Chương 228: Thay Đổi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thay Đổi (2)


"Ian lại ngất đi rồi."

Trên khán đài, Amy Holloway thản nhiên nhai socola như thể việc Ian Fairytale ngất xỉu là chuyện thường ngày của cô nàng.

Morcan và tôi nhìn xuống Ian, người đang nằm dài trên đấu trường với đôi mắt trợn ngược.

Chả hợp lý gì hết...

Mặc dù đôi khi tôi vẫn đùa gọi cậu ấy là Bậc thầy Bất tỉnh hạng SSS, nhưng tôi không ngờ nó lại tệ đến thế. Quá đáng lắm rồi nhá...

Morcan ban đầu né tránh hoặc đỡ được đòn kiếm của Ian, nhưng sau năm phút, anh ta phản công.

Thật không hay ho gì khi anh ta vung vũ khí một cách yếu ớt như một đứa trẻ. Morcan di chuyển nhanh, nhưng Ian đã có thể tung ra một đòn duy nhất sau khi đầu cậu ấy bị đánh và ngất đi.

"..."

Một sự nghi ngờ nào đó hiện lên trong đầu tôi.

Ian là nhân vật chính trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, nhưng cậu ấy chỉ di chuyển theo sự điều khiển của người chơi.

Ian mà tôi nghĩ tới chỉ là Ian trong game mà thôi.

Nhưng thế giới này không chỉ là một thế giới trò chơi đơn thuần.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng Ian thực sự có phản xạ tuyệt vời và giỏi chiến đấu. Đó hoàn toàn là sự hiểu lầm của tôi.

Đây có phải là Ian thật không?

Vậy còn kịch bản game xoay quanh Ian thì sao?

Nếu kỹ năng của Ian không được đảm bảo, thì điều đó không phải sẽ tạo ra lỗ hổng trong kịch bản sao?

Tôi luôn cảm nhận được điều đó, nhưng đó rõ ràng là một sự mâu thuẫn.

Mặc dù tôi đảm nhận vai trò của Ian, tôi vẫn tích lũy được EXP, hoàn thành thành tựu và có thể phân bổ Điểm Chỉ Số để phát huy thêm tiềm năng của mình.

Mình cảm thấy như thể bản thân phải tuân theo một kịch bản nào đấy thì điều đó mới xảy ra.

Như thể tôi đã có một con đường định sẵn để đi theo.

Và chỉ cần tôi vượt qua được chướng ngại vật và tiến về phía trước thì sẽ nhận được phần thưởng.

Có lẽ nó giống như motip thường thấy... giống như thần linh đang chơi đùa chăng?

Không... thật là một suy nghĩ nực cười.

Tôi lắc đầu.

Tại sao một vị thần lại bận tâm chuyển sinh mình để họ mua vui?

Trừ khi đó là thú vui của những người cực kỳ giàu có. Đối với tôi, việc cho rằng thần linh sẽ được giải trí bởi một chương trình mà tôi tự dàn dựng, theo một kịch bản được định sẵn, quả là hơi quá.

Chắc chắn phải có mục đích khác, và mục đích đó chắc chắn xoay quanh việc "đánh bại Tà Thần".

Hoặc có thể là...

Giả thuyết rằng ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱ chỉ đơn thuần là một "thông điệp" xuất hiện trong đầu tôi.

Điều này trùng hợp với khả năng rằng tất cả những câu chuyện tôi biết về Ian đều có thể là sai sự thật.

Dù sao đi nữa... Tôi vẫn không biết câu trả lời.

Rốt cuộc, tôi phải đánh bại Tà Thần, và Ian cần phải sớm trở nên mạnh mẽ hơn.

"Dậy đi, Ian."

Tôi khom người xuống và vỗ nhẹ vào má Ian. Tuy nhiên, phải mất vài phút cậu ấy mới tỉnh dậy.

"Hàaaa! M-Mình đang ở đâu thế này?"

Mắt Ian mở to, cậu nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Morcan, rồi nói sao câu trả lời của tôi.

"Sân đấu."

"À... xin lỗi. Tôi lại ngất xỉu à...?"

"Vẫn ổn chứ? Muốn dừng lại không?"

"Không, tôi ổn! Chúng ta đi tiếp thôi!"

Thật may là cậu ấy có động lực.

"Nhẹ tay với cậu ấy thôi, Morcan."

[Như ý ngài.]

Năm phút sau, Ian lại ngất tiếp.


✦✧✦✧


"Mị biết là cậu sẽ ở đây mà!"

"Tiền bối Dorothy?"

Mặt trăng cô đơn treo lơ lửng giữa bầu trời.

Tôi đã bảo Morcan tự do hành động khi Ian mệt.

Tôi đến một góc của Vườn Bướm để tập một số bài tập thể chất cường độ cao. Hiện tại tôi đang tập nhẹ nhàng, chống đẩy bằng một tay.

Tôi đã sắp xếp gọn gàng kính và quần áo của mình trước một cái cây. Tôi để ngực trần, muốn tận hưởng làn gió trong khi tập thể dục.

Ngay khi tôi vừa chống đẩy được 200 cái, một nữ sinh đội mũ phù thủy tiến đến gần tôi với nụ cười toe toét.

Đó là Dorothy. Tôi nghĩ sẽ không có ai đến đây vào giờ này, nhưng tôi đã nhầm.

"Có chuyện gì mà chị lại tới đây vào lúc này thế?"

"Tại chán quá đi mà. Mị nghĩ có thể tìm thấy cậu ở đây á. Mị có thể ngồi trên lưng cậu không?"

"Người tôi đang đổ đầy mô hôi đấy...?"

Cơ thể tôi đẫm mồ hôi. Có lẽ tôi cũng có mùi khá khó chịu. Sẽ rất khó chịu nếu chạm vào tôi ngay lúc này.

Tuy nhiên, Dorothy chỉ mỉm cười một cách tự nhiên.

"Mị không bận tâm đâu. Dù sao thì mị cũng sẽ tắm mà. Mị cũng định giặt đống quần áo này hôm nay."

"Vậy thì cứ tự nhiên. Tôi có thể sử dụng thêm trọng lượng."

"Nihihi, mị đến đúng lúc lắm ha! Heave-ho! "

Không chút do dự, Dorothy ngồi lên lưng tôi.

"Hội trưởng nè, mị nhẹ như lông hồng nhỉ?"

"Xin hãy giải phóng ma thuật của mình đi."

"Không lừa được nhỉ...?"

Dorothy đã làm giảm lực hấp dẫn của bản thân bằng Tinh Quang Ma Pháp, làm giảm đáng kể trọng lượng của bản thân.

"Hội trưởng nè. Mị đã ăn hai con gà cho bữa tối hôm nay đó, cậu có thể chịu được hông?"

"Thậm chí còn tốt hơn đó."

"Ờm, điều đó hơi xấu hổ..."

Dorothy giải phóng Tinh Quang Ma Pháp của mình và giao phó toàn bộ sức nặng của bản thân cho tôi.

"Hả?"

Oải, cái gì thế này?

Tôi loạng choạng một lúc. Cô nặng hơn tôi nghĩ.

"Phản ứng đó là sao...? Cậu đang chê mị nặng đấy à?"

Dorothy hỏi với giọng hơi bực bội.

Trọng lượng của Dorothy được cho là nhẹ như lông hồng, vì vậy tôi nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình. "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên một chút vì trọng lượng biến đổi thôi. Chị vẫn nhẹ như lông hồng vậy."

"Nihihi, cái tên mồm dẻo này, tâm trạng mị đang tốt, nên mị sẽ bỏ qua."

Có thứ gì đó mềm mại ép vào lưng dưới của tôi qua váy cô. Tôi cảm thấy một cảm giác bóp chặt. Mông của Dorothy to hơn và nặng hơn tôi mong đợi.

Tư thế của tôi không hề dao động. Tôi tiếp tục chống đẩy.

Có vẻ như cơ thể cô vẫn còn chút hơi ấm.

"Ẩm ướt và nảy... đây thực sự là một cảm giác kỳ lạ."

Dorothy cười khúc khích một cách tinh nghịch.

Bộ không thấy khó chịu sao?

"Chị có thể xuống được rồi."

"Không, chuyện này đang vui mà."

"Vậy thì..."

Nếu cô nói rằng nó vui thì tôi nghĩ là ổn thôi.

"Nhân tiện, chị cảm thấy thế nào rồi?"

"Tốt hơn lúc đó rồi, nhưng vẫn còn hơi choáng váng."

"Chị vẫn còn sốt à?"

"Vẫn còn sốt cao, nhưng nhiệt độ cơ thể đã giảm rất nhiều rồi."

"Vậy sao chị không nghỉ ngơi đi?"

"Mị muốn nói chuyện với cậu mà. Thậm chí còn không phải cảm lạnh. Nên đừng lo lắng! Mị khỏe hơn nhiều rồi."

"Thật vui khi được nghe điều đó."

Có vẻ như Dorothy muốn ở lại với tôi.

Không cần phải đưa cô về ký túc xá.

Dorothy đã bị nhốt trong ký túc xá một thời gian, nên có lẽ hôm nay cô nên hít thở không khí trong lành. Tình trạng của cô đang cải thiện, nên sẽ không có vấn đề gì.

Ngay sau đó, Dorothy nói bằng giọng bình tĩnh.

"...Hội trưởng nè."

"Vâng?"

"Mị nghe nói ngày mai mình sẽ bị kỷ luật. Vì sự cố này."

Dorothy bị buộc tội gây rối với bốn Paladin của Vương quốc Trái Tiim.

Vụ việc bùng nổ Tinh Quang mana của cô được coi là một tai nạn, nhưng hành động cố ý của Dorothy không bị bỏ qua.

Mặc dù bốn Paladin đã trở thành cấp dưới của tôi, Dorothy vẫn bị chuyển đến ủy ban kỷ luật.

"Ừm, tôi đã nghe rồi."

"Thật vậy sao?"

"Đừng lo lắng quá, có rất nhiều tình tiết giảm nhẹ. Tôi nghe nói có rất nhiều cân nhắc cho một hình phạt nhẹ. Có khả năng chỉ kết thúc bằng một vài ngày cấm túc."

Đây là vấn đề thường sẽ dẫn đến hình phạt nghiêm khắc hoặc thậm chí bị Đế Quốc xử lý, vì nó liên quan đến việc can thiệp vào các Hiệp Sĩ Hoàng Gia và làm xáo trộn công việc chung.

Tuy nhiên, tôi đã nghe Hiệu trưởng Elena nói rằng mức độ kỷ luật rất có thể sẽ giảm do nhiều yếu tố như vai trò của Dorothy trong vụ việc của Alice, sự hợp tác của cô với Hiệp Sĩ Hoàng Gia trong cuộc tấn công chung chống lại Abyss và tình trạng cực kỳ bất ổn của cô vào thời điểm đó.

Đế Quốc đã nhắm mắt làm ngơ. Có vẻ như ảnh hưởng của tôi đã đóng một vai trò quan trọng.

"Cậu gần như đã trở thành một thế lực không chính thức với quyền lực ngang ngai vàng rồi nhỉ?"

"Không phải vậy... Tôi chỉ thảo luận một số vấn đề liên quan đến sự việc này thôi."

"Mị đùa thôi... Xin lỗi vì đã gây ra rắc rối nhé."

"Không sao cả, chỉ cần chị an toàn là được. Người phải xin lỗi là tôi cơ."

"Mị ổn miễn là cậu cũng an toàn, Nihihi."

Tiếng dế kêu inh ỏi xung quanh chúng tôi.

Đã đến lúc phải nêu vấn đề đó ra.

"Dorothy, chị nghĩ gì về những gì đã xảy ra lúc đó?"

"Mị không chắc lắm."

Dorothy hiểu ngay ý tôi và trả lời một cách ngắn gọn.

Trước khi Tinh Quang mana bùng nổ, Dorothy đã trải qua ảo giác như thể có ai đó đang nắm lấy tay cô và kéo đi.

Phải có một bí mật nào đó trong sức mạnh được Tinh Tú Tiểu Tiên Stella ban tặng.

"Mị đã nghĩ về ngày xưa, quay trở lại ngày đầu tiên gặp Stella. Cô ấy nắm tay mị và kéo mị ra khỏi Xứ Oz, và cảm giác cũng giống như lúc đó. Ờ thì, mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn ngay sau khi cậu trở về..."

Dorothy dừng lại.

"Thứ bên trong cơ thể cậu. Khi mối đe dọa đó xuất hiện, ảo giác về việc có người nắm tay mị và cơn bùng nổ đều dừng lại."

Tôi đã ngừng chống đẩy.

Lần trước Dorothy đã nhắc đến việc có một thực thể lạ nào đó cư trú bên trong tôi.

Cô không thể nhận ra hình dạng chính xác của nó, nhưng nó chắc chắn có nhiều mắt và sở hữu một lượng mana khổng lồ.

Đột nhiên, tôi nhớ lại lời của Arya Lilias, Tháp Chủ của Hegel. Cô nói rằng tất cả những thực thể gần với trạng thái siêu việt đều có nhiều mắt.

Tôi không tin tưởng mù quáng vào lời cô ấy, nhưng có vẻ đáng để cân nhắc.

Có phải là do Hệ Thống không?

Dorothy nói rằng cô đã nhìn thấy thực thể đó ngay từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Đó là điều khiến cô chú ý đến tôi.

Có thể đó là thực thể trao cho mình sức mạnh giống như một Hệ Thống trò chơi chăng?

Mình vẫn chưa chắc chắn.

Hiện tại, không có gì là chắc chắn. Tôi chỉ có thể hy vọng tìm ra câu trả lời vào cuối cuộc hành trình này.

"Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết. Tôi cũng sẽ suy nghĩ về điều đó."

Tôi tiếp tục chống đẩy.

"Hôm nay cậu thực sự tập trung vào việc rèn luyện sức mạnh."

"Bởi vì mana của tôi đã cạn rồi."

"Cậu có phiền nếu mị xen vào không?"

"Xin hãy dừng lại đi nhé."

"Nihihi, mị sẽ tha cho cậu lần này vậy."

Dorothy cười khẽ rồi im lặng.

Tôi lén lút quay đầu nhìn. Cô đang ngồi trên lưng tôi, chăm chú nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm.

Em ấy đang chìm đắm trong suy nghĩ à?

Tôi cúi đầu xuống đất.

Ngay sau đó, Dorothy lên tiếng.

"Có điều mị chưa nói với cậu."

"Có chuyện gì thế?"

"Mị đã biết từ lâu rằng Hội trưởng fanclup của mị không phải là cậu rồi."

"..."

Tôi tự hỏi khi nào cô mới nhận ra.

Thật ra thì không hợp lý khi cô không phát hiện ra cho đến tận bây giờ. Có vẻ như cô đã giả vờ ngây thơ vô số tội.

Vậy thì tại sao bây giờ lại nhắc đến chuyện đó?

"Cậu không thể nói dối như vậy ngay cả khi cậu là fan cuồng nhé. Gian dối là một tội nghiêm trọng lắm đấy?"

Dorothy cúi người từ lưng tôi về phía đầu tôi, với giọng nói vui tươi và gần gũi.

"...Tôi xin lỗi vì đã lừa dối chị suốt thời gian qua."

"Nếu thực sự thấy có lỗi, mị có thể nhờ cậu một việc được hông nè ~ ?"

Cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề.

"Miễn là không ảnh hưởng đến việc luyện tập của tôi thì thế nào cũng được."

Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì miễn là nó không ảnh hưởng đến việc luyện tập của tôi.

Không chỉ với Dorothy, mà còn với Luce và Kaya... Tôi đã khiến họ phải chịu đựng sự đau khổ về mặt cảm xúc, nên tôi cảm thấy cần phải đền bù cho họ bằng cách nào đó.

Bằng cách đó, tất nhiên, tôi sẽ thực hiện được mọi ân huệ và xóa bỏ mọi mặc cảm tội lỗi còn sót lại giữa chúng tôi.

Vì vậy, chúng tôi có thể trở lại bình thường và mọi chuyện sẽ như vậy.

Tôi chăm chú lắng nghe giọng nói của Dorothy.

"Cho mị qua đêm ở phòng cậu hôm nay nhé."

"Oái...! "

Bụp.

Tôi ngã xuống. Mọi sức lực tôi có đều cạn kiệt.

Việc này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi.


✦✧✦✧


[Alice, cậu định đi luôn à?]

Ở Vương quốc Trái Tim, trong phòng của Alice.

Linh Miêu Cheshire, chỉ có cái đầu lơ lửng trong không khí và cơ thể trong suốt, hỏi Alice.

Alice Carroll vuốt tóc ra sau và gật đầu.

"Ừm, tôi đã hứa sẽ sớm trở về, hiện tại tôi có nhiệm vụ quan trọng, Mephisto còn chưa bị chế ngự."

Vương quốc Trái Tim đang hoạt động ở chế độ khẩn cấp để chuẩn bị cho sự vắng mặt của Alice.

Alice đã ghé qua Vương quốc Trái Tim để nhanh chóng giải thích tình hình và trấn an thần dân của mình.

Đã đến lúc cô phải rời đi.

"Chuẩn bị đi, Cheshire."

[Meow! Mị sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.]

Alice và Linh Miêu Cheshire lên đường đến Học viện Märchen.


<Trans Note>

Nhấn vote sao ⭐️ và Follow ngay để không bị Yandere Luce lườm 🐧

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro