Chương 227: Thay Đổi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thay Đổi (1)


Có câu nói rằng thực tế còn kỳ lạ hơn cả hư cấu.

Kể từ khi trở lại Học viện Märchen, Eve Ropenheim đã gặp phải một thực tế không thể tin được.

Nữ sinh với mái tóc lam bạc buộc thành đuôi ngựa lệch một bên, Eve đang nhìn trộm quanh tầng hai của Orphin Hall.

Nơi đó là Lớp B dành cho học viên năm hai.

Eve thò đầu ra khỏi góc và nhìn vào bên trong, đầu cô hầu như không nhìn thấy được từ lối vào. Các học viên đi ngang qua hành lang liếc nhìn cô tò mò.

Eve đang bí mật theo dõi em trai mình, Isaac. Ngoại trừ một nam sinh tóc vàng, tất cả học viên của Lớp B đều tụ tập quanh Isaac, trò chuyện rất sôi nổi.

Isaac nổi tiếng quá...

Cô có thể thoáng thấy dáng vẻ của Isaac khi anh quay đầu lại, nói chuyện với các bạn cùng lớp. Anh nở một nụ cười thân thiện trên khuôn mặt.

Eve cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt muốn chạy đến và ôm Isaac ngay lúc đó.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một nữ sinh gần Isaac và cô nhanh chóng ngửa đầu ra sau, dựa vào tường.

Cửa sổ hành lang lọt vào tầm nhìn của cô. Bên ngoài, cô thấy cây xanh tươi tốt, bầu trời trong veo và một số loài chim đang bay lượn.

"Phù."

Eve đi vòng qua góc hành lang và dựa vào tường.

Cô thở dài, ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối. Bây giờ tầm nhìn của cô là hành lang sạch sẽ.

Isaac.

Anh là gia đình thân yêu của cô, người mà cô nghĩ mình cần phải bảo vệ vì anh yếu đuối và bất tài.

Nhưng tình yêu không mang lại thức ăn. Cái họ cần là tiền để thoát khỏi cảnh nghèo đói triền miên.

Vào thời điểm đó, Nam Tước Adrian Ropenheim, người đã nhận ra tài năng ma thuật của Eve, đã quyết định nhận nuôi cô. Mặc dù ông đã từng bỏ rơi cô, cô vẫn là con gái ruột của ông và ông đã để mắt đến cô.

Eve tin rằng nếu cô thành công, cô có thể chu cấp cho gia đình mình. Vì vậy, cô đã chấp nhận lời đề nghị nhận con nuôi của Nam Tước để đổi lấy sự hỗ trợ tài chính.

Nam Tước Ropenheim ra lệnh cho cô cắt đứt quan hệ với gia đình vì cho rằng họ vô dụng.

Mẹ cô hiểu được tình hình và để cô đi.

Eve phải bỏ nhà đi sau khi nói những lời cay nghiệt với Isaac, người đã khóc lóc và cầu xin cô đừng đi.

Vào thời điểm đó, Nam Tước đã bí mật cử người hầu theo dõi để đảm bảo Eve thực sự cắt đứt quan hệ theo đúng chỉ thị của ông.

Bây giờ, một con nhện nhỏ ẩn trong quần áo của Eve. Mặc dù nhỏ và không thể thấy bình thường, nhưng đó là ma thú sẽ thực hiện hợp đồng với Nam Tước Ropenheim.

Vai trò của con nhện là theo dõi mọi hành động của Eve và báo cáo bất kỳ hành vi vi phạm thỏa thuận nào khi cô trở về dinh thự trong những ngày nghỉ.

Em ấy chắc hẳn rất oán giận mình...

Đương nhiên, Isaac rất ghét Eve. Điều này khiến cô cảm thấy chán nản, nhưng cô chịu đựng bằng cách tưởng tượng về một tương lai hạnh phúc.

Sau khi tốt nghiệp Học viện Märchen, ngôi trường mở đường cho một cuộc sống thành công, cô đã lên kế hoạch cắt đứt quan hệ với Nam Tước và trở về với Isaac.

Đó là để chịu trách nhiệm với anh và chăm sóc anh. Khi thời điểm đó đến, cô sẽ cầu xin sự tha thứ của anh và bù đắp cho anh bằng tình yêu thương của mình.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian cô không gặp anh, Isaac đã ghi danh vào Học viện Märchen và thể hiện những kỹ năng ma thuật ấn tượng mà trước đây cô không bao giờ có thể tưởng tượng được.

Và sau đó.

Lúc đó em ấy lạnh lùng lắm.

Trong đợt Đánh Giá Thực Chiến Chung năm ngoái.

Eve đã có được vài giờ tự do khỏi con nhện. Các quy tắc của kỳ thi cấm sử ma đã có lợi cho cô.

Cô đã cố gắng bảo vệ Isaac, mặc dù khá ngượng ngùng.

—Isaac! Từ khi mẹ mất... chuyện gì đã xảy ra trong hai năm qua?

—Không có gì hết.

Từ đó trở đi, tất cả những gì Eve có thể làm là nhìn Isaac từ xa.

Cô cũng từ bỏ sau một thời gian. Cô chắc chắn Isaac sẽ ghét cô. Cô nghĩ mình thật vô liêm sỉ.

Tuy nhiên...

Tại sao em trai mình lại là Nguyên Vương?

Thực chất, Isaac vô tài và bất lực mà cô từng biết khi còn nhỏ...

Hoá ra lại là Anh Hùng Vô Danh, người đã một mình đánh bại ác quỷ Đảo Nổi hùng mạnh đã hoành hành nhân loại trong suốt một nghìn năm.

Anh là Archwizard trẻ nhất trong lịch sử loài người.

Giờ đây, anh sánh vai cùng những thực thể mạnh nhất thế giới với tư cách là Băng Vương...

Sự khác biệt trong thế giới của họ quá lớn đến nỗi khiến cô rùng mình.

Người đó có thực sự là Isaac không?

Cô đã tự hỏi liệu anh có phải là người khác không, nhưng cô không thể phủ nhận đó là em trai mình. Cậu học viên năm dưới đẹp trai với mái tóc lam bạc không thể phủ nhận chính là em trai cô, Isaac.

Giải thích hợp lý nhất là Isaac đã che giấu danh tính thực sự của mình với gia đình suốt thời gian qua.

Isaac giờ đây không còn là người cần được cô bảo vệ nữa.

Hơn nữa, Isaac được bao quanh bởi những người phụ nữ thành đạt, khiến mọi lo lắng về triển vọng hôn nhân của anh trở nên vô nghĩa.

Eve đã trở thành người mà Isaac chỉ biết oán giận và căm ghét.

Nếu cô cố giải thích ngay bây giờ, nói rằng "Chị gia nhập Gia tộc Ropenheim là để chăm sóc em" và cầu xin sự tha thứ, điều đó sẽ chỉ có vẻ không chân thành.

Không thể phủ nhận rằng đó là lỗi của cô khi chọn Gia tộc Ropenheim và không chăm sóc được em trai mình. Cô chỉ xuất hiện như một người phụ nữ đáng thương.

Giống như lúc Đánh Giá Thực Chiến Chung, cô không có dũng khí đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Isaac, vì sẽ đau đớn không chịu nổi.

Có lẽ tốt nhất là mình nên biến mất...

Cô không hiểu tại sao Isaac chưa bao giờ tiết lộ danh tính thực sự của mình.

Nhưng vì anh sở hữu tài năng ma thuật đáng sợ đến mức được gọi là Archwizard, nên hẳn anh phải có lý do riêng.

Eve cảm thấy bị nguyền rủa. Sự biến mất của cô giờ đây có vẻ như là điều tốt nhất cô có thể làm cho Isaac.

Hai học viên đi ngang qua hành lang nhìn thấy Eve thì giật mình, nghe thấy tiếng động, Eve vội vàng đứng dậy, thản nhiên đi về phía tầng ba.

Mình nên làm gì đây...

Cô bối rối.

Khi cô bước đi, mắt cô bắt đầu ngấn lệ.

Mình nên làm gì đây...

Cô càng yêu Isaac và tưởng tượng về một tương lai hạnh phúc bên anh, cô càng cảm thấy tuyệt vọng.


✦✧✦✧


Tôi đã định gặp Thánh Nữ Bianca Anturaze vào ngày hôm sau sau giờ học. Bianca đã nhắc đến việc có một buổi cầu nguyện suốt đêm nay.

Bianca đã khăng khăng rằng điều đó không quan trọng và cô muốn dành thời gian cho tôi ngay cả vào lúc bình minh. Nhưng vì đó là vấn đề cần phải nói chuyện lâu dài, nên tôi đề nghị gặp nhau sau giờ học vào ngày hôm sau.

Mình không muốn nó ảnh hưởng tới tình trạng của mình.

Xét về lối sống của bản thân, tôi không muốn bất cứ điều gì ảnh hưởng tiêu cực đến giấc ngủ của mình.

Bianca đồng ý với đề xuất của tôi mặc dù có chút miễn cưỡng.

Bây giờ, tôi còn có việc khác cần phải làm.

Ở đấu trường ngoài trời. Tôi đến một địa điểm gần học viện hơn nơi tôi từng chiến đấu với Hồng Liên Tu Sĩ, Mei.

Tôi đặt một chiếc ghế xếp trên sàn đấu và ngồi xuống, ngắm hoàng hôn. Bình thường, tôi sẽ tạo ra một chiếc ghế bằng ma pháp nguyên tố, nhưng vì hết mana nên tôi chỉ mang theo một chiếc ghế bình thường.

Bên cạnh tôi là Băng Hiệp Sĩ, Morcan, là thuộc hạ duy nhất mà tôi cố tình để lại ở học viện.

"Isaac!"

"Ồ, cậu đến rồi."

Một cặp đôi nam nữ tiến đến đấu trường.

Cô gái đang vẫy tay nhiệt tình chính là Amy Holloway.

Người bạn đồng hành của cô là nhân vật chính của chúng ta, Ian Fairytale.

Không giống như Amy, người đã trò chuyện rất sôi nổi trước đó trong lớp học, Ian trông có vẻ lo lắng.

Ngay khi Ian đứng trước mặt tôi, cậu ấy cúi chào một góc chính xác 90 độ.

"Thật vinh dự khi được gặp Băng Đế đáng kính...!"

"Isaac không thích điều đó đâu!"

"Hả?"

Amy vỗ nhẹ vào lưng Ian.

Ian đứng thẳng dậy, vẻ mặt bối rối.

"Vậy, Isaac, tại sao cậu lại gọi Ian đến đây?"

"Tớ có chút việc với cậu ấy. Tớ cần mượn bạn trai cậu một chút."

"Ờm...? Hả...?"

Khuôn mặt tươi cười của Amy dần dần cứng đờ, đôi mắt run rẩy không thể kiểm soát.

Cô nàng đang có những suy nghĩ kỳ lạ gì thế...?

Tôi đứng dậy khỏi ghế. Ian nhìn quanh và dường như hiểu ngay ý định của tôi.

Tôi chỉnh lại kính và mỉm cười khi hỏi.

"Ian, cậu không muốn cải thiện kỹ năng chiến đấu của mình một cách nhanh chóng hơn sao?"

Ian nhìn tôi một cách nghiêm túc. Cuối cùng, vẻ mặt của Amy dịu lại.

Tôi đã tiết lộ danh tính của mình là Anh Hùng Vô Danh, và cốt truyện đã bị phá hỏng từ lâu.

Nói cách khác, tốt hơn hết là tôi nên đích thân huấn luyện Ian từ bây giờ.

Vấn đề lớn nhất của Ian là phản xạ của cậu ấy. Hãy tập trung vào việc sửa lỗi chỗ đó.

"Ngài thật sự muốn giúp tôi sao?"

"Ừm, nhưng chúng ta là bạn cùng lớp mà, nên đừng có xưng hô trang trọng nữa nữa."

"Tôi hiểu rồi... Nhưng tại sao cậu lại muốn giúp tôi?"

Ờ thì, cậu càng mạnh mẽ thì mục tiêu của tôi càng dễ đạt được.

"Ian, tại sao chỉ có cậu mới có thể phát triển được sức mạnh Quang nguyên tố, chứ không giống Thánh Nữ?"

"Ừ thì... Tôi thực sự không biết. Tại sao chỉ có mình tôi có thể làm được điều đó?"

"Bởi vì cậu đặc biệt."

"...?"

"Chắc chắn sẽ có rất nhiều việc chỉ có mình cậu mới làm được. Tôi tin rằng sức mạnh của cậu sẽ rất quan trọng trong việc bảo vệ mọi người trong tương lai. Đó là lý do tại sao."

Ian không hiểu hết ý tôi nhưng vẫn tỏ ra kiên quyết.

"Có điều chỉ mình tôi mới làm được..."

Cậu nhìn xuống lòng bàn tay mình. Cậu ấy trông như đang suy nghĩ sâu xa, rất phù hợp với nhân vật chính.

Trở thành Băng Đế thực sự rất tiện lợi. Mọi người có xu hướng cho rằng lời nói của tôi có ý nghĩa sâu sắc.

Ngay cả những lý do mơ hồ như, "Nó sẽ rất quan trọng trong việc bảo vệ mọi người," cũng có thể nghe có vẻ cao quý và có trọng lượng. Đó là cảm giác của Ian và Amy lúc này.

...Đúng vậy không?

Vì mục tiêu chính là đánh bại Tà Thần nên nó có một mục đích khá cao cả.

Dù sao thì.

Khi tôi chỉ vào Băng Hiệp Sĩ, Morcan, Ian và Amy quay lại nhìn anh ta.

"Thử đấu với thuộc hạ của tôi xem. Vào mỗi ngày luôn nhé."

"...!"

Mắt Ian mở to.

"Sau này, tôi cũng sẽ cho cậu đấu với những thuộc hạ khác của mình."

Điều này sẽ đảm bảo phản xạ của cậu sẽ được cải thiện, bất kể cậu ấy có muốn hay không.

Mình chỉ cần để đám thuộc hạ huấn luyện cậu ấy rồi tập trung vào việc rèn luyện thể chất của mình.

Tôi cần phải tiếp tục luyện tập thể chất.

Thiên Tộc có kháng thể nguyên tố vô lý nhờ một số mánh khóe nhất định. Để chống lại chúng, cần phải có khả năng vật lý mạnh mẽ.

Đây là một trong những lý do khiến tôi nỗ lực rèn luyện thể chất.

Bây giờ, khi mana đã cạn kiệt, việc tập trung vào việc rèn luyện thể chất thậm chí còn hiệu quả hơn.

Nhưng vì hôm nay là ngày đầu tiên nên mình sẽ quan sát một chút.

"Cậu thực sự... ổn với chuyện này sao?"

Ian rùng mình, máu trong người cậu ấy sôi lên.

Cậu trông có vẻ phấn khích khi nghĩ đến việc được luyện tập với thuộc hạ của Băng Đế.

Khi tôi gật đầu nhàn nhã, Ian mỉm cười rạng rỡ và liếc nhìn Amy.

Rồi cậu ấy quay lại nhìn tôi và hét lên đầy phấn khích.

"Tôi rất biết ơn! Xin được chỉ giáo nhé!"

Giống như một nhân vật chính thực thụ, Ian nắm chặt tay đầy quyết tâm.

Nhìn vẻ mặt của cậu ấy, tôi cảm thấy yên tâm hơn.

"Morcan, nhẹ tay với cậu ấy nhé."

[Đã hiểu, thưa Chủ nhân.]

Và năm phút sau, Ian đã bất tỉnh.

Tôi bất lực tựa trán vào tay.


<Trans Note>

Nhấn vote sao ⭐️ và Follow ngay nếu không sẽ bị Yandere Luce nhốt vào lồng 🐧

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro