#11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mẹ kiếp ! Thằng chó này?

Hắn thấy hình ảnh gã đàn ông kia thô bạo cưỡng bức Ngọc Phụng
Hắn cay nghiến hùng hồn đi lại lôi gã đó ra vung tay đấm thẳng vào mặt gã một cú. Lực rất mạnh khiến gã đó chảy cả máu miệng nằm lăn đùng ra sàn nhà.

- Thanh ... Thanh Hiển?

Gã đó ngẩng mặt ôm miệng run rẩy cất giọng khi thấy hắn, vẻ mặt đó của hắn tưởng chừng như muốn bóp nát gã đó ra.
Ngọc Phụng nằm trên giường co ro thân, trên người chỉ còn vỏn vẹn bộ đồ lót Ngọc Phụng bật khóc tinh thần bị hoảng loạn, Ngọc Phụng không còn biết gì nữa.

- Ngọc Phụng? Chú... Aaaa tránh ra đi? Đừng lại gần

Ngọc Phụng khóc lớn đưa tay xua đuổi hắn, bây giờ Ngọc Phụng không còn nhận biết đâu là ai, trong đầu chỉ là một mớ hỗn độn.
Thấy Ngọc Phụng như vậy lòng hắn nhói lên vội vàng bước lại cởi áo, choàng lên người cho Ngọc Phụng

- Đừng sợ? Chú đây ? Ngọc Phụng ngoan

Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm Ngọc Phụng vào lòng vuốt ve trấn an tâm lý lại cho cô.

- Chú...? Chú ơi? Hức cháu sợ lắm

Ngọc Phụng nhìn hắn khóc nức nở trong lòng hắn. Tay ôm hắn chặt cứng, người run rẩy sợ hãi cất giọng nói

- Hiển ? Mày chăm sóc rồi đưa Ngọc Phụng đến viện đi ? Chuyện ở đây cứ để tao lo

Mon lạnh lùng nhìn gã đàn ông dưới sàn nhà rồi nhìn qua hắn cất giọng nói. Hắn nghe vậy bế Ngọc Phụng lên quay người nhìn Mon

- Đừng làm cho tao thất vọng

Ngắt lời hắn bế Ngọc Phụng bước đi ra khỏi căn phòng, câu nói của hắn cũng đủ chứng minh tất cả. Gã đàn ông đó chỉ có một con đường...
Sau khi hắn rời khỏi, Mon nhìn gã đàn ông đó vung chân đá mạnh vào người, miệng ngấu nghiến.

Khốn kiếp ! Mày dám làm vậy với con bé chỉ mới 15 tuổi ?

Mon ? Xin anh tha lỗi! Em không biết, em thật sự không biết? Anh Mon tha cho em đi?

Gã đó ngồi chồm dậy ôm chân Mon cất giọng van xin. Mon không thương tiếc ngược lại đá gã văng ra xa nhếch mép cười đểu.

- Tha cho mày ? Dám động vào người của Thanh Hiển còn mở miệng xin tha.

Gã đó câm nín không dám hé miệng nói thêm câu nào. Trước giờ hễ ai mà động vào Thanh Hiển đều có những kết cục không bao giờ tốt đẹp gì.

Mày đang có hứng cao trào phải không?Tao sẽ cho mày toại nguyện!

Mon nhìn gã đó cười nhạt, mang theo ánh mắt đầy mưu mô. Gã đó đơ người không hiểu Mon định làm gì.

- Mấy tụi mày ? May đem nó qua cho tụi Wen dùng bữa

Mon hả hê cất giọng sai bọn đàn em. Gã đàn ông nghe xong hớt hải bò lại chỗ Mon van xin, không được, Wen chẳng phải là những tụi bị bê đê luôn thèm thuồng trai thẳng sao?

Mon ? Xin anh tha cho em!

Mày đang rất muốn mà ? Chơi gái và bị đàn ông chơi thì có khác gì nhau. Hôm nay tao sẽ cho mày vui!

Không!

Mau đem nó đi thật chướng mắt!

Nghe Mon nói vậy một đám người hùng hồn đi vào lôi gã đàn ông đi ra. Gã đàn ông đó chỉ biết gào thét van xin Mon, bị bọn Wen chơi đùa còn kinh tởm hơn cái chết.

...Mễ Ly ? Cô ta đâu?

Dạ thưa anh ? Hình như chị ấy không có trong doanh trại!

Mẹ kiếp ? Chắc cô ta bỏ trốn rồi mau cho người đi tìm bắt sống cô ta về đây!

Dạ!

[...]

Xử lý xong gã đó Mon liền gọi cho hắn, biết hắn đang ở bệnh viện cùng Ngọc Phụng thì đến đó.

Tại bệnh viện:

Ngọc Phụng con bé sao rồi!

Đang nằm ngủ ? Vừa được tim thuốc an thần!

Hai người đàn ông đang đứng nói chuyện thì vị bác sĩ trẻ đẩy cửa bước vào, cười nhẹ cúi đầu cất giọng.

Con gái của anh tình hình đã ổn!

Cái gì ? Con... Con gái? Mẹ nó ! Nhìn tôi già đến vậy cơ à

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro