#26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hai năm trước tôi nói không có tôi em phải sống tốt chứ không nói không có tôi em được phép cưới chồng.

- Ấy vậy mà em dám bỏ tôi đi lấy chồng sao? Tôi nuôi em 8 năm còn chưa...

Hắn lúng túng ngập ngừng không tài nào nói hết câu nhìn Ngọc Phụng, hắn không thể nói mục đích nuôi Ngọc Phụng chỉ để thịt, vậy còn đâu là bộ mặt của hắn.

- Còn chưa gì ạ?

- Không có gì cả, nhưng nói tóm lại tôi không cho phép em ở đây với hắn? Nghe rõ chưa

- Nhưng cháu chỉ ở cùng chị Gina thôi, làm gì có hắn nào?

Ngọc Phụng bặm môi nhìn hắn, trong lòng vui lắm vì hắn và Mon vẫn chưa chết, Ngọc Phụng còn muốn ôm chặt hắn nhưng còn chưa làm được lại bị hắn đề cập đến chuyện gì không biết

- Dối trá? Chồng em rõ là thằng Từ Khải nó đâu rồi mau kêu ra đây? Tôi muốn nói chuyện.

Ngọc Phụng nghe xong lúc này nở nụ cười rạng rỡ, thì ra là hắn đang ghen ư? Ngọc Phụng không kìm được cảm xúc liền bước lại nhón chân lên ôm chặt lấy hắn, miệng cười cất giọng nói

- Người đó không phải chồng cháu? Cháu vẫn chưa lấy chồng mà

Hắn bất ngờ về cái ôm của Ngọc Phụng lại cộng thêm câu nói vừa rồi, khiến cho tâm trạng của hắn vui hẳn, bình thường trở lại. Khóe miệng cong lên cười nhẹ vòng tay ôm chặt lấy Ngọc Phụng, giọng trầm khàn nhẹ nhàng vang

- Thật không?

Ngọc Phụng cười ra tiếng gật đầu lia lịa, tay vẫn ôm cổ hắn. Ngọc Phụng chưa lấy chồng tức là miếng thịt béo bở của hắn vẫn còn cứ nghĩ đến là tâm trạng hắn như bay bổng, dục vọng đè nén bấy lâu lại trỗi dậy, hắn không kìm nén được liền buông Ngọc Phụng ra kéo cô đi lại xe hơi

- Ơ ? Đi đâu thế ạ? Chị Gina và chú Mon thì sao

- Về nhà? Hai người họ lát sẽ về sau

Nói xong hắn cười một cái rõ nham hiểm rồi mở cửa cho Ngọc Phụng bước vào, Ngọc Phụng cũng ngây ngô ngồi vào trong, nhưng không hề biết tí nữa sẽ có chuyện gì xảy ra với bản thân.

Ở cánh cửa của tiệm hoa, Gina và Mon cứ đứng núp thập thò nghe lén, vừa thấy hắn đưa Ngọc Phụng vào xe đi mất Gina liền nhìn Mon hỏi

- Nè? Bạn anh Thanh Hiển đưa Ngọc Phụng của tôi đi đâu vậy hả

- Đưa đi làm việc cần làm

Mon cười cười cất giọng đáp Mon biết Thanh Hiển đưa Ngọc Phụng đi đâu và sẽ làm gì tiếp theo, bạn bè thân thiết có khác hiểu rõ luôn ý định của hắn, chỉ sợ Ngọc Phụng không thích ứng chịu đựng nỗi lại bị liệt giường thôi

- Làm việc cần làm là gì mới được?

- Thanh Hiển nhà tôi kìm hãm, nhịn 10 năm rồi đấy

Mon nhăn mặt, trời ạ phải để Mon nói thẳng ra như này luôn sao? Gina nghe xong câm nín im thin thít giờ thì Gina đã hiểu, 10 năm nhịn vậy tức là lát nữa Ngọc Phụng sẽ bị... Nghĩ đến Gina thấy tội cho Ngọc Phụng nhưng lại không biết phải làm sao nên cũng đành kệ vậy.
...

Trên đường về biệt thự hắn phóng xe một cách như điên, căn bản phần dưới đã hết kìm nén nổi nó như muốn nổ tung, Ngọc Phụng ngồi bên quay mặt nhìn hắn thở dài cũng chả biết hắn định làm gì?

Tại biệt thự, nơi này vẫn như cũ do bọn đàn em của hắn vẫn quản lý trong thời gian hắn và Mon vắng mặt.
Hắn và Ngọc Phụng vừa bước vào nhà, bọn đàn em ngay lập tức cúi đầu chào hoan nghênh.

- Đại ca chị Ngọc Phụng.

- Lát nữa không một ai được lên làm phiền khi tôi chưa xuống? Có chuyện gì cứ gọi cho Mon bảo nó giải quyết.

- Dạ ! Đại ca.

Nói xong hắn thiên ngang bế Ngọc Phụng lên đi về phòng ngủ cho nhanh, bọn đàn em đứng ngơ ngác nhìn, lên đến phòng ngủ hắn mở cửa bế Ngọc Phụng vào trong, bây giờ Ngọc Phụng vẫn còn không biết hắn định làm gì, đôi mắt mông lung to tròn nhìn hắn.

- Sao lại đưa cháu lên phòng ngủ?

Hắn bỏ Ngọc Phụng ngồi xuống giường lớn, nhẹ nhàng từ tốn cởi bỏ chiếc áo vest vướng víu bên ngoài ném xuống sàn nhà, nhìn Ngọc Phụng bằng ánh mắt thèm thuồng, Ngọc Phụng chưa kịp phản ứng thì đã bị Thanh Hiển đè lên nằm xuống chiếc đệm mềm mại

- Ơ? Ưmm khoan đã...?

Chiếc cổ trắng nõn bị hắn thô bạo độc chiếm liếm láp hôn, vừa hôn hắn lại vừa cắn chẳng mấy chốc vùng cổ của Ngọc Phụng đã hiện lên những vết đỏ hồng, Ngọc Phụng ngơ ngác vùng vẫy đẩy hắn ra vì khó chịu.

- Bỏ...bỏ cháu... Ưmmmm

Bờ môi nhỏ chưa kịp nói hết câu thì đã bị hắn khóa chặt bằng nụ hôn nóng bỏng, hắn xâm nhập từ làn môi cho đến bên trong khoang miệng, nuốt chọn mật ngọt từ miệng của Ngọc Phụng.

Bàn tay không yên phận của hắn lần mò khắp nơi trên cơ thể của Ngọc Phụng, hắn sờ soạng mọi chỗ nơi nào cũng mượt mà gây kích thích mạnh cho hắn, hôn đôi môi Ngọc Phụng chán chê hắn buông ra tiếp tục di chuyển xuống cổ.

Đầu óc Ngọc Phụng trống rỗng cảm nhận được dòng điện tê tê chạy quanh người, Ngọc Phụng dần như nhận được sự kích thích cơ thể nóng ran lí trí muốn đẩy hắn ra như cơ thể lại không muốn cứ thấy Ngọc Phụng để mặc cho hắn làm càn trên người mình.

- Để xem hai năm không gặp cơ thể em nơi nào đã phát triển?

Hắn ngẩng mặt nhìn Ngọc Phụng say đắm cười tà cất giọng, Ngọc Phụng nghe xong khuôn mặt đỏ bừng lắc đầu lấy tay che mặt xấu hổ tột cùng.

Hắn nhếch mép đưa bàn tay xuống vén nhẹ phần váy ren trắng của Ngọc Phụng sờ mó cặp mông của cô, hắn ra sức khoái chí dùng tay xoa bóp miệng cười nhẹ hừ một cái.

- Nơi này phát triển rồi này, cũng to quá nhỉ

Ngọc Phụng nghe xong khuôn mặt đỏ như cà chua bàn tay vẫn che mặt, thật vô sỉ biến thái đã sờ mó mông cô còn nói to, nhỏ nữa chứ.

- Để xem trên này thì sao nào?

Đôi tay nhanh như chớp luồn vào trong váy Ngọc Phụng di chuyển lên phần đồi núi trập trùng trước mắt, hắn khéo léo kéo chiếc áo ngực của Ngọc Phụng ra cảm nhận hai bầu ngực căng tròn, hắn vừa bóp vừa xuýt xoa khen ngợi.

- Chỗ này phát triển nhanh phết? Bàn tay tôi vẫn không tài nào giữ hết nó.

Ngọc Phụng nghe hắn nói vậy, thì liền bỏ tay ra khỏi mặt kéo bàn tay tác quai tác quái của hắn ra khỏi ngực mình nhăn mặt khó chịu nói

- Ngọc Phụng đã 20 rồi không còn 18? Chú đừng nói nữa.

Hắn thấy phản ứng vô cùng đáng yêu của Ngọc Phụng thì liền cười phà phà thích thú gật đầu, rồi tiếp tục cho tay vào váy sờ ngực Ngọc Phụng nhào nặn nơi này thật mềm mại, khiến hắn chả muốn rời đi chút nào.

Sau một lúc tận hưởng, dục vọng của hắn đã lên đỉnh điểm hắn muốn chiếm chọn cơ thể Ngọc Phụng, hắn liền mở khóa áo của Ngọc Phụng ra, ngặt một nỗi hắn kéo mãi mà vẫn không xong, hắn cay cú bên trong người lửa nóng đang rạo rực mà khóa áo lại kéo không đi.

- Mẹ kiếp? Quần áo của phụ nữ thật phức tạp xé mẹ cho nhanh.

Ngọc Phụng nhìn hắn thì bỗng dưng nghe một tiếng rẹtttttt dài ở dưới chân váy mình, nhìn xuống thì thấy chiếc váy của Mộc Nghi đã bị xé hơn nữa lên đến ngang eo.
Do là chiếc váy vải cũng khá thường không đắt, hắn dùng lực rất mạnh xé rách chiếc váy của Ngọc Phụng ra là chuyện thường.

- V...váy?

- Tôi sẽ đền bù cho em một cửa hàng váy, tại nó khó cởi tôi xé cho nhanh vậy.
_____________________________

Tươnggtácc đi mn
Tươnggtáctốt mikk sẽ ra chap tiếp theoo ❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro