Chap 19 : [POV] Sein 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ POV Sein ]

Tôi đang bị sốc vì cảnh tượng ở Runtatta.

Hầm ngục lẽ ra phải ở đó đã hoàn toàn biến mất.

Tất cả những gì còn lại là một cái lỗ khổng lồ.

"Cái đéo gì vậy―?"

Cư dân của thị trấn vẫn sống cuộc sống bình thường xem như là một cảnh tượng quen thuộc.

"Cậu ổn chứ, Sein?" (Sora)

"Đừng chạm vào tao! Con khốn!" (Sein)

"Kya!?" (Sora)

Tôi hất tay Sora ra.

Cơn giận của tôi sôi lên như lò thiêu, tôi xuống ngựa và bóp cổ cô ấy.

"Guur, guur―." (Sora)

"Mày bị làm sao vậy? Tại sao mày dám nhảy vào họng tao!" (Sein)

"Dừng lại đi, Sein. Cậu sẽ giết Sora mất." (Lisa)

Tôi tặc lưỡi rồi buông tay ra khỏi cô ấy.

Mọi người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.

Thật không tốt cho tôi nếu ở lại đây lâu hơn.

Nếu mọi người phát hiện ra tôi là anh hùng danh tiếng của tôi sẽ rất tệ ngay cả trước khi tôi ra mắt.

Tôi cần phải được khen ngợi thật xuất sắc.

Tôi không thể để mình bị vấp ngã vì một chuyện như thế này được.

"Sora, cậu ổn không?" (Lisa)

"Tớ chỉ hơi chóng mặt thôi." (Sora)

"Sein, đối xử với bạn bè như vậy là không phải đâu" (Nei)

Cả ba đều bắt đầu có dấu hiệu từ chối tôi.

Mặc dù [ Ma nhãn quyết rũ ] đang phát huy tác dụng, tôi không thể phủ nhận tôi đã quá trớn.

Hãy dùng nó một lần nữa.

Tôi dùng [ Ma nhãn quyết rũ ] một lần nữa.

"Huh?" (Lisa)

"Heaaaaaaaaa" (Sora)

"Aah" (Nei)

Hiệu quả thấy rõ ngay lập tức và họ trông ngây ngất.

Họ sẽ không làm tôi thất vọng với điều này.

Họ sẽ là con tốt cuối cùng tôi sẽ vứt đi, nhưng hiện tại tôi vẫn cần họ.

"Đến lúc đi rồi" (Sein)

""Vâng !"" (Lisa) (Sora) (Nei)

Tôi rời Lungtatta sớm.

Sau khi rời thành phố, chúng tôi quyết định sẽ thảo luận ở một địa điểm thích hợp.

Thảo luận việc nên tiếp tục hay trở về.

Với tư cách là một anh hùng tôi là con át chủ bài của tất cả các quốc gia nhưng về cơ bản tôi thuộc về quê hương của mình, Barseille.

Rốt cuộc, họ đã đến đất nước Armand này với lý do được phái đi.

Tuy nhiên, đất nước này có những yếu tố hoàn hảo cho một cuộc phiêu lưu.

Nó tương đối gần với những con quái vật mạnh mẽ chống lại nhiều ngục tối và quốc gia quỷ, vì vậy không thiếu những trận chiến.

Hơn nữa, đây còn là đất nước nổi tiếng có nhiều phụ nữ xinh đẹp.

Tôi tự hỏi liệu mình có nên trở về quê hương như thế này không.

Hơn nữa, Hoàng gia Barseille đặt kỳ vọng rất cao vào tôi.

Người ta nói rằng nếu cậu đánh bại Quỷ vương, cậu sẽ được hứa hẹn về danh hiệu và lãnh thổ, và tùy theo hoàn cảnh, cậu thậm chí có thể được đề nghị kết hôn với một công chúa.

Tôi không thể thất bại tại đây.

Tôi sẽ có được mọi thứ.

Nếu có ai cản đường tôi, tôi chắc chắn sẽ giết họ.

"Sein, tớ nghĩ tốt hơn hết là ta nên trở về đất nước của mình và bắt đầu lại từ đầu." (Lisa)

"Tôi có nên hỏi cậu là tại sao không?" (Sein)

"Tất cả các kế hoạch của chúng ta đều được thực hiện dựa trên mục tiêu là sau khi chúng ta sở hữu kiếm thánh. Nhưng chúng ta đã thất bại, tớ nghĩ sẽ rất nguy hiểm nếu tiếp tục như vậy tớ nghĩ trước tiên chúng ta nên xem lại kế hoạch của mình." (Lisa)

Lisa đưa ra một lời khuyên hợp lý.

Điều đó chắc chắn đúng.

Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là tôi phải cúi đầu trước nhà vua và nói rằng mình đã thất bại.

Tôi không nói đùa. Tại sao tôi phải chịu đựng sự xấu hổ như vậy?

Còn có thánh khí khác mà phải không? Cứ đi lấy nó là được.

May mắn thay, nơi gần nhất nằm ngay bên kia Armand.

Tôi đã mắc một số sai lầm, nhưng tôi vẫn đang ở giai đoạn có thể hồi phục.

Lần này hãy ra mắt thật hoành tráng nhé.

"Giờ nghĩ lại, có một thành phố tên là Einark ở phía trước. Chắc chắn ở đó có một tàn tích lớn chưa được khám phá, vậy nên hãy tìm một kho báu vĩ đại nào đó và ra mắt thôi." (Sein)

"Đó là một ý tưởng hay. Nếu chúng ta có thể làm được, tớ chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý chỉ cần anh hùng tạo ra một thành tích là đủ." (Lisa)

Cả ba đều đồng ý rằng đã đạt được kết luận.

Tuy nhiên, điều tôi tò mò là hành vi của người đã đánh cắp thánh kiếm.

Không có gì đảm bảo rằng điều tương tự sẽ không xảy ra trong tương lai.

Đúng như dự đoán, tôi không nghĩ mình đi sâu vào đống tàn tích đó vì tôi cần sự cho phép của lãnh chúa, nhưng những gì đã xảy ra hai lần sẽ xảy ra lần nữa, vì vậy tôi đoán mình nên nhanh chóng hướng đến Einark.

Hoàn toàn kinh tởm.

Tôi không có thời gian để nhàn nhã ôm các cô gái ở quán trọ.

"Lãnh chúa―Ông vừa nói gì?" (Sein)

"Đó là lý do tại sao tàn tích bị phá hủy." (Roane)

Không thể hiểu được lời của Bá tước Roane, ý thức của tôi trở nên trống rỗng.

Theo những gì tôi nghe được, một nhà thám hiểm đã đến thị trấn và đánh bại một chỉ huy ma tộc.

Hơn nữa, họ đã đi qua những tàn tích dưới lòng đất chưa được khám phá trước đây trong một khoảng thời gian ngắn và quay trở lại bề mặt sau khi tìm thấy một núi di vật có giá trị.

Mọi người trong thị trấn này, bao gồm cả cư dân của thị trấn và bá tước, đều ca ngợi nhà thám hiểm bí ẩn.

"Cha!―Cha có ở đây phải không?" (Marianne)

"Marianne?" (Roane)

Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào phòng.

Bộ ngực đầy đặn của cô ấy đung đưa khi cô ấy bước đi, khơi dậy ham muốn tình dục của tôi.

Ít nhất người phụ nữ này là của tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người phụ nữ bằng [ Ma nhãn quyến rũ ].

《[ Cảnh báo ]: Level của người sở hữu ma nhãn thấp hơn nên không thể phát huy tác dụng》

Điều gì sẽ xảy ra với ma nhãn của tôi―nó không kích hoạt?

Tôi bị sốc lần nữa.

Điều kiện để sử dụng ma nhãn của tôi là mục tiêu có level thấp hơn tôi.

Nói cách khác tôi không thể có được người phụ nữ trước mặt mình.

Hãy nghiến răng giận dữ.

"Tôi nói rồi, Sein-kun. Tôi nghe nói cậu được chọn làm anh hùng nhưng với tư cách là cựu chiến binh, tôi muốn cho cậu một lời khuyên, đôi lúc các vị Thần thích những việc bất ngờ ." (Roane)

"Có phải ông đang muốn nói rằng nhà thám hiểm đó được Thần yêu quý hơn tôi đúng không?" (Lisa)

"Tôi chả biết. Nhưng cậu ấy có đủ sức mạnh và sự may mắn để nghĩ như vậy và cả trái tim anh ấy nữa." (Roane)

Mày nghĩ mày đang thuyết giáo ai vậy, tên khốn già này!?

Tao sẽ giết ngươi ngay bây giờ.

"Ta có thể cảm nhận được sát khí đang trào ra từ ngươi." (Urara)

"―!?" (Lisa)

Đầu nhọn mũi kiếm chĩa ngay trước mặt tôi.

Tôi thậm chí còn không biết cô ta lấy nó ra từ lúc nào.

Tao là một anh hùng và level 63.

Người phụ nữ này là ai?

Có cái gì đó không đúng. chắc chắn.

Có vẻ như tốt nhất là rời khỏi đây.

"Cảm ơn vì đã cho tôi lời khuyên―tôi xin phép." (Sein)

"Ừ" (Roane)

Tôi rời khỏi dinh thự của Bá tước Roane.

"Tại sao! Tại sao mọi chuyện lại không suôn sẻ? Tao là anh hùng, một anh hùng mà tất cả chúng mày nên tôn thờ! Tao sẽ giết mày, tất cả bọn mày!!" (Sein)

Khi ra khỏi thị trấn, tôi bắt đầu đá vào đá và cây một cách ngẫu nhiên.

Bằng cách bẻ cây, cuối cùng tôi cũng trút được một chút bực bội.

Ba người họ nhìn tôi từ xa với vẻ lo lắng, như thể họ biết nếu chạm vào tôi sẽ bị đánh.

Khuôn mặt đó là gì vậy?

Chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi tức giận.

Giống như tôi là một đứa trẻ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình vậy.

Mặc dù họ là một con búp bê chỉ có thể làm những gì tôi nói.

Kìm nén cơn giận đang trỗi dậy trở lại, tôi đã lấy lại được bình tĩnh.

"Sein, tớ nghĩ tốt nhất là trở về đất nước chúng ta." (Lisa)

"Ngươi tính sao với thanh kiếm thánh?" (Sein)

"Kiếm thánh―"

"Theo kế hoạch, chúng ta sẽ lấy thánh khí ở Armand. Vậy nếu ngươi định quay về thì cứ về đi."

Tên mạo hiểm giả đó đã có một thanh thánh kiếm.

Nói cách khác, hắn không cần thiết phải có được thánh khí thứ hai.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn tao sẽ lấy được thánh kiếm.

Nếu tao làm vậy, tao sẽ trở lại vị trí cũ.

Đó là tao, người có mọi thứ trong tay mình.

Đúng rồi hãy quay về sau khi lấy được thánh kiếm.

Tôi sẽ đi gặp thằng ngu Toru, người đã mất đi người yêu và đang một mình tự an ủi hắn ta.

Tôi chắc chắn hắn sẽ nhìn tôi với ánh mắt ghen tị.

Sau đó tôi sẽ đụ Lisa ngay trước mặt hắn.

Nei và Sora nữa.

Cảm giác sẽ thật tuyệt khi nhìn hắn ta hóa chó.

À, tôi đang mong chờ nó.

"Này, Lisa. Cậu nghĩ sao về Toru?" (Sein)

"Dừng lại đi, tớ đã sai lầm khi hẹn hò với hắn ta." (Lisa)

"Phải rồi" (Sein)

Cô ta nói trong lúc vuốt ve chiếc nhẫn của tôi với vẻ mặt hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro