Chương 1- Chap 2: Thế giới song song?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2: Ethan hay Adriel?

Trong chiều không gian khác, một hình ảnh khác của Ethan tồn tại dưới danh tính Adriel. Adriel không chỉ là một học sinh bình thường, mà còn là một chiến binh mạnh mẽ, sở hữu khả năng điều khiển phép thuật mạnh mẽ. Nơi đó, anh ta không chỉ đối mặt với những thách thức của cuộc sống hàng ngày, mà còn phải đối đầu với những thế lực hắc ám đang âm mưu xâm chiếm thế giới.

Anh ta mang trong mình một trọng trách lớn lao, là sứ giả của ánh sáng trong cuộc chiến chống lại bóng tối...


****************************************

Trong căn phòng gỗ ấm áp, những bức tranh cổ kính treo trang trí tạo nên một không gian trầm lắng và uy nghi, mùi thảo dược nhẹ nhàng lan tỏa. Adriel ngồi trên chiếc sô pha, ánh sáng nhẹ từ cửa sổ chiếu vào gương mặt trẻ trung của anh. 

Ở thế giới này, Adriel được miêu tả là người mang đậm chất mỹ nam, với mái tóc nâu mượt mà lung linh dưới ánh sáng, như những vì sao trên bầu trời đêm. Đôi mắt màu mắt hổ phách của anh sáng lấp lánh như những viên ngọc quý, từng ánh sáng bắt chước dòng suối trong rừng sâu. Gương mặt anh điển trai và rạng rỡ, nhưng cũng đầy nét mạnh mẽ và quyết đoán, phản ánh sự kiên cường và quyết tâm từ bên trong. 

Dường như mọi thứ xung quanh anh đều trở nên tươi sáng và hấp dẫn hơn, từng nét đẹp tỏa ra sự quyến rũ mãnh liệt, khiến Adriel trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý mỗi khi anh xuất hiện. 

Anh đứng dậy từ chiếc ghế và bước đến kệ sách, ngón tay mềm mại của anh chạm nhẹ lên bề mặt gỗ, cảm nhận sự mịn màng và trầm lắng của không gian này. Dường như căn phòng này cũng không khác gì anh đã tưởng tượng, nhưng lại tinh tế và sắc sảo hơn trong từng chi tiết, với sự chăm chút từ người chủ nhà. Adriel nhớ lại người chủ nhà thật chất là một ông già đã 80 tuổi mà anh tưởng tượng, cười nhẹ về sự phản bội của tưởng tượng với hiện thực trước mắt.

Khi Adriel quay lại, ông thầy Esthmop tỏ ra vẻ nghiêm túc và trầm trọng, với ánh mắt sâu lắng và đầy quyền uy. Bộ râu trắng dài, giống như những sợi tơ dài thấu đêm, tạo nên vẻ linh thiêng và độc đáo cho hình ảnh của ông. Giọng điệu của ông vẫn giữ vững sự trầm bổng, vang lên trong căn phòng yên tĩnh, mang theo sự tự tin và quyết đoán mà không kém phần tôn trọng và uy nghiêm:

"Adriel, con có nghe ta nói không?"

Adriel nhìn thẳng vào ánh mắt của người thầy, nhận ra sự lo lắng và lo âu trong đó. Anh nhẹ nhàng gãi đầu và bắt đầu giải thích, cố gắng tránh ánh mắt của ông. Anh không muốn làm ông thêm lo lắng, nhưng cũng muốn ông hiểu rằng mọi thứ chỉ là một hiểu lầm và anh đã giải quyết triệt để, kể cả việc chinh phục con rồng, giúp dân làng và giải cứu các vị Thượng tước Hiệp sĩ.

Nhận thấy rằng Esthmop vẫn chưa lắng tai, Adriel cố gắng giải thích thêm, nhấn mạnh rằng một trong số những vị Thượng tước Hiệp sĩ là một người anh kết nghĩa của mình. Hai người đã từng cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn trong quá khứ và đã luôn ủng hộ lẫn nhau. Thêm vào đó, người này cũng là một nguồn động viên lớn giúp Adriel khao khát trở thành một hiệp sĩ. Esthmop không khỏi sốc khi nghe Adriel nói những điều đó. Ông chắp tay và nghiêng đầu, nhưng trong đôi mắt vẫn là sự lo lắng và hoang mang:

"Con còn dám nói vậy sao? Sau những gì con đã làm? Con đã cướp chiến công của người khác đấy Adriel""

Esthmop tỏ ra thất vọng và buồn bã. Ông muốn Adriel hiểu và chấp nhận lời khuyên của mình, nhưng cũng biết rằng con đường phía trước không dễ dàng cho học trò trẻ tuổi này. Còn về phần Adriel, anh cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người thầy, anh gật đầu nhẹ và dựa vào chiếc kệ sách. Bằng một nụ cười nhẹ nhàng, anh trả lời người thầy của mình: 

"Con không cướp chiến công của ai cả, thưa thầy. Con chỉ muốn bảo vệ họ."

Thầy Esthmop kinh ngạc đến mức suýt sụp ngã. Ánh mắt của ông phản chiếu sự bất ngờ và kinh ngạc, khiến cho ông ôm chặt lấy ngực và ngồi xuống trên chiếc ghế gỗ bên cạnh. Tay vẫn nắm chặt vào trán, cảm thấy sự mệt mỏi của một ngày dài làm việc đổ dồn lên vai.

Mỗi lời của Adriel như một thanh đao sắc bén xuyên thấu vào lòng ông, đầy sức mạnh và tác động sâu sắc. Sự hiền từ và sự kiên định từ một ngày lao động dài trước đó bị thách thức và đặt ra vấn đề, khiến cho ông cảm thấy bối rối và không thể nào kiềm chế được cảm xúc. Adriel tiếp tục, giọng điệu trầm ổn: 

"Nếu không có con ở đó, có lẽ họ đã không thể sống sót, thưa thầy. Nhưng khi quay trở về Học viện, mọi người đều trách móc con. Liệu rằng đó là sai lầm của con không?"

Thầy Esthmop giơ tay ra, một tín hiệu yêu cầu Adriel ngừng lại. Mỗi từ ngữ của học trò như một vết cắt sâu vào trái tim ông. Ông giải thích rằng nếu Adriel vẫn giữ vững quan điểm này trong phiên tòa ngày mai, có thể ông sẽ không thể bảo vệ anh nữa. Ông vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng ông trào dâng sự lo lắng và khuyên nhủ Adriel nên nghe lời ông, bất kể về việc được những vị Thượng tước Hiệp sĩ tha thứ hay không. Adriel nghiêng đầu, mắt nhìn thẳng vào ông: 

"Nhưng Thượng tước Hiệp sĩ thì sao, thầy? Họ cũng chỉ là những hiệp sĩ như con mà thôi."

Khi Esthmop cảm thấy không còn chịu nổi nữa, ông giơ tay ra,biểu thị sự kết thúc của cuộc trò chuyện. Ngón tay của ông vươn ra như một biểu hiện của sự quyết định và sự chấp nhận rằng không có gì thay đổi được thêm. Sau khi Adriel rời khỏi căn phòng, ông đóng cửa, âm thầm để lại cậu học trò một mình, ngồi suy tư về cách giúp đỡ cậu bé cứng đầu này trong phiên tòa sắp tới. Bầu không khí trong căn phòng trở nên yên bình, nhưng trong lòng Esthmop, có một cuộc chiến nội tâm đang diễn ra, giữa trách nhiệm với đạo đức và lòng tự trọng cá nhân.


****************************************

Adriel rời khỏi căn phòng, ánh mắt anh cụp xuống và vẫn liếc nhìn người thầy đáng kính của mình cho đến khi cánh cửa đóng lại. Dưới hơi thở trong không gian rộng lớn xung quanh, anh âm thầm thốt với bản thân: "Con xin lỗi, thầy, nhưng lần này con không thể." 

Suốt từng bước chân, trong lòng Adriel như đang trải qua một cuộc chiến đấu nội tâm. Adriel bước ra khỏi phòng và tiến dọc theo hàng lang của Học viện Hiệp sĩ. Đây là nơi tập trung những thanh niên ưu tú nhất của đất nước, những người dốc lòng rèn luyện để trở thành những hiệp sĩ trong tương lai. Học viện không chỉ đơn thuần là một trường học, mà còn là biểu tượng của sự cao quý và uy tín của đất nước. Cảm giác trang trọng và trách nhiệm đang lan tỏa trong không khí, nhưng cũng đầy sự hứng khởi và khao khát của những sinh viên tại đây, những người sẵn sàng hy sinh để bảo vệ quốc gia.

Ngoài những sinh viên rèn luyện để trở thành những hiệp sĩ tương lai, trong Học viện còn tồn tại để đào tạo ra các pháp sư, những người trị thương và bảo vệ. Các pháp sư với bộ áo choàng lấp lánh làm việc tại các phòng thí nghiệm và thư viện, tạo ra những phép thuật kỳ diệu và kiến thức sâu rộng. Những người trị thương với bộ đồ y bạc và túi dược cứu chữa mọi người trong trường, đảm bảo rằng không ai phải chịu đựng nỗi đau. Các nhân vật bảo vệ, với bộ giáp sáng bóng và chiếc khiên kiên cường, tuần tra xung quanh trường để bảo vệ an ninh và trật tự. Tất cả cùng nhau tạo nên một cộng đồng đa dạng và phong phú, nơi mà mỗi sinh viên đều có cơ hội phát triển và trưởng thành.

Adriel quan sát sân tập, nơi anh từng gắn bó và hiện đang nhìn thấy bản thân mình trong đó, một phần của kí ức và mộng mơ. Nhưng lúc đó, một giọng nói từ phía sau đột nhiên phá vỡ cảm xúc yên bình của anh: 

"Ngài Adriel, mọi thứ đều ổn chứ? Thầy Esthmop đã nói gì với Ngài?"

Adriel quay đầu về phía giọng nói phát ra, một cô gái với vẻ đẹp quyến rũ, cô ấy tên là Maki, một vị pháp sư trong Học viên này. Ánh mắt của cô tràn đầy lo lắng và chỉ trích, dường như cô đang nói cho Adriel biết về sự phiền muộn của mình đối với quyết định nghĩa hiệp của anh.

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Adriel, Maki cũng dần dần nhận ra tình hình. Cô che miệng lại, ánh mắt cúi xuống như muốn nắm bắt được mỗi nét trên khuôn mặt của Adriel, từng dấu hiệu nhỏ để đoán ra phần nào những suy tư đang lo lắng trong lòng anh. Một sự lo lắng không lời hiện lên trong ánh mắt của cô, nhưng cô vẫn kiềm chế, giữ cho giọng nói của mình trở nên bình thản hơn bình thường:

"Phiên tòa ngày mai vẫn tiếp tục như dự định đúng không?" Maki hỏi, giọng nói êm dịu, như làn gió nhẹ thoảng qua, nhưng trong đó vẫn hiện lên một chút lo lắng không thể giấu đi.

"Nếu Ngài không đồng ý đến ngôi làng đó vào đêm qua, họ đã không bắt Ngài chịu trách nhiệm về hành động của mình. Và ngày mai, có lẽ đã không có một phiên tòa nào ở đây."

Maki nói rồi lại khóc, nước mắt lăn dài trên gò má, nhấp nhô như những giọt sương mai trên cánh hoa. Ánh mắt của cô, trong veo nhưng cũng đầy lo lắng, ngập tràn trong những dòng nước mắt, tạo nên một hình ảnh đầy mềm mại và yếu đuối. Adriel thở dài, đặt bàn tay nhẹ lên má Maki, cảm nhận được làn da mềm mại dưới đầu ngón tay. Anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, như muốn lau đi cả nỗi buồn và lo lắng trong lòng cô:

"Maki, tôi sẽ không sao đâu. Họ sẽ không làm gì tôi," Adriel nói, giọng êm đềm như làn gió mát , mang theo lời hứa bảo vệ và an ủi.

Adriel tự hỏi trong lòng liệu Maki đã nợ mình gì mà lại dành sự quan tâm đặc biệt đến anh như vậy. Trong một thế giới đầy những Hiệp sĩ toàn diện khác, cô lại chọn anh. Trong một cộng đồng nơi mà mỗi Hiệp sĩ phải ký một hợp đồng với một đồng hành, Adriel biết rằng để một người như anh ký hợp đồng với một pháp sư cũng là một việc không dễ dàng. Hơn nữa, vị trí của pháp sư được săn đón nhất để trở thành trợ thử đắc lực trong học viện này. Dù Maki có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của nhiều Hiệp sĩ tài năng hơn anh, nhưng cô vẫn chọn ở bên Adriel, một Hiệp sĩ ngốc nghếch nhưng đầy ngang bướng. Maki, sau khi bình tĩnh lại, nhấm nháp suy nghĩ trong lòng về điều gì đó. Cô nắm chặt tay Adriel và đặt ra câu hỏi: 

"Ngài có phải là mà Adriel tôi biết không?"

Adriel bất đắc dĩ phì cười, anh nhẹ nhàng xoa đầu Maki và nói: "Nếu tôi không phải là Adriel, thì tôi là ai nữa?" 

Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi anh, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh một chút huyền bí. Maki nhìn anh với ánh mắt mơ hồ, rồi chợt nhớ ra và kể về sự kiện kỳ lạ đêm qua. Khi mọi thứ đang diễn ra theo ý của họ, bất ngờ Adriel bắt đầu chảy máu ở bụng, một vết thương nặng và rồi con Rồng nổi dậy, tấn công anh dữ dội. Trong cơn tấn công kinh hoàng, Adriel gục xuống và phải dùng thanh Excalibur để tự bảo vệ. Maki không trách anh, chỉ bất ngờ thốt lên: 

"Tôi chưa bao giờ thấy Ngài như thế. Trong suốt 3 năm chinh chiến bên Ngài, chưa bao giờ Ngài mất kiểm soát như hôm qua."

Maki nói thêm rằng ánh mắt hồi qua của Adriel như đang phản chiếu sự yếu đuối, như là một tín hiệu cầu cứu mà cô không bao giờ mong đợi từ anh. Chưa bao giờ Adriel nhìn cô bằng ánh mắt ấy, chưa bao giờ anh lại loạng choạnh đến vậy, hệt như một Hiệp sĩ mới bước chân vào nghề.

Adriel nhìn Maki một cách ngờ vực, khóe môi khẽ cong lên như đang lắng nghe tập trung vào câu chuyện này. Một cảm giác lạ lẫm lan tỏa trong không khí, khi sự bất ổn và sự nghi ngờ như một bóng đen bao phủ không gian giữa họ. Cảm xúc về một bí mật không thể hiểu rõ càng làm cho mối quan hệ giữa họ trở nên phức tạp hơn, như một mê cung mà cả hai đều không thể tìm ra lối thoát.

Cô miêu tả thêm, cách Adriel cầm kiếm vẫn vụng về, không giống như lần đầu tiên anh chạm vào thanh Excalibur. Maki nói và nhìn anh với sự nghi ngờ, cô lại hỏi thêm một lần nữa: 

"Ngài nhớ lại thử xem, hồi qua Ngài có điều gì đặc biệt xảy ra không? Đây có phải là một hiện tượng hoán đổi như trong những câu chuyện cổ tích không?" 

Anh nghe xong câu đó thì cau mày, biểu lộ sự thất vọng với Maki qua cử chỉ của mình. Anh không thể tin rằng người trợ lý mà anh tin tưởng lại nói những điều như vậy. Sau đó, anh quay đầu và bước về phòng kí túc xá, nằm dài trên giường. Anh đặt tay lên trán, suy nghĩ về sự kiện kỳ lạ ngày hôm qua, một cảm giác không thể diễn tả được đang lấp đầy trong tâm trí anh.


****************************************

Còn tiếp ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro