cuộc sống không phải lúc nào cũng tốt đẹp.
=__________
Hôm nay trong giờ học , tôi vô tình gặp được một bạn nữ vừa chuyển trường . Tên cậu ấy là Lưu Huỳnh , một cái tên thật đẹp . Vừa bước vào lớp , khuôn mặt tròn trịa , hai cái má phúng phính đã chiếm trọn bao trái tim của những chàng trai . Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm , sau đó bước đến chỗ tôi , ngồi xuống và quay sang nở một nụ cười với tôi .
"Hãy là đối thủ của tôi."
Nhất Bác tôi ngạc nhiên , hai mắt tròn xoe nhìn cậu ấy , Lưu Huỳnh cậu chỉ nghiêng đầu nhìn tôi , sau đó quay sang chú ý vào thầy . Việc này khiến tôi vô cùng xúc động , chưa ai có thể làm bạn với tôi ngoài cậu ấy . Trong giờ thể dục , Nhất Bác tôi chơi bóng rổ cùng các bạn , chỉ trong phút chốc , tôi đã ghi được 3 bàn về cho đội mình . Lưu Huỳnh tuy là nữ nhưng vẫn tham gia , cậu ấy nhìn tôi , nở một nụ cười thật tươi .
"Hãy tiêu diệt tôi!"
Nhất Bác tôi ngạc nhiên , có lẽ tôi đã quá xem thường Lưu Huỳnh . Tôi thua triệt để , liếc mắt nhìn Lưu Huỳnh đang được các bạn vây quanh . Cậu ấy cũng nhìn tôi , không hiểu tại sao Lưu Huỳnh lúc nào cũng cười . Trong giờ về cũng vậy , dù bị bắt ở lại trực nhật cùng tôi , cậu ấy vẫn cười thật tươi , vui vẻ lau bảng . Sau đó hai chúng tôi cùng về nhà , khác với tôi , Lưu Huỳnh có một cuộc đời rất lạc quan , vui vẻ . Trong lúc đi về , tôi lại ghé sang cửa hàng tiện lợi mua ít đồ cùng Lưu Huỳnh , cậu ấy vui vẻ mua hết những loại kem trong cửa hàng . Trong quầy tính tiền , có một đôi mắt đang ghim vào chúng tôi . Nhất Bác tôi đã quá quen với việc đấy , Lưu Huỳnh thấy lạ liền nhân lúc tính tiền dò xét . Sau một lúc cậu ấy và tôi cùng ra ngoài . Tôi nói với Lưu Huỳnh về hoàn cảnh nhà tôi , nói Nhất Bác tôi rất chán cuộc sống này . Lưu Huỳnh nheo mày nhìn tôi , liền xoay tôi lại , mặt đối mặt với cậu ấy . Tôi cảm nhận được cậu ấy đang thật sự nghiêm túc. Cậu ấy chất vấn tôi .
"Tại sao cậu lại chán?"
"Cuộc sống này rất nhiều phép màu cơ mà?"
"Chỉ là cậu chưa tìm hiểu được thôi , tại sao cậu lại có ý định đó?"
Sau một lúc ổn định lại , cậu ấy ngồi bên lề đường , nhìn sang dòng sông bên cạnh , nói với tôi .
"Cậu biết không , trên thế giới này cậu vẫn còn rất hạnh phúc so với nhưng người khác . Họ mất bố mẹ , họ không có tiền ."
"Cậu , chính là một phiên bản đặc biệt của riêng cậu!"
"Ít nhất thì cậu còn hạnh phúc hơn họ ,cậu sẽ sớm tìm được phép màu , đừng chán cuộc sống này , vì nó thật sự rất đẹp!"
Mắt tôi đỏ hoe vì lời nói của Lưu Huỳnh , đúng lúc đó , chàng trai bên quầy tính tiền của cửa hàng tiện lợi chạy đến . Chỉ vào mặt Lưu Huỳnh .
"Cậu chính là Lưu Huỳnh , Phả Lưu Huỳnh?"
"Chính xác , sao?"
Lưu Huỳnh liếc xéo chàng trai ấy . Đứng phắt dậy , mặt đối mặt với cậu ta , nhưng tiếc Lưu Huỳnh thấp hơn chàng trai ấy một cái đầu . Tôi cười phá lên , sau khi bị nhìn thì lại ngại ngùng che miệng lại . Chàng trai ấy quay sang nói với tôi .
"Tôi là Tiêu Chiến , năm nay 31 tuổi , rất vui được gặp cậu."
Nói rồi , lại quay sang mặt đối mặt với Lưu Huỳnh . Nhất Bác tôi tròn xoe mắt , ngạc nhiên , nhìn trẻ như vậy , mà đã là ông chú hơn 30 tuổi .
=_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro