Chương 1- Chap 1: Thế giới song song?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1: Cánh cửa mở ra về thế giới song song

Nhìn xung quanh, chúng ta thấy thế giới xung quanh mình - với những con đường, tòa nhà, người dân, và cuộc sống vốn quen thuộc. Nhưng liệu có thế giới nào khác tồn tại song song với thế giới này không? Một thế giới đầy những bí ẩn, những vấn đề về vật lý và triết học, được gọi là "thế giới song song".


********************************

Câu chuyện mở đầu vào một buổi tối êm đềm, khi ánh đèn vàng ấm áp của đèn đường xen lẫn với ánh sáng lung linh từ những vì sao trên bầu trời. Ethan, cậu sinh viên năm nhất với bộ áo hoodie màu xanh dương, sau khi kết thúc buổi học, vội vã thay đồ và bắt đầu con đường làm thêm ở tiệm Pizza gần trường. 

Ethan nhanh chóng tiến vào tiệm Pizza, ánh mắt lo lắng nhưng quyết tâm. Ông chủ đang lầm bầm trước một cọc giấy, đang tính toán và nhìn vào đồng hồ trong sự bực bội. Khi nhận ra Ethan, ông chủ không che giấu sự khó chịu trên khuôn mặt, đặc biệt khi nhìn vào đồng hồ và thốt lên:

"20 phút, Ethan. 20 phút muộn hơn giờ làm."

Ethan chỉ biết cúi đầu xin lỗi, ánh mắt chứa đầy sự hối hận và sẵn sàng chuẩn bị đối mặt với hậu quả của việc đến muộn. Anh cố gắng nói:

"Sau khi xong ca làm hôm nay, cháu hứa sẽ ở lại dọn dẹp cái quán này thật sạch sẽ, đảm bảo khu bếp cũng sáng bóng cho bác."

Ông chủ nhướng mày, sự hoài nghi rõ ràng phản ánh trên gương mặt. Anh ta vẫn tiếp tục lầm bầm về việc tính toán lương và thời gian. Cuối cùng, ông chủ vẫy tay ra hiệu cho Ethan vào phía sau quầy, ánh mắt hồi hộp nhưng cũng đầy tin tưởng. Ông ta hiểu rằng Ethan cần phải thay đồ và bắt đầu công việc ngay lập tức. Một đơn hàng lớn đang chờ đợi, và Ethan đã đến kịp lúc. Nếu không, bánh Pizza sẽ nguội và khách hàng sẽ phàn nàn về dịch vụ của cửa hàng.

Ông chủ thở dài và nói: "Có một đơn hàng 20 chiếc Pizza cần giao đến xa lộ Highlands ngay bây giờ."

Trong khoảnh khắc ông chủ yêu cầu, chân mày của Ethan nhíu lại, một cảm giác không chắc chắn lan tỏa trong tâm trí. 20 chiếc Pizza không phải là một con số nhỏ, nhất là khi cần giao đến xa lộ Highlands - một khu vực xa xôi và là nơi tung hoành của nhiều tội phạm nguy hiểm. Tuy nhiên, dù lòng có trỗi dậy nghi ngờ, Ethan vẫn lắng nghe và chấp nhận nhiệm vụ mà ông chủ giao.

Ngay lúc này, Ethan có một áp lực và sự lo lắng khó giấu. Anh nhẹ nhàng cởi chiếc mũ lưỡi trai ra, vuốt nhẹ mồ hôi trên trán, dường như sự mệt mỏi chưa dứt sau chặng đường chạy vội tới đây. Đôi mắt của anh lướt qua đống Pizza trên bàn, anh quay đầu nhìn ông chủ, người lúc này đang hì hục làm thêm những đơn hàng khác trong quán. Bên cạnh việc rải bột lên bàn, ông chủ vẫn kỹ lưỡng nhào bột, đôi môi vẫn luồn những lời nhắc nhở:

"Đừng quên, khách hàng cần nhận hàng nhanh chóng. Cố gắng đến kịp và giữ chất lượng nhé, Ethan."

Trong giây phút đó, Ethan cảm nhận sự áp lực và trách nhiệm nặng nề. Nhưng trong đôi mắt của anh, vẫn có một tia hy vọng, hy vọng rằng anh có thể vượt qua thử thách và đem lại hài lòng cho cả khách hàng và ông chủ.

Cầm lấy những chiếc Pizza, Ethan cảm thấy trọng trách nặng nề, nhưng sự quyết tâm trong lòng anh không hề phai nhạt. Anh đến bên chiếc xe máy cũ kỹ, nó trở thành đồng minh đáng tin cậy trong những hành trình giao hàng trước đó. Cố gắng xếp ngay ngắn mỗi chiếc Pizza một cách cẩn thận, Ethan muốn đảm bảo rằng chúng sẽ đến tay khách hàng một cách hoàn hảo, không bị biến dạng hay hỏng hóc.

Ethan cảm thấy ngao ngán khi quay đầu nhìn về phía cửa hàng, nơi mà những người đồng nghiệp và ông chủ đáng quý đã bỏ rơi anh để một mình đối mặt với nhiệm vụ giao hàng trên con đường Highlands.

.

Anh cưỡi chiếc xe máy của mình qua những con đường, những con phố nhỏ và hẻm hút, tiếng còi xe và khói bụi làm cho cậu sinh viên cảm thấy đầu óc mệt mỏi. Sau hơn nửa tiếng trên đường, Ethan cuối cùng cũng đến địa điểm trong đơn hàng. Anh nhìn chăm chú xung quanh, đôi mắt quét qua từng chi tiết của khu vực, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của người nhận hàng. Ánh mắt của anh lần theo những dải ánh sáng le lói từ cửa sổ nhà, và anh quyết định bấm chuông cửa, âm thanh nhẹ nhàng vang lên giữa không gian yên tĩnh.

"Xin chào, có ai ở nhà không ạ?" Ethan nói với giọng nói nhẹ nhàng, mong chờ sẽ có người mở cửa nhà và nhận những chiếc Pizza nóng hổi của mình.

Trong lúc chờ đợi, Ethan nhẹ nhàng lấy một điếu thuốc ra, hút mạnh và thả mình vào sự thư giãn, đồng thời nhìn lên bầu trời rực rỡ, đầy sao sánh.

Một ngôi sao băng chớp lên giữa đêm tĩnh lặng, khiến cậu đắm chìm trong sự đẹp đẽ và sự lãng mạn của cảnh tượng. Tuy nhiên, ánh sáng lấp lánh không thể che đi sự khó chịu trong tâm trí của Ethan khi anh nhận ra điều gì đó lạ lùng trong không gian vô tận. Anh nhẹ nhàng nheo mắt lại và bất giác gặp phải một khám phá đầy kinh ngạc: một thiên thạch đang di chuyển đến phía anh, với tốc độ nhanh như ánh sáng.

Chiếc thiên thạch trông kỳ quặc và lạ mắt. Hình dáng nó không giống bất kỳ thứ gì Ethan từng thấy trước đây, mà chỉ có trong những cơn ác mộng đêm đen. Đôi mắt của Ethan không thể rời khỏi vật thể này, và anh cảm nhận được sự rung động của bản thân trước sự xuất hiện của nó. Dù không biết nó đang mang theo điều gì, nhưng Ethan cảm thấy một sự lo lắng chất chứa trong không khí xung quanh, như một cảm giác không dễ chịu khi đối diện với điều bí ẩn và không kiểm soát được. Ánh sáng phản chiếu từ bề mặt của nó tạo ra một loạt màu sắc kỳ quặc, từ ánh lửa cam đến bóng đen u ám, tạo nên một vẻ đẹp rợn người mà không ai dám dự đoán. Cảm giác của Ethan trước sự hiện diện của nó không chỉ là sự kinh hoàng mà còn là sự hoảng sợ trước sức mạnh vô tận mà nó có thể đem lại.

Ethan cảm thấy lòng bắt đầu đập nhanh hơn, sự lo lắng bao trùm khi anh cố gắng bảo vệ bản thân, nhấc tay lên và co rúm cơ thể lại, như một phản ứng tự nhiên của sinh tồn.

1 phút ...

2 phút...

Rồi 3 phút...

Những giây phút căng thẳng trôi qua nhưng không có sự kiện nào xảy ra. Ethan giữ chặt hai mắt lại, đợi chờ điều gì đó sẽ xảy ra, nhưng không có gì. Khi mở mắt ra, cậu lại phát hiện mình đang chìm vào một thế giới hoàn toàn mới, một khung cảnh không giống bất kỳ thứ gì anh từng trải qua.

"Một biển lửa?" Ethan thầm nghĩ, hồn nhiên mơ hồ trong giấc mộng: "Mình còn sống sao?"

Nhưng trước khi anh kịp nhận ra, cảm giác trọng lượng trên cơ thể bỗng nặng nề đột ngột, khiến cho anh trợn tròn mắt và thổn thức. Một giọng nữ từ xa lên tiếng, vang lên như một cơn gió sắc lạnh, đánh thức anh khỏi mộng tưởng và kéo anh trở về hiện thực:

"NGÀI ADRIEL! CẨN THẬN!"

Mắt Ethan mơ hồ mở to và anh bắt đầu cảm nhận mình đang bị cuốn vào một cảnh tượng kì lạ. Anh nhận ra cô gì đó đang gọi mình, nhưng xung quanh chỉ có sự im lặng của cảnh vật đêm tối.

Bỗng nhiên, một vật thể lớn xuất hiện từ đâu đó và quật ngã anh, khiến anh đập đầu mạnh xuống đất. Máu chảy từ trên đầu và tầm nhìn của anh mờ đi, anh cảm thấy mình như một con người hoàn toàn lạ lẫm.

Nhìn vào đôi bàn tay của mình, Ethan thấy chúng được bao bọc bởi những miếng thép, bảo vệ mạnh mẽ. Anh bước tới gần một vũng nước nhỏ, ánh trăng soi sáng làm bừng lên bề mặt nước trong vẻ đẹp huyền bí. Ánh sáng phản chiếu từ nước tạo ra những bức tranh phản chiếu đầy mê hoặc, như một cửa sổ mở ra vào một thế giới khác. Ethan đưa đôi mắt nhìn chăm chú vào vũng nước, và trong khoảnh khắc đó, một cảm giác kỳ lạ tràn ngập lấy anh. Cảm giác của sự kinh ngạc lan tỏa từ tận sâu trong tâm trí, như một lời nhắc nhở về sự thật không thể tin được của những gì đang xảy ra.

Anh nhận ra bản thân mình vẫn là Ethan, nhưng tại sao anh lại mặc một bộ giáp và cầm một thanh kiếm? Thứ gì đã quật ngã anh? Anh đang ở đâu? Câu hỏi đổ dồn về anh, khi một cảm giác bí ẩn và huyền bí đang bao trùm lấy anh.

Bầu không khí trong lành và hòa mình trong ánh trăng lung linh, những ánh sáng pha lê từ vũng nước nhỏ tạo ra một hình ảnh mơ mộng và ma mị. Ethan cảm thấy những cơn gió dịu nhẹ vuốt nhẹ qua làn da, tạo ra một cảm giác êm dịu sau những phút giây căng thẳng.

Bước chân của Ethan như đọng lại trên mặt nước, tạo ra những sóng nhỏ nhẹ. Anh nhìn chăm chú vào vũng nước, nhìn thấu bản thân mình như chưa từng trước đây. Đôi mắt anh lấp lánh trong ánh sáng phản chiếu, phản ánh những nỗi lo lắng và hoài nghi. 


"NGÀI ADRIEL! CHẠY ĐI! NGÀI SẼ CHẾT MẤT!"

Giọng của người phụ nữ vang lên như một cơn gió hung dữ, xé toạt không gian yên bình. Ethan run lên từng hồi, tay vẫn run rẩy khi anh đứng dậy và loạng choạng đi tìm nguồn tiếng nói. Cảm giác trọng lượng trên cơ thể anh đang ngày càng trở nên nặng nề, nhưng anh vẫn cố gắng duỗi ra để tìm hiểu sự việc. Anh ôm đầu trong tuyệt vọng, cơ thể càng nặng trĩu dường như có vô số sợi xích vô hình kéo anh xuống. Khi Ethan ngã xuống, anh vội vàng dùng cây kiếm trên tay để tự mình đứng dậy, và nhận ra rằng trên thanh kiếm có khắc chữ "Excalibur".

Ethan cười mỉm một cách chế nhạo: "Excalibur? Mấy người đùa tôi sao? Thì ra đây là thế giới sau khi tôi chuẩn bị đầu thai hả?"

Trước khi anh có thể suy nghĩ thêm, anh bất ngờ cảm thấy một cơn hoa mắt, và cơ thể dần trở nên mất đi ý thức, như bị một lực lượng vô hình đang từ từ kéo xuống vực sâu của ý thức. Trong khoảnh khắc cuối cùng của sự tỉnh táo, anh cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ đỡ anh lên và dẫn ra khỏi nguy hiểm. Hơi ấm từ bàn tay ấy lan tỏa, như một nguồn sức mạnh ẩn giấu, mang lại sự an ủi cho cơ thể run rẩy của anh. Anh mở mắt ra và nhìn thấy một phụ nữ đứng trước mặt, trang phục của cô ấy lạ mắt và bí ẩn, tạo nên một dấu ấn không thể phai nhạt trong trí óc của Ethan.

"Cô ấy đang cosplay à? Thì ra âm phủ cũng tổ chức lễ hội hóa trang sao" Ethan tự hỏi.

Người phụ nữ đọc một chuỗi những từ ngữ kỳ lạ, những âm vang vọng mê hoặc và mạnh mẽ. Anh cảm nhận được một dòng năng lượng vô hình lan tỏa từ người phụ nữ, như những tia sáng pha lê lấp lánh màu xanh sapphire. Khi cô ấy đặt tay lên vết thương trên bụng của Ethan, cảm giác ấm áp truyền vào, mang lại sự an ủi và phục hồi cho cơ thể anh. Cô ấy nhắm mắt lại và nói những lời không thể hiểu được bằng ngôn ngữ thần bí, nhưng mỗi từ ngữ đều đậm chất ma thuật và sức mạnh. 

"Ngài đừng lo. Đã có tôi ở đây," cô nói, nhưng những từ ngữ ấy vẫn còn lạ lẫm và khó hiểu với Ethan.

Ethan cảm thấy mình không hiểu rõ, nhưng cơ thể anh bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Anh nhắm mắt lại và cố gắng di chuyển mí mắt để quan sát cô gái.  Khi Ethan cố gắng mở mắt, một tia sáng xanh phát ra từ xa, nhưng không chỉ là một dòng năng lượng, nó còn là một nguồn sáng chói lọi, rực rỡ và tinh tế như một bức tranh thần kỳ được vẽ ra từ những cánh hoa ngọc bích. Ánh sáng lan tỏa khắp không gian xung quanh, làm cho tầm nhìn của Ethan bị hạn chế bởi sự chói lọi, như một màn sương mỏng che khuất mọi chi tiết. Anh nhắm mắt lại để chống lại ánh sáng chói và khi mở mắt ra một lần nữa, anh nhận ra rằng mình vẫn đang ở lại điểm giao hàng ở phố Highlands, cầm trong tay chiếc ví tiền của mình.

.

"Mình vừa nằm mơ sao?" Ethan gãi đầu trong sự bối rối, móng tay anh cọ xát vào chiếc nón bảo hiểm trên đầu với âm thanh cộp cộp. Anh sờ nhẹ chiếc nón, cảm nhận được sự vững chãi của nó, thì ra là chiếc nón thân thuộc yêu qúy của anh, không phải là chiếc đầu dính máu từ trước đó.

Anh kiểm tra từng phần trên người mình với sự cẩn trọng, nhưng không tìm thấy dấu vết nào của sự xâm nhập hoặc mất mát. Mở chiếc ví, anh kiểm tra kỹ lưỡng số tiền và thấy rằng nó không thiếu sót. Nhưng khi anh nhìn vào cốp chở hàng, đó là khi sự bối rối và lo lắng bắt đầu. 20 chiếc bánh Pizza đã biến mất mà không để lại dấu vết nào. Ethan bắt đầu hoảng loạn, cảm thấy như mình bị lừa dối hoặc làm trò của những kẻ cướp. Hơi thở anh trở nên gấp gáp, lo sợ cuộc tấn công nào sắp xảy ra. Liệu đây có phải chỉ là một trò đùa vô hại hay một âm mưu nguy hiểm?

Sau khi tự dằn vặt bản thân, chủ nhà bước ra với thái độ cứng nhắc.

 "Anh còn muốn gì nữa?" anh ta nói, "Anh đã làm rối bời mọi thứ ở đây rồi đấy, tôi không thể tin được cách hành xử của anh, và bây giờ lại muốn kiếm chuyện à?"

Ethan nhìn chủ nhà, trong tâm trí anh, hình ảnh của ông ta dường như biến thành một con chuột lang nước bị đánh mất đồ ăn. Với chiếc răng cửa lớn nhô ra, mũi bự và đôi má ửng đỏ, gương mặt của chủ nhà giống như một phiên bản caricature của một con chuột lang đang giận dữ. Ethan không thể nhịn cười khi nhìn vào hình ảnh đó, nhưng anh phải kiềm chế bản thân để không khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Thậm chí với tất cả sự tức giận, ngoại hình của chủ nhà vẫn không thể giấu được sự hài hước, khiến Ethan khó chịu nhưng cũng không thể không mỉm cười nhẹ trong bối rối của mình.

Ethan cố gắng giải thích, nhưng chủ nhà không chịu lắng nghe, mặt trở nên căng thẳng hơn: "Tôi sẽ đánh giá các anh 1 sao." 

Anh ta nói khi đóng cửa sầm lại trước mặt Ethan, lờ đi mọi giải thích. Ethan tiếp tục nhấn chuông cửa, không muốn chấp nhận đánh giá 1 sao. Nếu không có lời giải thích rõ ràng, anh sẽ làm hỏng chiếc chuông cửa này để bày tỏ sự phẫn nộ của mình.

Ethan đẩy mạnh nút chuông cửa, âm thanh vang vọng điên cuồng trên đường phố vắng. Từ xa, anh nghe thấy tiếng gầm gừ của chủ nhà và bàn tay của ông ta cầm lấy một vật gì đó. Khi cửa sổng lại trước mặt Ethan, chủ nhà bất chấp mọi giải thích, giả như không nghe thấy một từ nào từ Ethan. Sự khó chịu và sự phẫn nộ bắt đầu tràn ngập trong tâm trí của Ethan.

Lần nữa, chủ nhà bước ra, nhưng lần này anh ta cầm theo một cái chổi và tấn công Ethan như một kẻ điên loạn. Ethan nhảy lên chiếc xe của mình, nhấn ga và thoát khỏi vụ tấn công của người chủ nhà đầy tức giận.

Ethan cười to, âm thanh vang vọng trên con đường vắng vẻ, làm cho không khí trở nên hài hước hơn. Anh lau sạch những giọt nước mắt trên má và nhìn lại sự kiện kỳ lạ của ngày hôm nay. Hình ảnh của chủ nhà kia xuất hiện trong đầu anh, và anh không thể kiềm chế được cảm xúc mà bắt đầu cười phá lên. Cười đến mức đau bụng, Ethan cảm thấy cuộc gặp gỡ với chủ nhà đã trở thành một kỷ niệm khó quên.

********************************

Còn tiếp ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro