Chap 12 : Dinh thự của quý tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố Einark có đầy đủ các tòa nhà đẹp như tranh vẽ và thanh lịch.

Trên đường chính có thể thấy rất nhiều cửa hàng và tôi đã bị mê hoặc bởi người dân ở đây.

Xe ngựa đi qua trung tâm thành phố và đi thẳng đến dinh thự.

Khi chúng tôi đến dinh thự chúng tôi bước vào khuôn viên qua một cánh cửa kim loại lớn.

Con đường được đánh dấu rõ ràng dài đến mức khó có thể tin rằng nó đang ở trong một khu vườn và những cây cối tươi tốt bao phủ nó ở cả hai bên.

Không thường để thấy một dinh thự và thậm chí không thể tưởng tượng nó lớn như thế nào.

Đây là dinh thự của nhà quý tộc đối với tôi người lớn lên như một thường dân đó là một là cái gì đó quá sức.

"Đó là một khoảng sân khá lớn..." (Toru)

"Thật sao? Em nghĩ đây vẫn là một trong những tầng lớp nhỏ nhất của tầng lớp thượng lưu. Oh nhưng em nghe nói rằng gia đình chúng em là dinh thự lớn nhất trong số gia đình bá tước." (Marianne)

Tôi thấy không thấy nhiều nên không thể nào so sánh chúng.

Tôi đoán thế giới mà chúng tôi đang sống khác với thế giới của giới quý tộc.

"Nó đây" (Marianne)

Cuối cùng tôi có thể nhìn thấy căn dinh thự qua cửa sổ.

Đó là một tòa nhà bằng đá chắc chắn được xây dựng công phu.

Nó có vẻ ngoài thanh lịch ngay cả khi nhìn từ xa cho thấy rằng một nhà quý tộc cư trú trong đó.

Ngoài ra quy mô khổng lồ của nó kèm theo ba tầng thật quá sức tưởng tượng.

Kaede hẳn sẽ ngạc nhiên khi thấy điều này vì vậy tôi quay sang nhìn cô ấy nhưng ngay khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy tôi không nhận thấy bất kỳ sự thay đổi nào.

Trên thực tế cô ấy có vẻ khá bối rối trước phản ứng của tôi.

Có lẽ cô ấy không quan tâm đến giới quý tộc hoặc cô ấy có nhiều tiền đến nỗi đây trông giống như một ngôi nhà bình thường đối với cô ấy... Tôi tin vào cái vế đầu.

Xe ngựa dừng lại ở lối vào với một đài phun nước lập tức có một người dựng cầu thang và mở cửa.

Marianne đặt chân xuống đất kèm theo nét duyên dáng dù sao cô ấy cũng là một người phụ nữ. Mọi cử chỉ của cô ấy đều rất tao nhã.

"Đi thôi, Toru-sama." (Marianne)

"Ờ." (Toru)

Marianne dẫn đầu và bước vào dinh thự.

"Hoan nghênh về nhà cô chủ." (Sebas)

"Sebas cha tôi có ở đây không?" (Marianne)

"Ngài ấy đang làm công việc của mình." (Sebas)

"Cảm ơn." (Marianne)

Cô trao đổi lời nói với quản gia rồi đi lên cầu thang một người hầu tự giới thiệu bản thân với chúng tôi và sau đó cúi đầu.

"Tôi xin lỗi vì đã giới thiệu chậm trễ tôi là Urara người hầu riêng của Marianne-sama giờ tôi sẽ hộ tống các vị về phòng vì vậy hãy đi theo tôi." (Urara)

"Tôi là Toru. Rất vui được gặp cô." (Toru)

"Tôi là Kaede." (Kaede)

Urara đưa chúng tôi đến một căn phòng lớn với một chiếc giường lớn và một tấm thảm lớn. Nếu so với một quán trọ nó sẽ là một không gian đủ để bốn người có thể ở nhưng nó dường như là một nơi chỉ dành cho tôi.

"Tôi sẽ thoải mái hơn khi tôi ở cùng phòng với chủ nhân của mình." (Kaede)

"Tôi e rằng điều đó là không thể, Marianne-sama đã yêu cầu tôi chuẩn bị một phòng riêng cho hai người. Nếu ngài có bất kỳ yêu cầu nào vui lòng hỏi ý kiến của Marianne-sama." (Toru)

"Vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác." (Kaede)

Kaede lặng lẽ bước vào căn phòng bên cạnh.

Ở một mình trong căn phòng tôi nhìn vào chiếc giường.

Tôi cần phải.

"Yahoo!" (Toru)

Tôi nhảy lên chiếc giường và cơ thể nảy lên rất nhẹ nhàng lò xo bên trong nệm khiến việc nhảy lên giường trở nên mềm mại hơn.

Cảm giác thật tuyệt! Tôi đã luôn muốn thử một chiếc giường của quý tộc! Nó mềm mại như họ nói! Và nó có mùi rất thơm!

Tôi rất vui vì đã cứu Marianne mặc dù đó là vấn đề của số phận chứ không phải là lựa chọn.

"Fufu, có vẻ như anh rất thích nó." (Marianne)

"Woah!?" (Toru)

Marianne đang đứng trước cửa.

Lúc nào? Bao lâu rồi?

Mặt tôi đỏ lên vì xấu hổ cô ấy thấy tôi cư xử như một đứa trẻ.

"Em muốn dẫn Toru-Sama đi tham quan thành phố nhưng trông anh có vẻ đang bận." (Marianne)

"Không không, không sao dù sao tôi cũng đã nghĩ đến việc đi ra ngoài." (Toru)

"Hehe, vậy anh đợi ở đây một lát, em sẽ gọi cho Kaede-san." (Marianne)

Cô ấy cúi nhẹ đầu xuống rất rồi rời khỏi phòng.

Tôi không thể chờ đợi chuyến tham quan tôi muốn mua nhiều thứ.

Chúng tôi rời dinh thự với Marianne là người hướng dẫn và Urara hộ tống chúng tôi và chúng tôi có thể tự do tham quan thành phố.

"Đây là tàn dư của một cấu trúc được xây dựng bởi chủng tộc cao cấp." (Marianne)

Một bức tường đá đổ nát xuất hiện giữa thành phố. Khuôn mặt ông ấy được khắc trên tường và đang Marianne mỉm cười với ông ta một cách hạnh phúc.

Không phải sẽ không an toàn khi chỉ có mỗi Urara làm hộ tống?

Cô ấy là con gái của một lãnh chúa.

Urara trả lời câu hỏi của tôi.

"Phụ thân của Marianne được người dân rất yêu mến bất cứ ai dám nghĩ đến việc làm hại ngài ấy sẽ bị những người xung quanh bắt giữ. Bên cạnh đó ngài ấy còn có tôi đi cùng." (Urara)

"Cô có vẻ rất tự tin vào bản thân?" (Toru)

"Tôi từng là mạo hiểm giả hạng S." (Urara)

Khi tôi nhìn vào khuôn mặt trên tường một lần nữa tôi trông thấy Kaede và Marianne đang ló ra cửa sổ.

Hai người này rất hợp nhau.

"Kaede-san cửa hàng đó nổi tiếng là có kẹo ngon nhất" (Marianne)

"Chủ nhân em muốn thử!" (Kaede)

Đôi mắt Kaede tỏa sáng sau khi nói với tôi những lời đó.

Oh, cô ấy có thể trông giống như một người lớn nhưng bên trong cô ấy vẫn là một đứa trẻ.

Tôi đưa cho cô ấy chiếc túi da đựng tiền.

"Anh đưa em tất cả?" (Kaede)

"Không nó chỉ là một lượng nhỏ nhưng em có thể dùng nó nếu em muốn." (Toru)

"Vâng, cảm ơn chủ nhân!" (Kaede)

Nếu bạn đang hỏi tôi có đang tiết kiệm tiền cho cô ấy? Bạn sẽ không biết điều gì có thể xảy ra trong tương lai.

Và đặc biệt là vào thời điểm này tôi đang cố gắng để trở thành một chủ nhân tốt cho cô ấy.

... Bởi vì có thể sẽ đến lúc cô ấy muốn đi một mình.

Tôi sẵn sàng giải phóng cô ấy khỏi chế độ nô lệ nếu cô ấy muốn.

Đó là điều tôi muốn.

Nó lấp đầy lỗ hổng trong trái tim tôi và khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi điều đó kết thúc tôi sẽ hài lòng với bản thân mình khi đó tôi chắc chắn rằng tôi sẽ không cần một nô lệ nào khác.

Và đó sẽ là ngày tôi quên đi Sain và Lisa, tôi sẽ sống một cuộc đời yên bình.

"Toru-sama nhìn kìa." (Marianne)

"Woah, đó là một bức tượng lớn." (Toru)

Đó là một bức tượng đá có hình dạng của một người đàn ông đứng ở trung tâm thành phố.

Anh ta mặc áo giáp nặng và cầm một thanh kiếm trong tư thế anh hùng.

"Đó là tượng cha em khi ông còn là lãnh chúa trẻ ở thành phố này nó làm ông ấy xấu hổ nhưng em tự hào muốn nói rằng đó là một bức tượng rất đẹp." (Marianne)

"Đúng là vậy tôi nghĩ nó cũng là một bức tượng đẹp." (Toru)

"Oh, ngài thấy vậy sao, Toru-sama em đã cùng với người dân trong thành phố để tạo ra bức tượng này trong ngày sinh nhật của cha." (Marianne)

Mặt đất khẽ rung chuyển.

Nó có thể là một trận động đất...?

Chấn động dần dần lớn hơn và bức tượng đá vỡ ra với một tiếng gầm.

Whooaaa!

Một tiếng gầm gừ kỳ lạ và vô số xúc tu bắt đầu tấn công mọi người từ làn khói bụi.

"Aaaah!" (Marianne)

"Tiểu thư!!" (Urara)

Một trong số xúc tu của chúng tóm lấy Marianne và kéo cô vào trong đám khói.

Ba chúng tôi bị mắc kẹt ở giữa mà không thể di chuyển.

Có một cái hố lớn xuất hiện nơi bức tượng đá từng ở.

Rõ ràng kẻ địch đã đột nhập qua lòng đất và bắt cóc mọi người một cách tự nhiên chúng tôi không biết hắn ta đang mong muốn điều gì nhưng tôi cá là nếu chúng tôi đuổi theo hắn ta ngay lập tức chúng tôi có thể đưa Marianne trở lại.

"Tiểu thư bây giờ tôi đến tìm ngài!" (Urara)

Tôi nắm lấy cánh tay Urara trước khi cô ấy nhảy xuống hố.

"Khoan đã chúng tôi sẽ đi cùng." (Toru)

"Ngài có thể làm gì?" (Urara)

"Nếu cô định tìm cô ấy tốt hơn hết là cô nên nhờ sự giúp đỡ và cô biết đó chúng tôi có khả năng nên cô không nên từ chối." (Toru)

"Ngài nói đúng vậy chúng ta phải nhanh lên chúng ta phải giải cứu Marianne và những người khác." (Urara)

Urara đồng ý với đề nghị của tôi và Kaede gật đầu biệu hiện rằng cô ấy đồng ý với ý tưởng của tôi.

Tôi không biết ai đã làm điều này nhưng tôi sẽ đảm bảo rằng hắn ta sẽ phải hối hận vì đã làm gián đoạn chuyến tham quan thành phố của tôi.

Ba chúng tôi đến gần cái hố và nhìn vào bên trong.

"Cái này dẫn đến đâu?" (Toru)

"Có lẽ là đến tàn tích tàu điện ngầm thành phố này được xây dựng trên đỉnh của những tàn tích khổng lồ." (Urara)

"Vậy có một mê cung ở dưới đó. Kaede liệu chúng ta có thể tìm thấy họ không?" (Toru)

"Không thành vấn đề."

Bạn cũng có thể theo dõi cô ấy. Đó là nô lệ xinh đẹp của tôi.

"Xuống thôi" (Toru)

"Vâng" (Kaede)

"Tôi theo ngài." (Urara)

Và ba chúng tôi nhảy xuống hố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro