Chương 31-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Đến quan hệ nào (1)

Tô Huỳnh không muốn biết về quá trình tằng tịu này, mấy ngày nay cô đã chịu đựng quá đủ rồi, thực sự không cần phải nghe vài chi tiết thêm thắt cho bản thân thêm uất ức.
"Chúng ta kết hôn được hai năm, cũng coi như có hiểu biết về nhau. Không cần biết vì lý do gì mà anh ngoại tình, tôi nhất định phải ly hôn. Nhà bán đi mỗi người một nửa, nếu anh muốn thì chiết khấu cho tôi một nửa, dù sao tôi cũng không muốn ở đây. Về phía ba mẹ anh..."
Trương Bác Viễn nghe không vào, hoảng sợ quỳ xuống, kéo tay Tô Huỳnh, cầu xin cô: "Huỳnh Huỳnh, em tha thứ cho anh lần này, sau này anh sẽ không tái phạm nữa, anh không yêu cô ấy. Hôm đó anh đến nhà trọ cho cô ấy mượn tài liệu ôn tập, anh để lên bàn, định rời đi thì cô ấy, cô ấy đột nhiên trần truồng đi ra từ nhà tắm..."
Ngoại tình đơn giản vì đàn ông không thể kiểm soát được nửa người dưới của mình. Tô Huỳnh không hứng thú muốn nghe, huống chi cô đã cho Trương Bác Viễn cơ hội.
Sau khi phát hiện ra mối quan hệ của anh ta với Lăng Linh, cô không tin mình đã sai, Trương Bác Viễn hoàn toàn không hay biết gì. Cô chỉ có thể nói Trương Bác Viễn số đỏ, ngày nào cũng vụng trộm với Lăng Linh. Nếu không vì Tô Huỳnh chọc phá, có lẽ Trương Bác Viễn vẫn tiếp tục dây dưa với Lăng Linh. Anh ta có thể không yêu Lăng Linh, nhưng anh ta không thể từ chối cơ thể trẻ đẹp của Lăng Linh.
Đẩy Trương Bác Viễn ra, Tô Huỳnh bình tĩnh lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn vừa in ra khỏi túi xách, vừa định nói thì mẹ Trương gọi từ bên ngoài: "Bác Viễn, nồi đất nấu canh là cái nào?"
Giọng nói chuyền từ xa đến gần, hai người dừng đề tài này, vội bày ra biểu cảm hợp lý.
Trời nắng nóng, lo lắng gà mới giết sẽ bị hỏng, ba mẹ Trương đi xe buýt từ sáng sớm, trên ống quần của họ vẫn còn dính đất trồng rau.
Tô Huỳnh không phải người nhẫn tâm, hơn nữa việc nào ra việc nấy, Trương Bác Viễn ngoại tình, nhưng ba mẹ Trương đối xử với cô rất tốt. Cô mượn cớ hai ông bà già đã lâu không mua quần áo, kéo ba mẹ Trương ra ngoài, đóng cửa lại.
Đền bù cho người lớn, cũng cho Trương Bác Viễn đủ thời gian để xem xét thỏa thuận ly hôn và đưa ra quyết định.
Sau khi kết hôn, tiền của cả hai gộp lại, lương giáo viên trung học cơ sở không cao, nhưng phúc lợi tốt, có tiền thưởng, Trương Bác Viễn hàng tháng cũng có không ít tiền từ việc sáng tác. Tiền lương từ thẻ ngân hàng trong tay Tô Huỳnh kết nối với điện thoại di động của Trương Bác Viễn.
Mua cho cha Trương mẹ Trương mỗi người một bộ quần áo, hai người đều là những người chân chất. Cả hai cần kiệm cả đời, dù con cái có hiếu, họ cũng ngại chi tiền linh tinh. "Huỳnh Huỳnh, con cũng mua một bộ cho ông bà thông gia đi. Mua cả cho bố mẹ, cái này rất tốt đấy." Mẹ Trương đã hai lần đề nghị, nhưng Tô Huỳnh chỉ cười từ chối.
Tiền lương hàng tháng của cô và Trương Bác Viễn đều không thể so với tiền tiêu vặt của Tô Anh. Tô Anh vung tay, quần áo và đồ dinh dưỡng chị ấy mua cho ba mẹ Tô. Ba Tô mẹ Tô nói hai đứa mua gì cũng thích, nhưng đồ Tô Huỳnh mua, ông bà chưa dùng lần nào.
Sau bữa trưa, ba mẹ Trương nói họ không đi mua sắm nữa, Tô Huỳnh không khuyên được, đành đưa hai người về nhà trước.

Chương 32: Quan hệ đến mức nào (2)

Sau tháng sáu, thời tiết ngày một nóng hơn, mẹ Trương lau mồ hôi, không quên lo lắng cho canh trong nồi: "Không biết Bác Viễn có nhớ không, canh không thể hầm lâu được..."
Mở cửa, mẹ Trương vội vàng đi vào bếp, đi được nửa đường thì dừng lại. Ba Trương vẫn đang thay giày ngoài hành lang, Tô Huỳnh đi chân trần vào bật điều hòa, thấy mẹ Trương dừng lại thì định hỏi, vừa mở miệng thì cũng nhìn thấy một bộ đồ lót bằng ren trên mặt đất.
Mẹ Trương cảm thấy khó hiểu, nhưng Tô Huỳnh đã nhận ra. Đây chẳng phải là chiếc áo ren đen mà Trương Bác Viễn đưa Lăng Linh đi mua vào ngày sinh nhật của cô ta sao? Tất cả mọi người đều thấy, nhưng không ai nói tiếng nào, còn đang ngẩn người, cửa phòng làm việc bị mở ra, Trương Bác Viễn hốt hoảng rối loạn kéo quần đi ra, áo sơ mi trắng vốn chỉnh tề vẫn chưa cài nút, lộ ra hai vết xước rõ ràng trên vai.
"... Không phải nói buổi tối..." Sắc mặt Trương Bác Viễn còn khó nhìn hơn lúc ở trong phòng khi nãy.
Mặt anh ta trắng bệch, không nói nên lời. Lại có người đi ra từ trong phòng, so với Trương Bác Viễn quần áo xộc xệch, Lăng Linh ăn mặc chỉnh tề hơn nhiều. Cô ta không chút kinh hoảng, vẫn giống như trước, khôn khéo khiến người ta hài lòng, chào hỏi: "Chào cô Tô."
Tô Huỳnh không khỏe, cô quay người đi, vừa tới cửa liền nghe thấy sau lưng có tiếng tát. Cô không biết là ai đánh ai, cô không muốn biết, càng không muốn bị người ta kéo lại diễn một màn tình cảm bi lụy, lao ra ngoài cửa, xông thẳng vào thang máy.
Thật ra hồi sáng, Tô Huỳnh tin là Trương Bác Viễn thành tâm hối cải, cũng tin chuyện anh ta và Lăng Linh là do ma quỷ ám ảnh nên mới lên giường với nhau, nhưng bây giờ...
Không biết có phải do cô chạy vội quá, hay do nhìn thấy một màn kinh tởm kia, Tô Huỳnh vừa đến cổng tòa nhà thì không nhịn được, ôm ngực nôn hết cơm trưa ven đường.
Từ khi phát hiện ra đến giờ, Tô Huỳnh chưa rơi một giọt nước mắt nào, lúc này cô vừa nôn vừa họ, còn khóc. Cô nôn xong khóc xong, thì mua một chai nước ở cửa hàng tiện lợi để súc miệng.
Phát hiện chồng ngoại tình, tìm được bằng chứng, ngửa bài, bắt quả tang, tất cả quá trình đều đúng như mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết. À, không đúng, theo quy trình, Tô Huỳnh nên đến quán bar mua say mới đúng, nhưng quán bar
không mở cửa sớm như vậy, nên Tô Huỳnh lại rẽ vào cửa hàng tiện lợi mua hai chai bia.
Trước đây cô chưa từng uống rượu, khi kết hôn cũng dùng đồ uống thay thế, lúc này uống một ngụm lớn là trực tiếp nôn ra, nôn thốc nôn tháo, vừa vất vả lau dọn sạch sẽ thì giờ nước mắt lại trào ra.
Tô Huỳnh ném chai bia đi, ngồi xổm bên đường khóc.
Ba giờ chiều nắng gay gắt, cả người Tô Huỳnh mồ hôi nhễ nhại, cô còn chưa khóc xong cho chuyện tình yêu và hôn nhân của mình thì nhận được tin nhắn từ một số lạ gửi vào điện thoại: "Cô Tô, đến quan hệ nào."

Chương 33: Cứng cả cây

Tô Huỳnh lại đi vào cửa hàng tiện lợi mua hai lon bia.
Người ta thường nói rượu có thể tăng thêm can đảm nhưng không nhất thiết phải uống vào bụng mới được, cầm giữ chắc trong tay cũng được nhỉ, Tô Huỳnh âm thầm suy nghĩ rồi lại quay đầu đi vào mua thêm hai lon.
Mua nhiều một chút thì gan cũng lớn hơn chút.
Lần này là tự mình Tô Huỳnh gọi xe đến biệt thự, đã đến vài lần nên địa chỉ cũng đã thuộc nằm lòng.
Nhưng khác nhau ở chỗ, mấy lần trước tay sai của Đàm Thương đứng đầy cả một phòng, mà lần này ngay cả người giúp việc rót nước cũng chẳng thấy đâu, chẳng phải Đàm Thương vẫn luôn sợ chết sao? Sao đến một người cũng không mang theo bên cạnh?
Tô Huỳnh nghĩ nghĩ một lúc cũng không để ý nhiều, Đàm Thương người này làm việc kỳ lạ, nếu như cô cảm thấy bình thường thì đó mới là kỳ lạ.
Đi lên thẳng một mạch, bốn lon bia trong túi bóng va chạm vào nhau, Tô Huỳnh đứng trước cửa gõ hai tiếng, bên trong không có tiếng động gì, cô lớn gan hơn chút, vừa nói một tiếng anh Đàm tôi tới rồi lại vừa đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng, rèm cửa dày nặng che kín toàn bộ ánh sáng, chỉ có cái đèn bàn màu vàng lờ mờ toả ra chút ánh sáng, Đàm Thương nằm trên giường như ma cà rồng,lúc cô mở cửa chẳng có gì khác ngoài cảm giác lo lắng, cùng với mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Cũng trùng hợp thật.
Tô Huỳnh cầm theo mấy lon bia đóng cửa lại, nương theo ánh sáng cố gắng nhìn một bên mặt Đàm Thương, trắng bệch hệt như đêm đầu tiên nhìn thấy. Bên cạnh anh rồi dưới đất đều là chai rượu rải rác, cả người đều vùi vào giường êm, có lẽ là say chết rồi, Tô Huỳnh đã đi đến bên cạnh giường rồi mà vẫn không có chút phản ứng gì.
Đây là có ý gì vậy, gọi cô tới làm tình, mà bản thân lại uống đến mức như vậy.
Tô Huỳnh như người hầu khom người quỳ gối bên cạnh giường gọi vài tiếng anh Đàm nhưng Đàm Thương vẫn như cũ không tỉnh dậy, cô lại đẩy nhẹ, Đàm Thương cũng chỉ nhíu mày, cơ thể cũng không động đậy.
Lúc này lá gan cô càng lớn thêm.
Tô Huỳnh ném mấy lon bia lên tủ đầu giường, cẩn thận nhìn Đàm Thương, dè dặt cẩn thận kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, bên trong có vài cuốn sách với một hộp thuốc, vừa liếc mắt đã thấy không có súng, Tô Huỳnh nhìn lướt qua muốn đóng lại, đóng được một nửa lại kéo ra lấy hộp thuốc.
Thuốc viên Sildenafil.
Vừa cứng nhắc lại vừa khó đọc, TÔ Huỳnh nhẩm nhẩm vài lần cũng không đúng, tiện tay chụp hình lại rồi bỏ về chỗ cũ, nhẹ nhàng đóng ngăn tủ lại.
Bên này không có, bên kia cũng không có, Tô Huỳnh khẽ chà sát tay, cảm thấy có lẽ mùi rượu cũng làm tăng thêm can đảm, nếu không sao cô lại dám đi mò tìm trong túi của Đàm Thương chứ?
Đàm Thương nằm trên giường, một bên mặt vùi trên giường, thời tiết rất nóng mà anh vẫn mặc áo vest khoác ngoài, nhưng mặc nhiều như vậy mà cơ thể vẫn lạnh.
Tô Huỳnh mò tìm trong túi áo khoác trước, cái gì cũng không có, rồi lại đưa tay lần mò túi quần.
Vải dệt trong túi rất mềm mại, bàn tay dán sát vào có thể cảm nhận được rõ ràng da dẻ trên bắp đùi Đàm Thương, lại đi xuống sâu hơn, đột nhiên ngón tay lại chạm phải một thứ.
Không phải độ cứng của súng, cũng không mềm mại đàn hồi như làn da.
Tô Huỳnh tò mò đưa tay cởi thắt lưng của Đàm Thương, nhân lúc anh say như chết không phản ứng gì, lớn gan kéo khoá kéo xuống mò vào bên trong.
Nửa cứng nửa mềm, dài dài một đường... Ồ, sao mà đã sờ hai ba lần rồi mà lại từ từ cứng dần...
Đầu óc Tô Huỳnh chậm chạp xoay chuyển, vẻ mặt dần dần thay đổi có chút khó tin, vẻ mặt cô không thể tin nổi, nhưng cảm xúc dưới tay lại không hề lừa dối.
Cái này, thứ cô sờ được, hình như là gậy của Đàm Thương...
Nhưng chẳng phải Đàm Thương bị liệt dương sao?
Tô Huỳnh lập tức rút tay ra, trong ánh đèn mờ nhạt nhìn ngón tay chằm chằm, sau đó đầu óc như lập tức nóng lên trở nên mơ hồ, cô hít sâu một hơi rượu nồng trong không khí, đã làm thì phải làm đến cùng, liền kéo quần Đàm Thương xuống.
Gậy...
Thật sự là gậy thịt!
Một cây gậy thịt cứng cả cây! Tô Huỳnh sợ hãi, lại có chút lúng túng.
Nhưng mà, sao lại là gậy thịt chứ...

Chương 35: Đạt được kɦoáı ƈʍ (2)

So với quần jeans hôm qua thì váy này căn bản không cần phải cởi ra, chỉ cần kéo quần lót ở dưới váy xuống là được.

Quả nhiên đã chảy rất nhiều nước, dưới đũng quần đã ướt đẫm, lông mu cũng đều ướt đẫm.

Tô Huỳnh cũng không lau đi, cô đưa âm đạo ẩm ướt ngồi lên trên gậy thịt của Đàm Thương.
Đạo đức, xã hội đen, ngoại tình, sợ hãi, trong đầu Tô Huỳnh ngoại trừ làm tình thì chẳng còn gì cả, cô đưa tay xuống phía dưới, muốn đỡ lấy gậy thịt Đàm Thương cắm vào, nhưng dùng tay sờ rồi sờ lại cảm thấy không đúng lắm.

Sao lại mềm rồi?

Cô trèo xuống xem, phát hiện gậy thịt vừa nãy vẫn còn thô dài cứng rắn thật sự đã mềm rồi, hơn nữa còn co lại thành một tảng như lúc đầu cô nhìn thấy, không chút sức sống như một miếng thịt lợn chết.

Nếu như không phải trong lòng bàn tay vẫn còn mùi dịch tuyến tiền liệt từ mắt ngựa, thì Tô Huỳnh còn nghĩ rằng trạng thái cương cứng vừa nãy của Đàm Thương là ảo tưởng nữa cơ.

Cô không biết rốt cuộc sao lại thế này, mà ngay lúc này dường như cũng không có tâm tư dư thừa đi suy nghĩ, một làn sóng dục vọng như lại dâng lên.

Tô Huỳnh không chờ được nữa vội ngồi xuống lần nữa, đặt miếng thịt heo chết kia giữa môi âm hộ cô, cả cơ thể kích thích dần dần cọ sát.

Thật thoải mái.

Có thể vì cơ thể đã trống vắng đã lâu, cũng một thời gian dài rồi phía dưới đều không được tưới tắm và thoả mãn, lúc này được va chạm nhẹ nhàng một chút mà cả cơ thể đã phản ứng kích thích rất mạnh.

Tô Huỳnh nằm sấp trên người Đàm Thương, thân dưới cọ sát dương vật mềm nhũn khẽ đong đưa theo, đã đạt được khoái cảm, ánh mắt lại quan sát gương mặt Đàm Thương dưới ánh đen mờ ảo.

Gương mặt anh hoàn hảo không chê vào đâu được, góc nghiêng gương mặt do bóng tối ảnh hưởng nên khiến đường nét khuôn mặt Đàm Thương trông có chút hung dữ, thoạt nhìn có chút hoang dã, có chút mùi vị của trai hư.

Tô Huỳnh nhìn vài lần, đột nhiên nhớ lại câu mà đồng nghiệp nữ đã hình dung về Đàm Thương: "Dáng vẻ như vậy, chỉ cần nhìn mặt là có thể đạt được cao trào rồi".

Cô gần như là không kìm lòng nổi, nhìn chằm chằm vào mỗi Đàm Thương, chợt cúi thấp đầu xuống, chỉ là đang lúc muốn chạm vào bờ môi mỏng ấy thì lại có chút do dự, chỉ hôn lên trên mặt Đàm Thương.

Lành lạnh man mát, rất dễ chịu.

Cổ họng Tô Huỳnh kêu ra tiếng thở dài thoả mãn, hai chân dang rộng ra để tảng thịt heo chết kia cọ sát với âm vật ẩn giữa môi âm hộ cô.Hôn môi, khẽ đong đưa, đột nhiên Đàm Thương lại có phản ứng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro