#25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ kiếp? Có chồng mới quá khác quên luôn cả hai người đàn ông nuôi nấng mình 8 năm liền

Lần này Ông cho liệt giường.

Thanh hiển lầm bầm khuôn mặt cáu gắt dữ tợn cất giọng nói, Ngọc Phụng quá đáng lắm đã thấy hắn còn làm bộ như không là như thế nào? Xem ra hai năm qua tính tình của Ngọc Phụng cần phải để cho hắn chỉnh đốn lại mới được.

Thanh Hiển hùng hồn sải bước đi lại cửa hàng, Mon bất chợt kéo tay hắn khi nghe đến câu sẽ cho Ngọc Phụng liệt giường, Mon ngập ngừng thật sự muốn nói là chuyện Ngọc Phụng có chồng chỉ là Min đùa, nhưng nhìn nét mặt của hắn Mon không tài nào dám mở miệng.

Mon sợ Ngọc Phụng chưa bị liệt giường thì Mon đã toi đời trước vì cái tội đùa ngu ngốc của mình thôi thì đành im lặng vậy.

- Chuyện gì?

- Hả? Không có gì chỉ là mày nên nhẹ tay với Ngọc Phụng một chút vì dù sao cũng là ngày đầu gặp mặt sau 2 năm xa cách.

- Hừm ! Thanh Hiển tao biết cách xử lý như thế nào? Mày không phải xen vào

Hắn nói xong gạt tay của Mon ra bước đi, bảo hắn phải nhẹ tay? Cái tội dám lấy chồng dám phất phơ hắn là cái tội nặng cần phải được trừng trị thích đáng

- Ngọc Phụng? Chú Mon xin lỗi cháu

- Nếu có liệt giường thật thì chú sẽ cho người chăm sóc cháu xem như là công việc để chuộc lỗi nha?

- Thiện tai ! Thiện tai

Mon chấp tay khấn trời lòng sám hối, thở dài rồi đi theo hắn vào cửa hàng hoa, đúng là cái miệng hại cái thân Ngọc Phụng, lần này thế nào Ngọc Phụng cũng liệt giường thật cho mà xem

Đến cửa hàng, hắn và Mon đứng trước cửa ra vào hắn không ngần ngại đưa tay đẩy cửa đi vào trong khuôn mặt đằng đằng sát khí.

- Chào quý khách?

Gina vui vẻ cúi đầu chào hai người họ, hắn thì chả mấy quan tâm đưa mắt nhìn khắp nơi, Ngọc Phụng đâu rồi sao không thấy Gina cười nhìn hắn cất giọng gọi thêm một lần nữa khi thấy hắn cứ để ý nhìn lung tung nơi.

- Hai anh muốn mua hoa ạ? Cửa hàng em có rất nhiều loại hoa

- Tôi không đến để mua hoa, tôi đến lấy người

- Hả? Sao cơ lấy...lấy người, cửa hàng em làm ăn thật lắm không có lừa đảo không biết bọn em đã phạm tội gì.

Gina tay hơn run nhìn hắn hỏi, sao tự nhiên hôm nay lại có người đến lấy người cơ chứ, vả lại khuôn mặt của Thanh Hiển phần nào cũng là cho Gina sợ đến nỗi muốn tè cả ra quần

- Chị ơi? Hoa này....

Ngọc Phụng từ phía sau cửa tiệm đi lên, vừa nhìn thấy hắn và Mon thì bó hoa trên tay bỗng dưng rơi xuống đất. Lần này là không nhầm lẫn vào đâu được? Rõ ràng là hai khuôn mặt quen thuộc đó.

- Chị Gina? Em...em không
nhìn nhầm chứ cửa tiệm mình có hai người đúng không

- Hai...hai người này nói đến đây để lấy người

Gina quay mặt nhìn Ngọc Phụng nói, Ngọc Phụng nghe xong thì những giọt nước mắt tự nhiên rơi, chảy dài trên dò má Ngọc Phụng. Hắn thấy Ngọc Phụng khóc thì có chút yếu lòng không nỡ quát mắng cô, nhưng trong thâm tâm suy nghĩ thì lại muốn dạy dỗ Ngọc Phụng.

- Rốt cuộc chọn con tim? Hay nghe lí trí

Mon đưa tay lên đập nhẹ người hắn khi thấy hắn cứ đứng như trời chồng, vừa nãy còn nói hay lắm sao thấy Ngọc Phụng thì hắn im thin thít vậy không biết, hắn giật mình lấy lại tinh thần

- Em đó? Mau theo tôi

Ngắt lời hắn bước lên vác Ngọc Phụng lên vai quay người đi thong thả ra ngoài, Gina thấy vậy hốt hoảng cất giọng gọi lại.

- Này anh kia, anh làm chị Ngọc Phụng vậy mau bỏ con bé xuống

Gina đang định đi theo thì Mon giang tay ra kéo Gina lại, nhìn Gina giọng nhỏ nhẹ vang lên

- Cô yên tâm Thanh Hiển nhà tôi không làm gì Ngọc Phụng đâu, nó thương con bé lắm

- Sao? Thanh... Thanh Hiển? Vậy còn anh là Mon

Gina bất ngờ mở to mắt nhìn, miệng lắp bắp cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy nè? Hai người đó chẳng phải đã chết ngắc rồi sao

- Phải, hai chúng tôi nổi tiếng quá đúng không ngay cả....

Aaaaaa

Mon còn chưa kịp nói hết câu đã bị Gina đưa lên véo má rất mạnh để xác minh, người đang đứng trước mặt là thật hay là Gina bị mộng du

- Chu cha mạ ơi? Người bằng da bằng thịt nầy

Mon cười toe toét để im cho Gina véo má mình, 36 năm, đây là lần đầu tiên Mon bị một người con gái véo má một cách tự nhiên như này? Kể ra cũng thú vị

...

Phía bên ngoài hai anh chị vẫn ở trong tình trạng căng thẳng quyết liệt, hắn bế Ngọc Phụng đi không nói lời nào, Ngọc Phụng trên vai hắn cọ quậy hét to

- Chú... Chú bỏ cháu xuống đi? Chú định đưa cháu đi đâu

- Về nhà? Tôi không thể để em ở cùng thằng chồng đó được.

- Thằng chồng? Ai là thằng chồng của cháu

Hắn nghe xong đứng lại thả Ngọc Phụng xuống cau mày giọng tức tối quát.

- Ngọc Phụng em hay lắm?

- Hai năm trước tôi nói không có tôi em phải sống tốt chứ không nói không có tôi em được phép cưới chồng.

- Ấy vậy mà em dám bỏ tôi đi lấy chồng sao? Tôi nuôi em 8 năm còn chưa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro