#13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Bụi… Bụi cái gì? Bụi cũng là của tao tránh ra cho tao thổi

Hắn hằn học đi lại kéo Mon đứng sang một bên để mình chen vào, lần đầu tiên trong đời hắn vì con gái, phụ nữ mà nỗi cáu với Mon đấy.

– Thằng này ? Bụi có ăn được đâu mà mày cũng giành thế hả?

Mon nheo mắt đứng nhìn hắn nói lại, hắn thì chả mấy quan tâm đến lời của Mon. Chỉ để ý mỗi Ngọc Phụng hắn nhẹ nhàng nâng cằm Ngọc Phụng lên thổi cho cô.

Ngọc Phụng ? Cháu thấy sao rồi đỡ chưa!

Chưa ! Vẫn còn ạ!

Ngọc Phụng lắc đầu tay dụi mắt cất giọng nhẹ đáp. Hắn nghe xong thì tiếp tục ghé sát mặt lại thổi cho Ngọc Phụng nữa.

– Rồi ạ ! Hết vướng rồi ! Cảm ơn chú Hiển

Ngọc Phụng nhăn răng cười tươi, hắn thấy thế cũng cười lại đưa tay lên xoa đầu Ngọc Phụng, Mon đứng phía sau câm nín lắc đầu, Thanh Hiển rõ là tên khó hiểu.
Hắn và Ngọc Phụng vui vẻ nắm tay nhau đi lên phòng bệnh, Mon thấy vậy cũng sải bước lẽo đẽo phía sau đi lên tính rủ Ngọc Phụng đi dạo để cho cả hai được khuây khỏa đầu óc ai ngờ lại bị hắn xuất hiện rồi phá đám.

[…]

Vài ngày sau:

Ngọc Phụng được xuất viện về nhà, sau lần đấy hắn thuê nhiều vệ sĩ để bảo vệ cho Ngọc Phụng hơn để đề phòng bất trắc nếu hắn và Mon không thể ở cạnh.
Tối đó hai gã đàn ông ngồi uống vài ly rượu tâm sự. Hắn đưa ly lên uống cạn rồi ngẩng mặt nhìn Mon mở miệng.

– Mon? Mày là trai thẳng à

Mon nghe hắn hỏi xong thật sự muốn nghẹn luôn miếng thức ăn ở cổ họng. Con mẹ nó là bạn bè gần mấy chục năm chẳng lẽ Mon thẳng hay cong hắn lại không biết.

Mày làm tao tổn thương đấy Thanh Hiển!

Nói như vậy mày là thẳng à ?

Nhưng gần mấy chục năm tao lại không thấy mày qua lại với cô gái nào?

Do tao không thích ! Tao không có nhu cầu cao như mày?Hiển à!

Mon cười nhẹ nhìn hắn nói lời châm biếm, ý là đang nói hắn có dục vọng quá cao nên mới suy nghĩ Mon là gay.

– Thế thì tốt !

Hắn cười rạng rỡ rồi tiếp tục ngồi uống. Trên lầu Ngọc Phụng đi xuống thấy hai người họ đang uống rượu cũng bẽn lẽn đi lại.

Hai chú uống rượu ạ ?

Ngồi xuống đi Ngọc Phụng!

Mon kéo ghế nhìn Ngọc Phụng gọi cùng ngồi xuống Ngọc Phụng tí tởn đi nhanh lại.

– Đã khuya hai chú còn uống rượu sẽ ảnh hưởng cho sức khỏe lắm.

Ngọc Phụng nhìn chằm chằm hắn và Mon nói, vẻ mặt đang tỏ vẻ lo lắng. Hắn và Mon nghe xong bật cười lớn.

– Hai chú chỉ uống vài ly nhỏ, Ngọc Phụng cháu đừng lo

Ngọc Phụng gật đầu cười rồi nhìn qua Mon chu môi nũng nịu nói.

– Chú Mon? Dạo này cháu thấy hình như chú trẻ ra? Chú đang yêu ai ạ?

Nghe xong hắn bất chợt nhướm mày nhìn Mon ánh mắt hoài nghi. Mon thì cười phà phà tỏ ra thích thú xoa đầu Mộc Nghi.

– Chú cũng cảm thấy như vậy

Hắn nheo mắt nhìn Ngọc Phụng và Mon đang cười tít cả mắt. Liền giận lẫy đập bộp ly rượu xuống bàn cố ý phát ra tiếng động để mình được chú ý.
Mon và Ngọc Phụng giật mình vội nhìn qua hắn thì sắc màu của hắn đổi trạng thái ngay cười tươi hỏi Ngọc Phụng.

– Thế còn chú? Cháu thấy chú thế nào? Có trẻ ra không.

Ngọc Phụng đưa đôi mắt tròn xoe nhìn hắn lắc đầu im lặng không nói gì, khuôn mặt đó thể hiện đang không biết. Hắn thấy vậy thất vọng tràn trề Mộc Nghi là do hắn nuôi nấng suốt 5 năm, nay hỏi chỉ một câu hắn già hay trẻ mà cô cũng không biết.
Mon che miệng cười.
Hắn thở dài nhấc mông đứng dậy khỏi ghế bước đi.

Mày đi đâu vậy ? Còn chưa uống xong!

Tao hết hứng ! Thôi thì nhường chỗ lại cho hai bạn trẻ.

Hắn ngắt lời đi ra khỏi nhà bếp, Mon và Ngọc Phụng vẫn bình thản ngồi ở trong ăn uống hắn đang đi vô phòng thì gặp Sen chị giúp việc liền gọi lại.

Sen?

Dạ cậu chủ.

Cô thấy tôi thế nào? Trẻ ra hay già đi? Tôi và Mon ai trẻ hơn!

Sen nghe xong đứng ngơ ngác? Cái khăn trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất không tin vào tai mình, cậu chủ hôm nay lại hỏi những câu này với người làm sao? Quái lạ.

À dạ ! Tất nhiên là cậu chủ…

Tốt ! Tháng này tôi sẽ tăng lương ! Mau đi nghỉ ngơi sớm đi.

Hắn nhìn Sen cười đáp.Ơ Sen còn chưa kịp nói hết câu cơ mà hắn đã chen ngang. Thôi thì mặc kệ cậu chủ hiểu lầm cũng được miễn là lương tháng Sen được tăng. Sen phấn khởi cất khăn rồi đi nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro