Chap 17 : Thú đồng hành Panta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tôi rót ma lực vào quả trứng màu trắng.

Cảm giác như ma lực của tôi đang bị hấp thụ nhanh chóng giống như miếng vải thấm nước.

Được rồi, mau dậy đi.

―Sáu mươi giây trôi qua.

―Năm phút trôi qua.

―Mười lăm phút trôi qua.

"Lâu quá đấy! Nhà ngươi định hút bao nhiêu vậy?" (Toru)

"Nó đã không hoạt động trong một thời gian dài và em nghĩ nó là một sinh vật từ đầu đã sở hữu rất nhiều ma lực." (Kaede)

"Điều đó có nghĩa là sẽ mất một khoảng thời gian để cho nó lấy lại sức mạnh?" (Toru)

Nhìn Marianne và những người khác, hai người họ đang bận cất giữ các tạo tác vào túi ma thuật.

Hãy tha thứ cho tôi ngài Bá tước tôi đang lợi dụng con gái của ngài để ăn cắp những thứ từ các nền văn minh cổ đại

Tất nhiên, tôi cũng cảm thấy như vậy về Urara.

Nhận thấy ánh nhìn của tôi, Marianne lau mồ hôi bằng bàn tay bị bẩn của mình và mỉm cười.

"Xin đừng lo lắng về điều đó. Dù trông em thế này thì em vẫn thích làm công việc này. Thực ra em muốn trải nghiệm nhiều hơn về các tàn tích khác nhau." (Marianne)

"Fufu, cậu thích đồ cổ phải không?" (Kaede)

"Tôi cá là cô rất giống bố cô nếu mang những thứ này về, ông ấy có thể ngất xỉu." (Urara)

Có vẻ như tôi không cần phải lo lắng.

Cả ba trông có vẻ như đang tận hưởng.

Tuy nhiên, tôi phải tiếp tục rót thêm ma lực vào quả trứng này trong bao lâu?

Được rồi, hãy thử tăng sản lượng và làm cho nó đầy ngay lập tức.

Tôi giải phóng một lượng lớn ma lực vào quả trứng.

Nó dày đến mức bề mặt quả trứng trở nên méo mó như sương mù.

"Lượng ma lực thật kinh khủng... mình có thể cảm thấy nó ngay trên da..." (Kaede)

Kaede đổ mồ hôi lạnh và lẩm bẩm.

Dần dần, lượng ma lực quả trứng hấp thụ bắt đầu giảm và cuối cùng dừng lại.

Lượng ma lực rót vào nó chiếm khoảng 30% tổng lượng ma lực của tôi.

Đó là quả đầu tiên... Tôi tự hỏi cái thứ hai sẽ cần bao nhiêu.

"Có vẻ như nó tỉnh rồi." (Kaede)

"Tất cả những gì còn lại là nhỏ một giọt máu." (Kaede)

Tôi rút ra một con dao và đâm vào đầu ngón tay mình.

"Cái―?" (Toru)

Không thể đâm được.

Cho dù tôi có dùng lực mạnh đến đâu nó cũng không làm tổn thương làn da của tôi.

Tôi nghĩ đó là một con dao khá tốt.

Tôi không còn cách nào khác ngoài rút kiếm ra và cắt đầu ngón tay mình.

Đúng như mong đợi về một thanh thánh kiếm nó cực kỳ sắc bén.

Máu nhỏ xuống quả trứng, ngay sau đó nó bị hút vào và biến mất.

*Xì―

Một thứ gì đó giống như hơi nước tỏa ra từ quả trứng.

Lớp vỏ đàn hồi tách ra thành sáu mảnh từ đỉnh đầu, giống như lột vỏ trái cây.

Thứ bên trong là thứ gì đó bị phủ đầy bởi chất nhầy.

Cơ thể của nó run lên và đôi mắt mở to.

Một vật tròn, màu trắng nó được bao phủ bởi lớp lông ngắn và có một con mắt màu xanh lam trông giống như một hạt thủy tinh và quan sát xung quanh.

Đôi mắt của nó đang chuyển động nhạy bén, ngay lập tức dán chặt vào tôi.

"Cái? Nó lơ lửng?" (Toru)

Con thú sinh ra nổi lên.

Sau đó, nó tiếp tục lơ lửng xung quanh tôi và quan sát tôi.

"Dễ thương quá! Đây là thú đồng hành của anh à?" (Kaede)

"Đây là một sinh vật mà tôi không biết." (Toru)

Nó trông giống như một chiếc đệm sống.

"Tới đây, tôi sẽ tắm cho cậu." (Kaede)

"Kyui?"

"Nó vừa kêu kìa!?" (Kaede)

Kaede dường như không bận tâm và rửa quả bóng trắng bằng nước từ chai nước của mình.

Sau đó tôi lấy khăn ra lau cơ thể nó, trông nó càng giống một cái đệm hơn.

"Nhìn này, em có thể ngồi lên đó!" (Kaede)

Quả bóng trắng dễ dàng đỡ được trọng lượng của Kaede và bay lơ lửng.

Sau đó, nó thay đổi hình dạng một chút và trở thành hình bầu dục.

"Có lẽ đó là một con thú đồng hành chuyên chở người và đồ vật." (Toru)

"Chủ nhân, hãy đặt tên cho đứa bé này." (Kaede)

"Cũng đúng. Thế thì "Panta" thì sao?" (Toru)

"Đó là một cái tên tuyệt vời! Em đồng ý!" (Kaede)

Nó được đặt tên như vậy vì nó trông giống như một ổ bánh mì trắng.

Panta có vẻ thích nó và kêu lên, "Kyui!"

"Toru-sama, chúng em xong rồi. Ah, có một sinh vật dễ thương ở đây." (Marianne)

"Đây là Panta, thú đồng hành của tôi. Nào, chào Marianne-san và Urara-san đi." (Toru)

"Kyui"

Ba người họ phát cuồng vì Panta.

Nếu cô ấy dễ thương đến thế thì chắc chắn cô ấy sẽ được nuông chiều.

Tôi quyết định bọc một quả trứng khác vào một miếng vải và mang về nhà.

Đã gần đến lúc phải quay về.

Chúng tôi quay trở lại dinh thự và báo cáo với bá tước những gì đã xảy ra ở khu tàn tích.

"Cậu đã tìm thấy nhiều di vật chỉ trong một ngày! Cậu không bao giờ hết làm tôi ngạc nhiên!" (Roane)

Những món đồ cổ được đặt trong một căn phòng.

Có những thứ trông giống như vũ khí và dược phẩm và cũng có những thứ có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, chẳng hạn như quần áo và chậu bình thường.

Một số mặt hàng, chẳng hạn như đồ trang sức và kim loại quý rõ ràng được xem là kho báu.

Tuy nhiên, tôi nghĩ kho báu lớn nhất chính là thú đồng hành của tôi.

Theo Bá tước, có vẻ như chỉ có một số lượng nhỏ trứng của những con thú bị nuôi nhốt hiện đã nở.

Có vẻ như hầu hết các vật phẩm vẫn chưa được đánh thức và vẫn đang được lưu trữ.

Thật là may mắn khi lần này tôi có thể khám phá ra nó.

"Chủ nhân, đây là danh sách tất cả các món đồ tiềm được." (Kaede)

"Cảm ơn em" (Toru)

Nhận tài liệu từ Kaede sau khi dùng [ thẩm định ].

Tôi dự định chỉ chọn những gì tôi muốn giữ và bán phần còn lại cho bá tước.

Tôi cần có nhiều tiền để du hành một cách nhàn nhã.

Tôi cũng muốn tiết kiệm tiền để đề phòng.

Chỉ cần tôi có tiền thì hầu hết mọi việc đều có thể được giải quyết một cách hòa bình.

Hmm, có vẻ như có một số loại thuốc hồi phục.

Danh sách dược phẩm như sau; Độc dược hồi phục, thuốc giải độc cao cấp, thuốc tăng cường cơ thể, thuốc tăng cường hiệu suất, thuốc hồi phục năng lượng, và cuối cùng... Độc dược tăng cường ma lực.

"Elixir!?" (Toru)

Tôi ngạc nhiên đến mức mắt tôi sắp lồi ra.

Có hai lọ thuốc hồi phục cực hiếm đó.

Đợi đã, thuốc giải độc cấp cao và thuốc giải debuff cấp cao cũng khá có giá trị. Chúng có thể được giao dịch ở mức giá cao

Bá tước nhún vai và dang tay ra.

"Rất hiếm khi Elixir được bán ở đây. Tuy nhiên, nếu cậu đến thủ đô cậu sẽ có cơ hội bán chúng tốt hơn." (Roane)

"Còn những thương nhân giàu có và quý tộc thì sao?" (Toru)

"Oh, họ có thể sẽ trả rất nhiều tiền cho nó nhưng tôi đề nghị cậu mở một cuộc đấu giá." (Roane)

Tôi đã nghe nó ở đâu đó.

Rõ ràng có một địa điểm đấu giá ở thủ đô hoàng gia mà chỉ có quý tộc và thương nhân giàu có mới có thể vào.

Vũ khí, vật phẩm, sinh vật, thông tin và mọi thứ khác đều được trao đổi bằng tiền.

Elixir có lẽ sẽ đáng giá rất nhiều tiền.

Nó khá hấp dẫn.

Tôi chắc chắn sẽ tìm nơi đó khi tôi đến thủ đô hoàng gia.

Tôi quyết định giữ lại những lọ thuốc và bán phần còn lại cho bá tước.

Và đây là những gì tôi còn.

・Elixir x 2

・Thuốc hồi phục bậc nhất x 10

・Thuốc giải độc bậc nhất x6

・Thuốc hồi phục ma lực bậc nhất x5

・Dầu gội & dầu xả cao cấp x 30

・Ba lô lớn chất lượng cao x 2

・Áo choàng có mũ trùm đầu (chống nóng và lạnh) x 2

Và số tiền tôi nhận được là 500 triệu.

Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy một đồng bạch kim thứ giá trị hơn đồng vàng.

Hơn nữa, nó còn tạo ra một ngọn núi nhỏ.

Người ta dường như có một cảm giác tự tin kỳ lạ khi có quyền lực và tiền bạc.

Nhân tiện, quả trứng thứ hai không phải để bán.

Tôi thực sự muốn xem thứ gì sẽ được sinh ra từ nó.

Tùy thuộc vào khả năng của nó, nó có thể có ích.

"Kyuu!"

"Đợi ta với, Panta-san!" (Marianne)

"Tiểu thư, đừng ra ngoài với bộ dạng như vậy!" 114

Panta đi ngang qua hành lang bên ngoài phòng.

Ngay khi tôi nghĩ vậy, nó quay lại và bay về phía tôi.

Và một Marinanne khỏa thân xuất hiện sau đó khi cố gắng bắt lấy Panta.

"Cậu đây rồi! Nào, hãy để tớ tắm rửa cho cậu nhé." (Marianne)

"Kyuu"

"Bộ lông cậu sẽ còn mịn hơn khi cậu được tắm sạch sẽ. Bây giờ thì đến đây." (Marianne)

Panta trốn đằng sau tôi.

Tuy nhiên, tôi không thể di chuyển vì tôi đang gặp khó khăn trong việc quyết định xem nên nhìn ở đâu.

Cha cô, Bá tước, cũng thở dài.

"Marianne, con biết đấy... ừm..." (Roane)

"Chuyện gì xảy ra ạ?" (Marianne)

"Chủ nhân! Đừng nhìn!" (Kaede)

Kaede đột nhiên lấy tay che mắt tôi từ phía sau.

Này Kaede, tôi nghĩ việc đó hơi muộn rồi.

Tôi nhìn nó từ trên xuống dưới.

"Tiểu thư! Khăn! Quấn vào đi!" (Urara)

"Eh?―Kyaaaaaaaa!!" (Marianne)

Khi Urara bước vào phòng, cô phủ lên cơ thể Marianne một chiếc khăn tắm.

Mariane, người cuối cùng đã nhận ra sai lầm của mình, chạy ra khỏi phòng trong khi la hét.

Tóc cô ấy còn ướt chắc là cô ấy đang tắm.

Hm?Tại sao tôi biết cô ấy rời khỏi phòng không?

Có lẽ đó là vì tôi nhìn thấy cô ấy qua những ngón tay của Kaede.

Tôi đã trông thấy điều gì đó tuyệt vời vào một thời điểm không ngờ tới.

Tôi nghĩ tối nay tôi sẽ ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro