Chap 1: Bên Đường Ray Tàu Hỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước hết là cái gì đó màu trắng. Trắng lóa cả mắt.

    Vài người trong số các bạn thường cho rằng màu trắng không phải là một màu sắc thực sự, và là tất cả những gì vô nghĩa chán ngấy, đại loại như thế. Để tôi nói cho bạn hay, nó đúng là một màu sắc đấy. Không nghi ngờ gì nữa, trắng là một màu sắc, và tôi không nghĩ bạn muốn tranh cãi về chuyện đó.

                                                MỘT THÔNG BÁO ĐỂ BẠN VỮNG DẠ HƠN

                                                                     Làm ơn, hãy bình tĩnh,

                                                             đừng để ý đến lời đe dọa ban nãy nhé.

                                                                    Tôi chỉ hùng hổ thế thôi

                                                             Tôi không bạo lực. Chẳng ác tâm.

                                                                    Tôi chỉ là một kết cục.

Đúng, nó là màu trắng.

    Dường như cả tinh cầu đều mặc bộ cánh bằng tuyết. Nó khoác bộ cánh này lên cứ như bạn khoác lên mình một cái áo vậy. Bên canh đường ray, những bước trên đi ngập tuyết đến tận ống quyển. Đám cây cối trùm một tấm mền băng giá.

    Đúng như điều bạn có thể tiên đoán, có người vừa chết.

Họ không thể đơn giản là để thằng bé lại trên mặt đất được. Bây giờ thì đó không phải là vấn đề gì lớn lắm, nhưng đường ray phía trước sẽ sớm được dọn quang, và đoàn tàu cần phải đi tiếp.

    Có hai nhân viên an ninh.

    Một người mẹ và đứa con gái của bà ta.

    Một cái thây ma.

    Người mẹ, đứa con gái và cái thây ma cứ lầm lì và yên lặng mãi như thế.

    - Nào, mày muốn tao làm gì nữa đây?

    Có hai nhân viên bảo vệ, một thấp một cao. Gã cao luôn mở miệng trước, dù hắn không phải là người chịu trách nhiệm chính. Hắn hìn tên thấp bé, đậm người hơn với vè dò hỏi. Thằng này có khuôn mặt đỏ ậng như gấc. Gã đáp:

    - Hừ, ta không thể cứ để mặtc bọn họ thế này, đúng không?

    Gã cao đang dần mất kiên nhẫn. "Tại sao lại không chứ?"

    Thế là gã thấp đậm gần như phát khùng lên, gã ngước nhìn vào cằm của tên kia và thét, "Spinnst du? Mày bị ngớ ngẩn à!?" Cái vẻ ghê tởm càng lúc càng hiện trên gò má hắn. Lỗ chân lông trên da hắn như giãn nở ra. "Coi nào," hắn vừa nói cừa đi đi lại lại không mục đích trên đám tuyết. "Ta sẽ mang cả ba người bọn họ quay về chỗ đoàn tàu nếu buộc phải làm thế. Ta sẽ báo trạm dừng kế tiếp."

Phần tôi, tôi đã mắc phải một trong những sai lầm sơ đẳng nhất. Tôi không thể giải thích cho bạn hiểu được là tôi đã thất vọng với bản thân mình ghê gớm đến nhường nào đâu. Từ đầu đến giờ, tôi đã làm đúng mọi việc:

    Tôi quan sát bầu trời mờ mịt tuyết trắng in trên ô cửa sổ của đoàn tàu đang chuyển bánh. Tôi gần như đã hút nó vào, dẫu vậy, tôi đã lừng khừng. Tôi khởi sự-tôi trở nên quan tâm đến đứa bé gái. Thói tờ mò đã khuất phục được tôi, tôi đành ở lại đến chừng nào quỹ thời gian của mình còn cho phép và dõi theo nó.

    Hai mươi ba phút sau, khi đoàn tàu dừng bánh, tôi trèo ra ngoài cùng họ.

    Một linh hồn bé nhỏ đã yên vị trong vòng tay tôi.

    Tôi đứng hơi dịch về mé phải một chút.

Bộ đội nhân viên an ninh đường sắt năng nổ nọ quay về chỗ người mẹ, đứa bé gái, và cá thây ma bé trai nhỏ nhắn. Tôi nhỡ rõ là hôm ấy tiếng thở của mình rất nặng, đến mức tôi lấy làm ngạc nhiên khi thấy hai nhân viên nọ chẳng hề đoái hoài gì đến tôi trong lúc họ bước ngang qua tôi. Thế gian dường như đang võng xuống, dưới sức năng của tất cả số tuyết bên trên nó.

    Chừng mười mét về bên trái tôi, đứa bé gái tái xanh tái mét, bụng lép kẹp ấy đang đứng đó, rét run cầm cập.

    Miệng nó đánh bò cạp.

    Đôi cánh tay lạnh giá của đứa bé gái khép chặt.

    Những giọt nước mắt đã đóng giá trên gương mặt của kẻ trộm sách.


                       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro