Phần 4 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4
Vừa nhìn thấy anh ta, Tô Huynh đã lập tức nhỏ lại cảnh tượng khủng khiếp lúc co bị tên đản ông yếu sinh lý kia chĩa súng vào đầu, sống lưng thoáng ớn lạnh.
Tô Huỳnh căn bản không thèm tìm hiểu đối phương có ý đồ gì đã quay người bỏ chạy theo phản xạ tự nhiên, nhưng có lẽ là do quả căng thẳng nên người còn chưa kịp chạy ra ngoài thì chân đã vấp phải bậc thang, ngã sống soài xuống đất.
Hai lòng bàn tay đau rút, vừa chống tay đứng dậy thì một đôi giày đã đã
dùng ngay trước mắt. Hình như người tài xế kia không hề sợ cô chạy mất,
đưa tay làm tư thế mới rồi lạnh nhạt nói: "Cô Tổ, anh Thương sai tôi đến
đón cỏ tan làm."
Hai chữ "anh Thương" khiến sự sợ hãi trong lòng Tô Huỳnh tăng lên gấp
bội, cả người có cũng thẳng nhưng lúc này lại không còn chỗ trốn, cơ thể
cứng nhắc cứ thể bị tài xể "mới" lên xe. Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của Tô Huỳnh rất bình thưởng, mọi thứ có tiếp xúc hàng ngày cũng đều là những người hay những sự việc hết sức bình thường. Suốt hai mươi lăm năm qua, cỏ nằm mơ cũng không thể tưởng
tượng được có một ngày minh sẽ dinh dáng đến xã hội đen
Họ tàng trữ súng ống, hơn nữa còn nói cái gì mà cạy mỏm bịt miệng, anh
nọ anh kia nên chắc hẳn là xã hội đen nh
Nhưng xã hội đen tìm cô để làm gì?
Trong lỏng Tô Huỳnh rất hỗn loạn, cỏ nhớ đến lời tên đàn ông yếu sinh lý kia đã nói hôm qua: "Người này lỏng lẻo quả, ngày mai mang người nào chặt chẽ một chút đến đây", tuy hôm qua hai người bọn họ chưa làm gì nhưng với sự hiểu biết của cô thỉ rõ ràng là anh ta cực kỷ không hải lòng vě minh.
Lúc xe lái vào căn biệt thự ngày hôm qua, mặc dù đang ở giữa tiết trời tháng Sáu nhưng cả người Tô Huỳnh lại lạnh run lên, tối qua sau khi rời khỏi đây, cô chưa từng nghĩ đến việc minh sẽ đặt chân đến đây một lần nữa.
Tải xể ít nói lạnh lùng, dẫn Tò Huỳnh vào nhà giống như hôm qua rồi bảo
cô ngồi chờ một lát, sau đó rời đi ngay. Người giúp việc bưng nước tới, nhìn có vẻ khách sáo nhưng cũng làng lặng như thể, đặt cốc nước xuống, khẽ gật đầu rồi đi luôn.
Tô Huỳnh cảm thấy cục diện này giống như một vòng tuần hoàn.
Chẳng phải cảnh tượng lúc này cũng giống hệt hôm qua đó sao? Ngồi một mình một lát cũng khiến tâm trạng bình tình hơn rất nhiều.
Tô Huynh phân tích.
Trên mạng có dùng tên giả là Lý Tuyết, ngay cả tuổi tác cũng nói dối là hai mươi tám tuổi, nhưng chỉ trong một ngày, những người này không chỉ tra rõ tên thật của cô, mà thậm chí còn biết tường tận nơi làm việc và giờ
tan tầm của cô. Tô Huỳnh bắt đầu cảm nhận được nỗi sợ hãi mơ hồ.
"Ã đàn bà vừa này thế nào rồi?" Ngoài cửa có tiếng người nói chuyện. "Không biết, chắc là chết rồi." Người kia cưởi đáp.
Người vừa lên tiếng trước tỏ ra nghỉ hoặc: "Chẳng phải gái trình đó sao?
Anh Thương vẫn không hai lòng à?"
<
"Ai mà biết được, có điều tôi nghe người ta nói anh Thương thích đàn ông, tìm đàn bà đến cũng chỉ là để che giấu giới tính của mình mà thôi..." "Hai người các câu chân sống rồi đấy à?" Ngoài cửa có người đi vào. đúng lúc bắt gặp hai người đang buồn chuyện thi thăn nhiên mở miệng nói một câu. Hai người này bị dọa sợ tới mức giọng nói mềm nhũn đi, li
nhỉ gọi một tiếng "anh Uy" rồi iu xiu chạy ra ngoài. Lại là anh này anh kia?
Đầu óc Tô Huỳnh mở mịt, tay vịn tường đi về phía nhà vệ sinh,
Nhà vệ sinh ở đây rất to, cửa sổ cũng rộng rãi sáng sủa, nhưng hai người vừa buôn chuyện trước của lúc này đang đứng trong sân hút thuốc nên cô căn bản không thể chạy thoát được, hơn nữa cho dù trốn được thì nếu bọn họ đã có thể dễ dàng điều tra được tin tức của cô, vậy tìm được cỏ cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Tô Huỳnh cũng đã nghĩ đến việc bảo cảnh sát nhưng lại sợ sẽ làm ẩm chuyện lên, dù sao thì cô cũng không thể nói với người khác rằng tối qua có đến để hẹn hò tình một đêm nhưng vô tình bắt gặp người trong giới xã hội đen đang sống mái với nhau nhỉ? Đến lúc đó đúng là thoát khỏi tay mấy người xã hội đen nhưng cô phải đối mặt với người quen của mình thế nào đây?
Vira rồi lúc vào nhà vệ sinh, phòng khách vẫn còn trống không. lúc này trên ghế sô pha lại có thêm một người đàn ông, lúc Tô Huỳnh đến gần mới thấy rõ mặt mũi của người đàn ông đó. Dịu dàng tạo nhà, trong mắt đen lông mày thanh tủ, mang nét đẹp của đẳng quân tử hảo hoa phong nhà được nhắc đến trong sách nhưng lại
không hiện ra nhân khi. Cuộc đổi thoại giữa hai người đàn ông vừa rồi thoáng nảy ra trong đầu cô.
"Tôi nghe người ta nói anh Thương thích đàn ông, tìm đàn bà đến chỉ là để che giấu giới tinh của mình mà thôi." Trên trán Tô Huỳnh hiện rõ vẻ trêu ghẹo, chữ "Thụ" to tưởng tung bay trong dầu, cô chớp mắt mẩy cái rồi ngồi xuống dẩu ghế sỏ pha bên kia, nhân cơ hội hỏi chuyện "Anh bị... mời đến đây sao?"
"Thụ" liếc mắt nhìn cò: "Không phải" Ô, thể thì là tự nguyện rồi, có lẽ là đến hẹn hò tình một đêm giống cô hôm qua.
Nhưng cho dù thế nào thì có thêm người ở đây, trong lòng cũng có thể cảm thấy binh tĩnh hơn một chút.
Anh Thương thích đàn ông, mà bạn Thụ này lại xinh đẹp như vậy nên chắc hẳn rất hợp khẩu vị của anh Thương, nếu có có thể thân thiết với Thụ thì nói không chừng lát nữa có chuyện gì xảy ra, bạn Thụ này còn có thể ra mặt nói chuyện giúp có.
Tỏ Huỳnh tiến tới bắt chuyện, bắt đầu lôi kéo làm quen: "Chào anh, tôi tên là Tô Huỳnh, tên anh là gì? Đây là lần đầu tiên anh đến đây sao?" Thụ lại liếc mắt nhìn Tô Huỳnh một cái, lúc này tầm mắt dừng lại vài giảy, không nhiều lời mà trực tiếp rút một tẩm danh thiếp từ túi áo ra rồi đưa cho cô.
Một dòng tiếng Anh mà Tô Huỳnh đọc không hiểu, nhưng tên lại  là tiếng Trung Quốc, viết là ...
Đàm Thương.
Chương 5
Tô Huỳnh vẫn chưa kịp phản ứng lại, đầu ngón tay miết tấm danh thiếp rồi đọc chầm chậm: "Đàm Thương."
Vừa dứt lời thì tấm danh thiếp trong tay đã bị giật mất, Thụ nhìn cô với vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ: "Mù chữ, chữ đầu tiên đọc là Tần."
Ngay tức khắc trong đầu Tô Huỳnh lóe lên tia sấm chớp, cuối cùng cũng chậm chạp phản ứng lại. Gương mặt phía trên cô có vẻ vô cùng xa lạ nhưng giọng nói vang lên trong căn phòng tối qua lại từng bước hiện ra, chồng chéo lên suy nghĩ của cô.
Đàm Thương.
Anh Thương...
"Anh Thương, sắp đến giờ rồi." Có người bước vào.
Có lẽ là lúc này Tô Huỳnh đã thật sự phản ứng lại nên mới có thể nhận ra giọng nói này là người đàn ông tối hôm qua mở cửa nói "đã giải quyết xong rồi", và cũng chính là anh Uy đã quát mắng hai người nhiều chuyện ở bên ngoài vừa rồi.
Sắc mặt Tô Huỳnh lập tức trở nên xám xịt.
Xe ở ngay bên ngoài, Đàm Thương ngồi lên một chiếc xe khác còn Tô Huỳnh bị đẩy lên chiếc lúc cô đi tới đây, vẫn là người tài xế đưa đón cô lái xe.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Tô Huỳnh tranh thủ sắp xếp lại mọi thứ.
Đàm Thương không có hứng thú phụ nữ nên chắc chắn sẽ không tìm cô để làm tình, mà cô lại chưa từng đắc tội với anh, vả lại cho dù hôm qua khiến anh không hài lòng thì với tác phong của giới xã hội đen, chắc chắn tối qua đã bắn bỏ cô rồi chứ cần gì phải điều xe lôi qua kéo lại thế này.
Trong lúc trầm tư thì xe đã đến nơi.
Nói ít sai ít, đầu tiên cứ xem xem Đàm Thương muốn làm gì đã.  Cô chỉ là một người bình thường, kiểu người cho dù vứt trên đường phố rộng lớn cũng không tìm thấy nên chắc  không đến mức khiến Đàm Thương vừa gặp đã yêu, vì cô mà thay đổi giới tính đâu nhỉ?
Vừa âm thầm gật đầu thì tay của Đàm Thương đột nhiên vòng qua.
Thật sự là không sai lệch đi một chút xíu nào, vừa hay dừng lại trên vòng eo mềm mại của cô, nhất thời nơi đó trở nên ngứa ngáy nhưng lại giống như tê rần lên khiến Tô Huỳnh sởn gai ốc.
Đàm Thương đúng là thể loại người nhân cách phân liệt, rõ ràng tối qua chán ghét cô như thế, vậy mà lúc này lại tỏ ra cực kỳ thân mật.
Cả người Tô Huỳnh cứng nhắc đi theo anh vào trong, sau đó đẩy cửa một căn phòng nằm ở phía cuối cùng hành lang.
Khách sạn được trang hoàng lộng lẫy, nguy nga nhưng phòng bao lại được bao bọc bởi vẻ trang nhã, có hòn non bộ và cây trúc giả, trong ao nhỏ còn có vài cây hoa súng và mấy con cá nhỏ.
"A Thương, sao bây giờ mới tới?" Người đàn ông trẻ tuổi ngồi giữa phòng vẫy tay về phía cửa: "Tự phạt một ly rồi hãy giải thích."
Bàn tay Đàm Thương đang ôm Tô Huỳnh thả lòng, cười nói: "Ba còn chưa tới."
"Chơi xấu là không được đâu, nào, uống đi đã rồi nói tiếp." Người đàn ông trẻ tuổi đưa ly rượu vừa rót đến, biểu cảm trên mặt Đàm Thương lập tức có vẻ được yêu chiều mà lo sợ, vội vàng tiến lên phía trước đưa hai tay nhận lấy ly rượu: "Anh cứ để em tự uống."
Anh? Ba
Gì đây? Hai anh em à?
Tiệc gia đình?
Đưa Tô Huỳnh đến tiệc gia đình làm gì?
So với vẻ anh tuấn của em trai thì vẻ bề ngoài của người anh có phần bình thường hơn rất nhiều, chiều cao cũng không quá nổi bật, nhưng lúc Tô Huỳnh lén lút nhìn người phụ nữ xinh đẹp anh ta ôm ấp trong lòng thì lại thấy hơi quen mắt.
Anh trai của xã hội đen, chắc hẳn cũng là xã hội đen.....
Chương 6
Vừa nhìn thấy anh ta, Tô Huỳnh đã lập tức nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp lúc cô bị tên đàn ông yếu sinh lý kia chĩa súng vào đầu, sống lưng thoáng ớn lạnh.
Tô Huỳnh căn bản không thèm tìm hiểu đối phương có ý đồ gì đã quay người bỏ chạy theo phản xạ tự nhiên, nhưng có lẽ là do quá căng thẳng nên người còn chưa kịp chạy ra ngoài thì chân đã vấp phải bậc thang, ngã sõng soài xuống đất.
Hai lòng bàn tay đau rát, vừa chống tay đứng dậy thì một đôi giày da đã dừng ngay trước mắt. Hình như người tài xế kia không hề sợ cô chạy mất, đưa tay làm tư thế mời rồi lạnh nhạt nói: "Cô Tô, anh Thương sai tôi đến đón cô tan làm."
Hai chữ "anh Thương" khiến sự sợ hãi trong lòng Tô Huỳnh tăng lên gấp bội, cả người cô căng thẳng nhưng lúc này lại không còn chỗ trốn, cơ thể cứng nhắc cứ thế bị tài xế "mời" lên xe.
Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của Tô Huỳnh rất bình thường, mọi thứ cô tiếp xúc hàng ngày cũng đều là những người hay những sự việc hết sức bình thường. Suốt hai mươi lăm năm qua, cô nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được có một ngày mình sẽ dính dáng đến xã hội đen.
Họ tàng trữ súng ống, hơn nữa còn nói cái gì mà cạy mồm bịt miệng, anh nọ anh kia nên chắc hẳn là xã hội đen nhỉ?
Nhưng xã hội đen tìm cô để làm gì?
Trong lòng Tô Huỳnh rất hỗn loạn, cô nhớ đến lời tên đàn ông yếu sinh lý kia đã nói hôm qua: "Người này lỏng lẻo quá, ngày mai mang người nào chặt chẽ một chút đến đây", tuy hôm qua hai người bọn họ chưa làm gì nhưng với sự hiểu biết của cô thì rõ ràng là anh ta cực kỳ không hài lòng về mình.
Lúc xe lái vào căn biệt thự ngày hôm qua, mặc dù đang ở giữa tiết trời tháng Sáu nhưng cả người Tô Huỳnh lại lạnh run lên, tối qua sau khi rời khỏi đây, cô chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đặt chân đến đây một lần nữa.
Tài xế ít nói lạnh lùng, dẫn Tô Huỳnh vào nhà giống như hôm qua rồi bảo cô ngồi chờ một lát, sau đó rời đi ngay.
Người giúp việc bưng nước tới, nhìn có vẻ khách sáo nhưng cũng lẳng lặng như thế, đặt cốc nước xuống, khẽ gật đầu rồi đi luôn.
Tô Huỳnh cảm thấy cục diện này giống như một vòng tuần hoàn.
Chẳng phải cảnh tượng lúc này cũng giống hệt hôm qua đó sao?
Ngồi một mình một lát cũng khiến tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tô Huỳnh phân tích.
Trên mạng cô dùng tên giả là Lý Tuyết, ngay cả tuổi tác cũng nói dối là hai mươi tám tuổi, nhưng chỉ trong một ngày, những người này không chỉ tra rõ tên thật của cô, mà thậm chí còn biết tường tận nơi làm việc và giờ tan tầm của cô.
Tô Huỳnh bắt đầu cảm nhận được nỗi sợ hãi mơ hồ.
"Ả đàn bà vừa nãy thế nào rồi?" Ngoài cửa có tiếng người nói chuyện.
"Không biết, chắc là chết rồi." Người kia cười đáp.
Người vừa lên tiếng trước tỏ ra nghi hoặc: "Chẳng phải gái trinh đó sao? Anh Thương vẫn không hài lòng à?"
Chương 7
Tô Huỳnh vẫn chưa kịp phản ứng lại, đầu ngón tay miết tấm danh thiếp rồi đọc chầm chậm: "Đàm Thương."
Vừa dứt lời thì tấm danh thiếp trong tay đã bị giật mất, Thụ nhìn cô với vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ: "Mù chữ, chữ đầu tiên đọc là Tần."
Ngay tức khắc trong đầu Tô Huỳnh lóe lên tia sấm chớp, cuối cùng cũng chậm chạp phản ứng lại. Gương mặt phía trên cô có vẻ vô cùng xa lạ nhưng giọng nói vang lên trong căn phòng tối qua lại từng bước hiện ra, chồng chéo lên suy nghĩ của cô.
Đàm Thương.
Anh Thương...
"Anh Thương, sắp đến giờ rồi." Có người bước vào.
Có lẽ là lúc này Tô Huỳnh đã thật sự phản ứng lại nên mới có thể nhận ra giọng nói này là người đàn ông tối hôm qua mở cửa nói "đã giải quyết xong rồi", và cũng chính là anh Uy đã quát mắng hai người nhiều chuyện ở bên ngoài vừa rồi.
Sắc mặt Tô Huỳnh lập tức trở nên xám xịt.
Xe ở ngay bên ngoài, Đàm Thương ngồi lên một chiếc xe khác còn Tô Huỳnh bị đẩy lên chiếc lúc cô đi tới đây, vẫn là người tài xế đưa đón cô lái xe.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Tô Huỳnh tranh thủ sắp xếp lại mọi thứ.
Đàm Thương không có hứng thú phụ nữ nên chắc chắn sẽ không tìm cô để làʍ ŧìиɦ, mà cô lại chưa từng đắc tội với anh, vả lại cho dù hôm qua khiến anh không hài lòng thì với tác phong của giới xã hội đen, chắc chắn tối qua đã bắn bỏ cô rồi chứ cần gì phải điều xe lôi qua kéo lại thế này.
Trong lúc trầm tư thì xe đã đến nơi.
Nói ít sai ít, đầu tiên cứ xem xem Đàm Thương muốn làm gì đã. Cô chỉ là một người bình thường, kiểu người cho dù vứt trên đường phố rộng lớn cũng không tìm thấy nên chắc không đến mức khiến Đàm Thương vừa gặp đã yêu, vì cô mà thay đổi giới tính đâu nhỉ?
Vừa âm thầm gật đầu thì tay của Đàm Thương đột nhiên vòng qua.
Thật sự là không sai lệch đi một chút xíu nào, vừa hay dừng lại trên vòng eo mềm mại của cô, nhất thời nơi đó trở nên ngứa ngáy nhưng lại giống như tê rần lên khiến Tô Huỳnh sởn gai ốc.
Đàm Thương đúng là thể loại người nhân cách phân liệt, rõ ràng tối qua chán ghét cô như thế, vậy mà lúc này lại tỏ ra cực kỳ thân mật.
Cả người Tô Huỳnh cứng nhắc đi theo anh vào trong, sau đó đẩy cửa một căn phòng nằm ở phía cuối cùng hành lang.
Khách sạn được trang hoàng lộng lẫy, nguy nga nhưng phòng bao lại được bao bọc bởi vẻ trang nhã, có hòn non bộ và cây trúc giả, trong ao nhỏ còn có vài cây hoa súng và mấy con cá nhỏ.
"A Thương, sao bây giờ mới tới?" Người đàn ông trẻ tuổi ngồi giữa phòng vẫy tay về phía cửa: "Tự phạt một ly rồi hãy giải thích."
Bàn tay Đàm Thương đang ôm Tô Huỳnh thả lòng, cười nói: "Ba còn chưa tới."
"Chơi xấu là không được đâu, nào, uống đi đã rồi nói tiếp." Người đàn ông trẻ tuổi đưa ly rượu vừa rót đến, biểu cảm trên mặt Đàm Thương lập tức có vẻ được yêu chiều mà lo sợ, vội vàng tiến lên phía trước đưa hai tay nhận lấy ly rượu: "Anh cứ để em tự uống."
Anh? Ba
Gì đây? Hai anh em à?
Tiệc gia đình?
Đưa Tô Huỳnh đến tiệc gia đình làm gì?
  Chương 8: Quan sát giữa hai chân 2
So với vẻ anh tuấn của em trai thì vẻ bề ngoài của người anh có phần bình thường hơn rất nhiều, chiều cao cũng không quá nổi bật, nhưng lúc Tô Huỳnh lén lút nhìn người phụ nữ xinh đẹp anh ta ôm ấp trong lòng thì lại thấy hơi quen mắt.
Anh trai của xã hội đen, chắc hẳn cũng là xã hội đen.
Tô Huỳnh không dám nhìn thêm, lúc định ngồi xuống vị trí ở ngoài cùng thì khóe mắt lại bất ngờ nhìn thấy bên chân của anh cả Đàm Thương còn có một người phụ nữ nữa, mái tóc dài của cô ta che khuất gương mặt, đầu vùi vào giữa hai chân của anh ta nhấp nhô lên xuống liên tục.
Tô Huỳnh vội vàng nhìn sang chỗ khác, hai má nóng bừng lên.
Trong suy nghĩ của cô, tìиɦ ɖu͙ƈ hẳn là một chuyện cực kỳ riêng tư, nhưng bọn họ không chỉ không che không giấu mà thậm chí bị người khác nhìn thấy cũng không cảm thấy xấu hổ một chút nào, hơn nữa anh cả của Đàm Thương còn thoải mái nói chuyện uống rượu với anh trong lúc hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ giữa hai chân, mà Đàm Thương rõ ràng nhìn thấy rồi cũng không tỏ ra lạ lẫm gì.
Hai anh em nhà này đúng là khác người!
Tô Huỳnh không che giấu được sự bàng hoàng của mình, đẩy ghế "rầm" một tiếng ra xa.
Anh cả của Đàm Thương tay bưng ly rượu nhìn về phía này, đánh giá Tô Huỳnh một lượt từ đầu đến chân rồi nhướng mày, khóe miệng mang theo nụ cười có phần mờ ám: "Từ khi nào lại thích kiểu canh suông nhạt nhẽo này thế?" Nói rồi đẩy người phụ nữ trong lòng ra: "Qua đó với em trai tôi." Giọng điệu của anh ta vừa kiêu ngạo vừa suồng sã, nói tiếp: "A Thương, chọn đàn bà cũng phải kỹ tính một chút, đây là gái đẹp được cả giới giải trí công nhận, cậu thử xem có hợp khẩu vị không?"
Lời này khiến trong lòng Tô Huỳnh cảm thấy không được thoải mái, có điều trong lúc khó chịu, bỗng nhiên cô nhớ ra người phụ nữ quen mắt này chẳng phải là Tưởng Khuynh - người tham gia vào show tuyển tú nổi tiếng chỉ trong một đêm đó sao?
Phòng ban của Tô Huỳnh có hai cô gái cực kỳ yêu thích Giang Thanh, đu show tuyển tú đó từ đầu đến cuối, có lần Tô Huỳnh còn ngồi xem nửa tập với họ vào thời gian nghỉ trưa nữa.
Một Tưởng Khuynh trên tivi ngây thơ đáng yêu, thầy hướng dẫn nói đùa vài ba câu đã đỏ mặt xấu hổ nhưng lúc này sau khi bị anh cả của Đàm Thương đẩy qua đây thì lời nói và hành động lại khác hẳn với lúc ở trên tivi, cô ta nũng nịu gọi một tiếng "Anh Thương" rồi bưng một ly rượu đến, cả người dựa sát vào Đàm Thương.
Biểu cảm trên mặt Đàm Thương hơi thay đổi, uống cạn ly rượu nhưng cơ thể lại ra sức tránh xa người phụ nữ này, anh mỉm cười miễn cưỡng nói: "Đàn bà của anh cả, sao em dám động vào chứ?"
"Nào, hai anh em ruột chúng ta còn phân anh với cậu gì chứ, cũng chỉ là một ả đàn bà mà thôi, cho cậu thì là của cậu."
Anh cả của Đàm Thương vừa dứt lời thì tư thế của Tưởng Khuynh cũng thay đổi từ dựa trở thành dính sát lên người, vừa hỏi anh Thương có thích em không vừa đưa tay thăm dò nơi nằm giữa hai chân Đàm Thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro