Chap 21 : Buổi yết kiến bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một tách cà phê được phục vụ trước mặt tôi.

"Tôi không ngờ cậu lại tự mình dừng phương tiện vận chuyển của chúng tôi! Cậu chắc hẳn là một nhà thám hiểm nổi tiếng!"

"Tôi không nổi tiếng đến thế. Thực ra tôi từng là thành viên của một nhóm rank-S cách đây không lâu, nhưng giờ tôi chỉ là một khách vô danh."

Chúng tôi đang ở một căn phòng trong một công hội nào đó.

Ở đó chúng tôi gặp một người đàn ông tự xưng là phó hội.

Mọi chuyện bắt đầu sau khi cỗ xe do Ceratops kéo dừng lại.

Có một số thiệt hại cho cỗ xe nhưng tài xế vẫn an toàn, hành lý hầu như không bị hư hại gì và Ceratops vẫn ổn.

Một người của công hội vận chuyển nghe nói về vụ náo động đã chỉ dẫn chúng tôi đến đây để nói chuyện.

Vì vậy, bây giờ cả hai chúng tôi đang uống cà phê cùng nhau.

Cà phê này rất ngon.

Nó có mùi thơm dễ chịu và độ đắng vừa phải.

Nó có vị tương tự như loại cà phê chất lượng cao mà tôi từng uống.

"Vậy thì ông muốn nói chuyện gì với tôi?" 111

"Đương nhiên là về phần thưởng. Cảm ơn rất nhiều vì đã dừng xe kịp lúc, có thể không nhiều nhưng xin hãy nhận lấy cái này."

Khoảng hai mươi đồng bạc được đặt trên bàn.

Tôi không giúp ông ấy vì tôi muốn tiền.

Nếu ông ấy đưa cho tôi thì tôi sẽ vui lòng nhận nó.

Tôi có nên cho Kaede ăn thứ gì đó ngon lành với số tiền này không?

"Chủ nhân, anh không định hỏi ông ta gì sao?" 112

Kaede bên cạnh thì thầm vào tai tôi.

Giọng nói của cô ấy quá dễ thương và trong trẻo khiến tôi hơi kinh hãi.

Tôi phải hỏi gì?

"Là lá thư." 112

"Ah―" 111

Nghĩ mà xem, đây là một công hội vận chuyển.

Nếu cùng ngành, ông ta sẽ biết Jonathan là chủ của công hội nào.

"Nếu được, tôi muốn hỏi ông một điều, tôi muốn tìm người tên Jonathan, ông có biết ông ấy không?" 111

"Trong trường hợp này, người ấy là chủ hội của chúng tôi."

"Thực ra tôi có một lá thư từ Bá tước Roane. Ông có thể gọi cho chủ hội được không?" 111

"Chỉ phòng trường hợp xấu, tôi muốn kiểm tra nó." 

Đưa lá thư cho phó hội.

Anh ấy kiểm tra từng centimet trước khi đưa lại cho tôi.

"Không còn nghi ngờ gì nữa, bức thư này hợp pháp. Xin hãy chờ một chút."

Phó hội đứng dậy và rời khỏi phòng.

Tôi đoán những điều như thế này thường xảy ra.

Thật tình cờ sao chiếc xe ngựa mà chúng tôi giải cứu lại thuộc về công hội vận chuyển mà chúng tôi đang hướng tới.

Tôi khá may mắn vì không phải vất vả tìm kiếm ai đó.

Có tiếng gõ cửa và một người đàn ông bước vào.

Người đàn ông vừa nãy có thân hình tròn trịa kèm cái đầu rất khiêm tốn, nhưng người đàn ông vừa bước vào lại là một người đàn ông trung niên gầy gò, có mái tóc dài màu đỏ và bộ ria mép dưới mũi.

Ông ấy ngồi xuống ghế sofa đối diện với tôi.

"Tôi là Jonathan Rockbell, người đúng đầu của công hội này. Tôi nghe nói cậu có một lá thư từ Bá tước Roane. Cậu có thể cho tôi xem được không?" 117

"Đương nhiên, xin mời" 111

Khi nhận được phong bì, ông ta kiểm tra người gửi và người nhận trước khi mở phong bì.

Một vài mảnh giấy ghi chú rơi ra từ bên trong.

Khi đọc qua, anh ấy mỉm cười nhẹ, có lẽ thấy nội dung thú vị.

"Toru-dono, có vẻ như cậu khá ấn tượng khi ở Einark." 117

"Tôi không nghĩ là tôi thực sự ấn tượng. Nó xảy ra và tôi làm việc mình cần làm." 111

"Huh, cậu là một chàng trai thú vị chẳng trách bá tước lại thích cậu đến vậy." 117

"Cái―? Ông ấy thích tôi á?" 111

''Có những dòng được viết ở đây ca ngợi cậu rất nhiều.'' 117

Ông ta cầm vẫy lá thư với nụ cười toe toét trên khuôn mặt.

Tôi muốn đọc những gì viết trên đó, nhưng tôi đoán họ sẽ không cho tôi xem.

Tôi chỉ nói chuyện vài lần với Bá tước Roane và tôi không nghĩ ông ấy và tôi thân thiết đến thế.

Suy cho cùng, tôi không thể đọc được cảm xúc của giới quý tộc.

Hay tôi là người vô cảm?

"Được rồi, hãy làm theo yêu cầu của bá tước. Dù sao thì đó cũng là yêu cầu của một người bạn cũ." 117

"Yêu cầu đó là?" 111

"Tôi không thể nói điều đó ở đây." 117

Thế ở đâu thì ông mới có thể nói cho tôi biết?

Tôi đoán nó thậm chí còn khó hiểu hơn.

"Tôi xin lỗi nhưng hãy cho tôi chút thời gian. Tôi đánh giá cao nếu cậu có thể quay lại đây vào tối mai." 117

"Nếu vậy thì liệu ông có thể giải thích cho tôi một cách đàng hoàng được không?" 111

Anh ấy đáp lại những lời nói của tôi, 'Tôi hứa.'

Tôi tự hỏi nó là cái gì.

Những việc như đổi ngày hay đến vào ban đêm.

Ông đang ích kỷ đấy, Jonathan.

Tôi quyết định tối mai sẽ quay lại, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Khi màn đêm buông xuống, Kaede và tôi đến trước công ty vận tải.

Ở đó có một chiếc xe ngựa đậu sẵn như đang đợi chúng tôi đến.

Cỗ xe toàn màu đen và được trang trí giản dị.

Có vẻ như nó là thứ mà một quý tộc sẽ sử dụng để ẩn danh vào ban đêm.

Rèm trên cửa sổ được đóng lại nên tôi không thể nhìn vào bên trong.

Jonathan mở cửa và bước ra.

"Rất vui khi gặp cậu. Mời vào." 117

Khi bước vào, anh là người duy nhất ở bên trong.

Ngay lập tức cỗ xe bắt đầu di chuyển đi đâu đó.

"Đừng nói cho ai biết nơi cậu sẽ đến." 117

"Đó có phải một nơi nguy hiểm không?" 111

"Điều đó không đúng. Tôi không thể nói trực tiếp bất cứ điều gì, nhưng người mà cậu sẽ gặp sẽ không thể nói chuyện dễ dàng với thường dân. Vì vậy, tôi sẽ bí mật có một buổi yết kiến ​​không chính thức." 117

Tôi không thể tin được nơi tôi sắp đến...

Dự đoán của tôi là chính xác cỗ xe đang tiến về phía cung điện ở nơi nằm sâu nhất trong thành phố.

"Roane yêu cầu cậu gặp người đó. Tôi sẽ giữ bí mật chi tiết bây giờ, nhưng tôi sẽ không coi đó là điều xấu. Trên thực tế, tôi chắc chắn rằng đó sẽ là một điểm cộng lớn." 117

"Tạm thời tôi sẽ nghe lời ông vậy." 111

Đi qua một cánh cổng tráng lệ, băng qua một khu vườn rộng lớn và dừng lại trước một tòa nhà khổng lồ.

Jonathan xuống xe trước, theo sau là tôi và Kaede.

Một thanh niên trông giống quản gia đón chúng tôi ở lối vào và dẫn chúng tôi vào cung điện.

"Tuyệt vời" 111

"Nó thật đẹp." 112

Lối vào trần cao thật ấn tượng.

Có một cầu thang ở phía trước trông giống như một cánh nhà và đồ trang trí được đặt ở mọi nơi tôi có thể nhìn thấy.

Họ ở một đẳng cấp khác so với những quý tộc giàu có.

Ngay cả những quý tộc cấp cao cũng không thể sở hữu tòa nhà như này.

Tôi đã có câu trả lời về nơi này rồi.

Chúng tôi được đưa lên một căn phòng trên tầng hai và bắt ngồi trên ghế sofa.

Mọi thứ đều lấp lánh và đáng lo ngại.

Tôi cảm thấy lo lắng.

Tôi đã đến khá nhiều nơi kể từ khi trở thành một nhà mạo hiểm nhưng tôi chưa bao giờ trải qua điều gì như thế này.

Cánh cửa mở ra mà không báo trước, hai hiệp sĩ và một ông già bước vào phòng.

Người đàn ông ngồi đối diện với anh ta, và các hiệp sĩ đứng hai bên để bảo vệ anh ta.

Người bắt đầu cuộc trò chuyện là một ông già.

"Đây là buổi yết kiến ​​riêng và ta đã chính thức gặp ngươi, hãy nhớ điều đó."

"Vâng!" 117

Jonathan trả lời ngắn gọn và hơi cúi đầu.

"Ừm, tối nay ta cho phép ngươi đến thăm vào tối này vì có chuyện ta muốn ngươi làm, và đó là bổn phận của ngươi, một mạo hiểm giả."

Này, tôi có phải trả lời không?

Jonathan, có chuyện gì thế?

Anh ấy nhận thấy phản ứng của tôi và gật đầu.

"Ngài muốn thần làm gì?" 111

"Hmm, thực ra, thủ đô hoàng gia này đang gặp nguy hiểm nếu tình hình trở nên tồi tệ hơn, đất nước này sẽ sớm bị phá hủy. Tôi muốn cậu giải quyết nó."

"Cuộc khủng hoảng ở thủ đô...Thần xin lỗi, nhưng ngài có thể nói cụ thể được không?" 111

Tôi không thích những thứ vòng vo.

Nếu có điều gì ngài ấy muốn tôi làm gì hãy nói rõ hơn với tôi.

Người đàn ông lớn tuổi dừng lại trước khi trả lời.

"Vậy hãy để ta đi thẳng vào vấn đề. Ta muốn ngươi tiêu diệt "Nữ Vương Kiến Tử Thần"."

Tôi không thể hiểu được ngay lập tức và phản ứng của tôi bị chậm lại khoảng một phút.

"Ngài muốn chỉ hai người chúng tôi đánh bại một con quái vật mà cả đội quân hàng chục nghìn người mới có thể tiêu diệt được?" 111

"Nói chính xác là chỉ cần đánh bại nữ hoàng. Ta không nói giết tất cả quái vật."

"Nhưng nữ hoàng luôn nhốt mình ở trong tổ nên kết quả cuối cùng cũng giống nhau. Thần đoán ngài có thể tự mình dọn dẹp mà không cần hỏi thần." 111

"......"

Tại sao ai cũng im lặng?

Việc họ hướng lực lượng chống lại "Kiến Tử Thần" là điều đương nhiên.

Hay có điều gì đó không thể làm được?

"Quân đội của chúng ta đã bị tiêu diệt rồi. Chúng ta đã thất bại."

Tôi không nói lên lời.

Vì ngài ấy đã thất bại nên ngài ấy đang nhờ tôi giúp đỡ.

Họ không còn đủ sức lực để tự giải quyết vấn đề.

Bằng cách nào đó tôi có thể hiểu được câu chuyện.

Bá tước Roane nghĩ rằng bằng cách đánh bại lũ chỉ huy, tôi có thể cứu được thủ đô khỏi cuộc khủng hoảng. Nếu không thể, họ sẽ phải rời bỏ thủ đô hoàng gia.

"Kiến Tử Thần" rất háu ăn và chúng là những con quái vật hung dữ có thể nuốt chửng một ngôi làng hoặc thị trấn gần đó trong vòng vài ngày.

Về cá nhân thì chúng không mạnh đến thế nhưng khi tập hợp lại thành nhóm thì mức độ nguy hiểm càng tăng lên.

Nó nằm trong danh sách những quái vật bạn không bao giờ nên chạm vào.

"Trước hết, ta muốn biết liệu ngươi có thể làm được hay không." 

"―Thần có thể" 111

"Ôi! Ôi chúa ơi!" 

Không chỉ người đàn ông trước mặt mà ngay cả hiệp sĩ và Jonathan cũng phải ngạc nhiên.

Kaede là người duy nhất trông có vẻ bình thường.

"Nếu thành công, ta sẽ trao cho ngươi danh hiệu và lãnh thổ riêng! Ta thậm chí sẽ trao cho ngươi danh hiệu anh hùng!"

"Thần xin lỗi, nhưng thần không có hứng thú với những thứ đó nếu được thần thứ muốn lấy đó là tiền." 111

Sau đó trong phòng lại có sự hỗn loạn.

Có vẻ như phản ứng của tôi khiến họ bất ngờ.

Chỉ có người đàn ông trước mặt tôi đang lẩm bẩm, "Hả, tiền à?"

"Tốt lắm. Nếu ngươi thành công với công việc của mình, ta sẽ trả tiền cho ngươi."

"Ngài sẽ cho thần bao nhiêu?" 111

"300 triệu"

Điều đó thật không thể tin được.

Tuy nhiên, nếu nó trở thành một cuộc khủng hoảng đối với thủ đô hoàng gia thì nó sẽ rẻ thôi.

Tất nhiên tôi có thể từ chối.

Roane đã bầy ra chuyện này.

Tuy nhiên, tôi sẽ cảm thấy không thoải mái khi mặc kệ những người đang gặp nạn.

Nếu tôi có đủ khả năng để giải quyết nó.

Đó là một rắc rối, nhưng tôi sẽ làm theo trái tim mình và chấp nhận nó.

"Để ta hỏi ngươi một điều, ngươi thực sự không cần danh hiệu anh hùng sao?"

"Thần không thích nổi bật một cách không cần thiết miễn là tên của thần không xuất hiện, thần không bận tâm đến điều đấy."

Câu chuyện kết thúc và chúng tôi đứng lên.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, tôi nghe thấy điều gì đó từ phía sau tôi nói, "Ta hi vọng tên của ngươi không bị lộ ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro