết quả là một ngày sau vẫn không có hồi âm, hắn cho rằng mình nói nhiều nên lại đau lòng, sau đó gửi một đoạn dài lời xin lỗi.

Sau khi Tạ An Ninh nhìn thấy, cậu cảm thấy người này khá thú vị, ít nhất cũng dễ thương hơn nhiều so với những người trong trường, vì vậy cậu đã trực tiếp trò chuyện với anh ta.

Khi đó Thu Thủy Trường Tiên mới nhận ra rằng tính cách của Tạ An Ninh hoàn toàn khác với vị thần lạnh lùng và xa cách mà hắn đã tưởng tượng, thực ra cậu ấy khá dễ tính, có nhiều chủ đề để trò chuyện nên hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Ba, ông thật là lợi hại." Thu Thủy Trường Thiên gọi ba như vậy rất tự nhiên, nguyên nhân chính là fan luôn ở sau lưng mắng như vậy, mà Thu Thủy Trường Thiên đã quen gọi thẳng...

"Có thể đánh bại Ferdinand, tui thật sự lo lắng sau đó Ferdinand sẽ làm phiền ông, không nghĩ tới hắn lại thưởng cho ông hẳn 10 vạn Đế tệ! Đây căn bản không phải số lượng nhỏ!"

"Dù sao thì trước đó tôi cũng đã giúp hắn." Tạ An Ninh nói: "Mặc dù trông hắn rất kiêu ngạo, nhưng hắn cũng không phải người xấu."

Thu Thủy Trường Thiên nghĩ cái quỷ gì, lần trước có người mưu hại Ferdinand, người đó bị đám fans ngu ngốc của đối phương oanh tạc hơn nửa tháng, nghe nói thân phận thật sự bị bại lộ, không chỉ có bị đánh, hắn ta cũng bị đuổi học!

Là bởi vì ba của hắn quá tốt bụng! (cha lúc này Tiên nói là Ninh nhaa)

"Mà quên, ba, tại sao ông không tham gia đấu trường nhóm? So với vòng loại thi đấu bình thường, ông có thể thu được nhiều điểm hơn. Còn có thể tham gia vòng loại này đấu tranh, thật sự là lãng phí tinh lực của ngươi... Còn có nhiều hơn nữa trong đấu trường nhóm, nhiều người chú ý hơn, nếu ông mà tham gia, sẽ có nhiều người xem phát sóng trực tiếp hơn!"

Thu Thủy Tường Tiên luôn cảm thấy rằng chương trình phát sóng trực tiếp không có hàng chục triệu người xem là có lỗi với sức mạnh của cha hắn.

"A? Đấu trường nhóm... Là cái gì?" Tạ An Ninh thật sự không biết, bởi vì cậu thật ra mỗi ngày đều khá bận rộn, làm sao có nhiều thời gian như vậy nghiên cứu các nút trong mỗi phần của trò chơi này như vậy?

Thu Thủy Trường Thiên: "..." Loại cảm giác bất lực quen thuộc này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro