#12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Cái gì? Con… Con gái? Mẹ nó ! Nhìn tôi già đến vậy cơ à!

Hắn cau mày nhìn vị bác sĩ trẻ hỏi, vẻ mặt đen lại tỏ ra thái độ không hề thích. Mon đứng cạnh muốn bật cười lớn về biểu cảm đó nhưng cố kìm nén để giữ thể diện cho hắn, nay Thanh Hiển đã trở thành người đàn ông có con gái rồi!

– Tôi… Tôi hình như đã nói gì sai sao?

Vị bác sĩ trẻ lúng túng mở miệng, hắn nghe xong thở dài thôi thì bỏ qua, dù sao hắn cũng không muốn làm lớn chuyện chỉ vì tuổi tác Ngọc Phụng đang còn nằm đó lớn tiếng lại ảnh hưởng.

Không có gì!

Dạ ! Vậy xin phép hai anh tôi đi trước!

Khi nào con gái anh tỉnh thì có thể gọi cho y tá để đến khám lại!

Ngắt lời vị bác sĩ trẻ sải bước rời đi, hắn thì tức sôi máu, mẹ nó còn nhắc lại hai từ con gái? Rõ là muốn hắn tức điên.

– Mon ? Thằng bác sĩ ấy rõ ràng không có mắt nhìn người.

Hắn quay mặt qua nhìn Mon than vãn, Mon bật cười gật đầu đưa tay lên vai hắn vỗ vỗ vài cái đáp lại.

Phải ! Mày nói đúng tao nhìn mày trông còn trẻ không đến mức làm ba của Ngọc Phụng Vẫn còn rất phong độ, đẹp trai!

Mày nói đúng lắm? Bản thân tao cũng cảm thấy như vậy!

Thật sự ngại khi cứ được nhiều người khen Hắn tự luyến cười nhạt nói với Mon, rồi quay người đi lại chỗ giường bệnh Ngọc Phụng ngồi chăm sóc cô. Mon nghe xong đứng ngơ ngác không tin vào tai của chính mình.
Câu vừa nãy là của Thanh Hiển nói à? Mon chắc phải đi khám lại lỗ tai, Thanh Hiển mà nói những câu này kể ra cũng rất lạ
Một người từ xưa luôn tự cao tự ngạo về bản thân, hôm nay chỉ vì những lời nói của vị bác sĩ mà lại để bụng, đã vậy còn tự khen chính mình điều này trước giờ hắn không bao giờ làm.

Hiển ? Mày thay đổi rồi đấy!

Vậy sao?

Vì Ngọc Phụng à? Đừng nói với tao mày thích con bé rồi nha!

Mon nhướm mày nhìn hắn chằm chằm hỏi, Mon muốn khẳng định liệu chuyện đó có phải thật.

– Ừ ! Chắc vậy

Hắn nhìn Ngọc Phụng ngủ say trên giường gật đầu khóe miệng cười nhẹ thừa nhận. Chăm sóc Mộc Nghi 5 năm hắn nảy sinh tình cảm cũng là lẽ thường tình.
Mon nghe hắn nói vậy im lặng không hỏi thêm gì nữa đưa mắt nhìn qua Ngọc Phụng cười Mon khâm phục Ngọc Phụng bé mới 15 tuổi nhưng đã thay đổi được con người hắn.
Trong khi Mon sống chung với hắn lâu như vậy nhưng vẫn chưa thấy bất kỳ cô gái nào làm được. Nói chi sâu xa ngay cả Mon là ông bạn thân còn không làm được nữa kia mà.

[…]

Ngày hôm sau:

Ngọc Phụng vẫn còn ở trong viện tĩnh dưỡng sau cú sốc tinh thần lẫn thể xác đó. Ngọc Phụng ngồi trên giường nhìn Elu cất giọng nhõng nhẽo.

Chú Mon ? Cháu chán!

Hả ? Vậy cháu ăn gì không? Để chú đi mua ăn cho đỡ chán!

Ngọc Phụng lắc đầu nhìn khắp phòng không thấy hắn liền hỏi tiếp.

Chú Hiển đâu rồi ạ ?

Chú Hiển có công việc nên đã ra ngoài? Mộc Nghi cháu cảm thấy trong người còn chỗ nào khó chịu không?

Không ạ!

Còn sợ nữa không?

Mon từ tốn đi lại ngồi xuống ghế xoa đầu Ngọc Phụng hỏi han. Ngọc Phụng cười hì hì lắc đầu tuy trong lòng vẫn còn rất hoảng nhưng không muốn nói ra bởi Mộc Nghi không muốn làm hắn và Mon lo.

Thế có muốn đi dạo với chú cho khuây khỏa đầu óc không?

Dạ được!

Ngọc Phụng cười rồi bước nhanh xuống giường đi theo Mon ra khỏi phòng bệnh ngột ngạt. Đi xuống tản bộ dưới sân bệnh viện.
Đang đi thì Ngọc Phụng bất ngờ bị bụi bay vào mặt. Ngọc Phụng đưa tay lên dụi mắt.

– Chú ơi ? Hình như có bụi bay vào mắt cháu khó chịu quá

Mon nghe xong liền cúi xuống xem cho Ngọc Phụng

– Ngẩng mặt lên để chú thổi cho!

Ngọc Phụng nghe vậy ngẩng mặt lên cho Mon giúp. Mon mới đưa mặt lại gần chưa kịp thổi thì hắn xuất hiện, thấy cảnh mờ ám đó hắn vội đi lại.

Mon ? Mày… Mày làm gì Ngọc Phụng vậy hả?

Làm là làm gì ? Ngọc Phụng bị bụi ở mắt nên tao thổi dùm.

Bụi… Bụi cái gì? Bụi cũng là của tao tránh ra cho tao thổi!

_____________________________________

Ta nói ổng ghen~ kìa 😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro