Chap 18 : Thú đồng hành Rosuke

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là ngày thứ 7 của tôi ở Ainak.

"Oh, sáng rồi à?"

Tôi ngáp và duỗi người bên cửa sổ.

Có vẻ như hôm nay sẽ là một ngày nắng.

Đó là một ngày hoàn hảo để tiếp tục cuộc hành trình của chúng tôi.

Trong vài ngày qua, chúng tôi đã vào khu di tích nhiều lần và tiếp tục săn quái vật.

Nhờ đó, Marianne đã đạt level 100.

Ngoài ra, Urara cũng đã đạt level 80 và cùng nhau họ đã có sức mạnh như một anh hùng.

Không có nhiều đối thủ có thể đánh bại họ.

Tôi chuẩn bị sẵn sàng và rời khỏi phòng.

"Chào buổi sáng, chủ nhân!" (Kaede)

"Chào buổi sáng" (Toru)

Kaede đã đợi sẵn ở hành lang.

Panta lơ lững cạnh cô ấy.

Mặc dù là thân tín của tôi nhưng nó chỉ nghe theo những gì Kaede nói.

Tôi đoán giới tính của nó là nam?

Tôi chưa thấy bất cứ điều gì có thể xác định giới tính của nó, thật khó để đưa ra quyết định.

Ừm, nó giống như một cái đệm và một con thú cưng nên tôi không quan tâm.

Đi xuống tầng một và đi đến phòng ăn.

Marianne đã ngồi sẵn ở đó.

"Chào buổi sáng Toru-sama." (Marianne)

"Chào buổi sáng. Có vẻ như cô đã quen với nó rồi." (Toru)

"Vâng, em thấy thật kì lạ vì chưa như này trước đây." (Marianne)

Ở thắt lưng cô ấy là một thanh kiếm mỏng.

Dường như nó đã trở thành một phần của cô ấy trong những ngày qua, và cô ấy luôn mang nó bên mình.

Hơn nữa, chiếc váy vốn từng khiến cô trông như một thiếu nữ giờ đây đã trở thành kiểu áo sơ mi và quần dài thích hợp cho việc chiến đấu.

Tuy nhiên, nhan sắc của cô vẫn không hề suy giảm chút nào.

Ngược lại, bây giờ tôi thấy cô ấy xinh đẹp và hấp dẫn hơn trước.

Thức ăn được mang lên bàn và tôi bắt tay vào làm vài miếng.

"Hôm nay―anh thực sự đi à?" (Marianne)

"Tôi không ngại ở lại lâu đâu, nhưng tôi nghĩ chẳng còn gì để làm ở thị trấn này nữa. Tôi cũng tò mò về cuộc đấu giá ở thủ đô hoàng gia... Nhìn này, tôi cũng nhận được một lá thư từ bá tước." (Toru)

"Em―đoán vậy." (Marianne)

Vẻ mặt buồn bã của Marianne khiến tim tôi hơi đau.

Chúng tôi đã có thể trở thành bạn tốt, nhưng tôi muốn khám phá thế giới nhiều hơn.

Vẫn còn một lỗ hổng trong trái tim tôi.

Vì vậy tôi phải bước tiếp.

Để giải quyết tâm trí của tôi và vượt qua sự cố đó.

"Tôi ghen tị với cô, Kaede-san." (Marianne)

"Ghen tị với tôi?" (Kaede)

"Tôi muốn được tham gia chuyến phiêu lưu cùng Toru-sama. Nếu có thể, tôi muốn rời khỏi nhà và khám phá thế giới. Tôi chắc chắn rằng nó sẽ rất vui." (Marianne)

"Marianne-san―" (Kaede)

Urara, người đang chờ đợi, chạm vào vai Marianne khi cô thở dài.

Hai người nhìn vào mắt nhau và mỉm cười.

Tôi không thể ích kỷ, tôi có thể nghe rõ cuộc trao đổi im lặng.

Là con gái của một quý tộc một ngày nào đó cô ấy phải kết hôn.

Bạn không thể tự mình lựa chọn người bạn đời đó và cho đến thời điểm đó, bạn sẽ được bảo vệ cẩn thận như chú chim nhỏ trong lồng.

Có lẽ đó là điều may mắn nhưng quá bất tiện.

Việc khao khát phiêu lưu là điều hiển nhiên.

Tôi hy vọng cô ấy sẽ có được một người bạn đời tốt.

"Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi cho đến ngày hôm nay." (Toru)

"Đây là lúc để cảm ơn cậu. Nhờ có cậu mà mạng sống của con gái tôi mới được cứu." (Einark)

Trước lối vào dinh thự, Bá tước, Marianne và Urara có mặt để tiễn chúng tôi.

Vẻ mặt Marianne tối sầm.

"Tôi sẽ đến gặp cô lần nữa, nên đừng tỏ ra buồn thế." (Toru)

"Nhưng em nghĩ rằng Toru-sama và Kaede-san rồi sẽ biến mất." (Marianne)

Thật khủng khiếp, nhìn cô ấy như sắp khóc.

Hãy làm gì đó đi, Kaede.

"Marianne" (Kaede)

"!?" (Marianne)

Kaede chạy tới ôm lấy Marianne.

"Chủ nhân sẽ không bao giờ phản bội. Vì thế hãy tin anh ấy." (Toru)

"Anh sẽ đến gặp tôi lần?" (Marianne)

"Chắc chắn rồi. Tôi hứa." (Toru)

"...Dù sao thì tôi vẫn ghen tị với cậu. Fufu." (Marianne)

Marianne cười vui vẻ và ôm lấy Kaede.

Tôi cúi đầu chào bá tước một lần nữa.

Anh chỉ gật đầu mà không nói.

"Đi thôi, Kaede." (Toru)

"Dạ!" (Kaede)

Hai người cùng nhau rời khỏi thị trấn.

Tiếp tục đi qua đồng cỏ yên bình.

"Nhưng anh tự hỏi lá thư này là gì." (Toru)

tôi lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì và lắc đầu.

Bá tước Roane đưa nó cho tôi, nhưng tôi chưa nghe chi tiết về nội dung của nó.

Điều duy nhất tôi được thông báo là ông ấy muốn người mà ông ấy chỉ định cho tôi xem.

Tôi biết đó là phần thưởng cho việc bằng cách nào đó đã cứu được Marianne.

Cuối cùng tôi chẳng nhận được gì cả.

Tôi ước gì họ đưa tiền cho tôi thay vì làm điều gì đó vòng vo như vậy.

Tôi thực sự không hiểu giới quý tộc nghĩ gì.

"Lại một chuyến đi khác dành cho hai người, thưa Chủ nhân." (Kaede)

"Huh? À, ừ lại yên tĩnh nữa rồi." (Toru)

"Fufu" (Kaede)

Kaede đang mỉm cười.

Cái đuôi to tròn của nó đang vẫy vẫy, có vẻ như cô ấy đang có tâm trạng vui vẻ.

Panta đang bám vào cái đuôi lắc lư của cô ấy và chơi đùa với nó.

"Nhân tiện, Chủ nhân, anh không định ấp quả trứng còn lại à?" (Toru)

"Oh, Anh quên mất." (Toru)

Tôi hoàn toàn tập trung vào Marianne và những người khác.

Tôi tìm một bóng râm thích hợp và ngồi xuống.

Thứ tôi lấy ra là một quả trứng màu tím kỳ cục.

Tôi rất vui mừng để xem những gì sẽ xảy ra.

Nếu có thể, tôi muốn một thứ thật ngầu.

Ngay lập tức truyền ma lực vào.

Trong khi đó, Kaede đang vui chơi với Panta.

"Tôi tự hỏi Panta có thể bay cao bao xa."

"Tôi biết nó có thể chở tới năm người."

"Kyuu!"

Chiếc đệm trắng ấy bắt đầu trôi nổi như muốn nói ''Tôi sẽ cho bạn xem''.

Sau khi đạt được 5 mét, tốc độ chậm lại, nhưng bằng cách nào đó nó vẫn tiếp tục bay lên cho đến khi dừng lại sau khoảng 10 mét.

Từ đó, nó rớt xuống nhanh chóng, mắt lờ mờ, như thể đang mệt mỏi.

Nó giỏi mang vác đồ nặng nhưng điều đó không có nghĩa là nó có thể bay lên những nơi quá cao.

Oh.

Quá trình hấp thụ ma lực của quả trứng đã dừng lại.

Có cảm giác như anh ấy hút nhiều hơn Panta.

Dường như mỗi loài có sự khác nhau.

Tôi cắt tay và nhỏ giọt máu ngay lập tức.

*Xì.

Khói giống như hơi nước được tạo ra và đỉnh đầu của quả trứng mở ra.

Nhưng không có gì đi ra.

"Thật kỳ lạ. Anh nghĩ đã thành công." (Toru)

"Có thứ gì đó bên trong ― Kya!?" (Kaede)

*Suỵt.

Một vật dài và mỏng nhảy bay khỏi quả trứng.

Nó vặn mình trong không khí như một con rắn và bay xung quanh.

Một lúc sau, cuối cùng nó cũng đến chỗ tôi và dường như đang nhìn chằm chằm vào tôi từ trên cao.

Đầu của nó nhọn như đầu mũi tên và thân màu bạc sáng bóng như kim loại.

Không giống như Panta, tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì giống như mắt, nhưng chắc chắn rằng nó đang nhìn chúng tôi theo một cách nào đó.

Vô số lưỡi kiếm xuất hiện trên cơ thể của nó.

Tôi đoán nó là loại khá hung hăn.

Khi nó trở lại trạng thái ban đầu, cơ thể của nó trải dài ra và bao bọc chúng tôi bao gồm cả cái cây trong nhiều lớp.

Khi tôi chạm vào một phần cơ thể của nó, nó có cảm giác đàn hồi, giống như một sợi dây.

"Có vẻ là một loại tấn công, nhưng nó cũng có thể được sử dụng như một sợi dây nhìn nó có thể kéo dài tới 100m." (Toru)

"Thật là một cơ thể kỳ lạ" (Kaede)

Khi nó trở lại độ dài ban đầu, nó dụi đầu vào tay tôi như muốn làm tôi hài lòng.

Cậu này thật đáng yêu.

Panta chỉ để Kaede chiều chuộng và không đến gần tôi.

Được rồi, bây giờ hãy đặt tên cho nó.

"Lấy nó ra giống như một sợi dây nên tên nó là―Rosuke. Nghe này, kể từ bây giờ ngươi là Rosuke."

Rosuke vui vẻ cọ thân mình vào người tôi.

Haha, cậu chàng này dễ thương quá.

"Kyuu"

Panta bất mãn khi lén nhìn từ phía sau Kaede.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro