Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Trân Ni nhìn thấy Trí Tú liền cảm thấy cô nàng trước mắt này thật ngứa mắt. Vì sao lại vậy? Bởi vì Trí Tú đã trang điểm quá kỹ, toàn thân đang mặc bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền, cái đầu luôn ngẩng cao, mí mắt lúc nào cũng nâng lên, hoàn toàn là bộ dáng điển hình của một người tự xem mình là nhất trong thiên hạ và xem thường người khác. Bộ có tiền ghê gớm lắm à? Vẫn còn trẻ như thế mà đã leo lên được chức tổng biên tập, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết nhờ vào gì mà cô nàng này có được vị thế như hiện nay. Tục ngữ có một câu thế này, ‘Sau lưng một người đàn ông thành đạt luôn có bóng dáng của một người phụ nữ giỏi giang, nhưng sau lưng một người đàn bà thành đạt đều là kết quả từ sự đạp đổ của hàng loạt các gã đàn ông thành công khác‘. Vừa gặp nhau chưa đến mười giây, thế nhưng trong lòng Trân Ni đã thầm đem Trí Tú dè bỉu châm chọc từ đầu đến chân không chừa lại chút gì. Trân Ni có suy nghĩ như thế không phải do tâm lý nàng bất bình thường mà thật ra lại quá bình thường. Đầu tiên, tình hình đất nước xác thật như thế, hơn nữa ở trước mặt Trí Tú, Trân Ni đúng thật cũng được coi là người nghèo, mà đã là người nghèo dưới sự giáo dục của Đảng và nhà nước nhân dân thì phần lớn những người nghèo ở độ tuổi trẻ người non dạ như Trân Ni đây đều thường phạm phải một tật xấu, đó chính là thù ghét người giàu. Không sai, Trân Ni đang thù ghét người giàu, sau khi nàng chia tay với Tang Du thì Trân Ni lại càng thù ghét người giàu.

Lần đầu tiên Trí Tú nhìn thấy Trân Ni cũng cảm thấy cô nàng trước mắt này thật ngứa mắt. Vì sao lại vậy? Bởi vì trong khi Tần Hạo và Mai Hinh đều đang lộ ra bộ dạng hưng phấn khi gặp được khách hàng lớn, thì biểu tình của Trân Ni lại rất hờ hững. Theo như lẽ thường, khi những người làm việc trong một studio nho nhỏ như bọn họ khi nhận được mối làm ăn từ khách hàng tiềm năng thì hẳn là nên cúi người thật lễ độ để bày tỏ sự cảm kích mới hợp lý, cho dù cô nàng là người có cốt khí không chịu luồn cúi nịnh nọt ai đi nữa, thì ít nhất cũng nên biểu đạt dáng vẻ gì đó với hàm ý cám ơn đi, thế mà giờ Trân Ni cứ thể hiện dáng vẻ ngông đời này ra là như thế nào? Cũng quá kiêu ngạo đi? Cô ta có thể dựa vào cái gì để kiêu ngạo đây? Trí Tú càng nhìn càng thấy không thoải mái, lại liếc mắt nhận xét cách ăn mặc của Trân Ni. Toàn thân cô ta đang mặc một bộ quần áo quá đỗi bình thường để đi bàn chuyện làm ăn. Chẳng lẽ không biết cách ăn mặc như thế nào cho phù hợp? Thật quá sức lãng phí cho gương mặt thanh tú khi có vị chủ nhân có mắt như mù này!Lại quay sang nhìn cô gái bên cạnh có lối ăn mặc trang nhã thập phần hợp mắt, so qua so lại cùng suy nghĩ một lượt trước sau, Trí Tú lại càng không thoải mái khi đánh giá về Trân Ni.Cái loại người bất cần đời này có thật đang muốn hợp tác làm việc với tòa soạn bên mình không đây? Quả nhiên người làm nghệ thuật nào cũng không thể bình thường.

Tựa hồ như Trí Tú đã quên, cô gái bên cạnh Trân Ni có lối ăn mặc đúng ý với nàng – Mai Hinh, cũng là một người làm nghệ thuật. Chẳng lẽ một nhánh tre con đã đủ làm nghiêng được một chiếc thuyền đầy người sao?

Chuyện không biết cách ăn mặc này cũng không thể quá trách Trân Ni. Nhắc đến chuyện này, thật ra Trân Ni vẫn là cô gái rất thích chưng diện. Trước kia, khi nàng còn cùng một chỗ với Tang Du, mỗi ngày Trân Ni đều chú ý làm bản thân biến thành xinh đẹp tựa đóa hoa. Đã là phụ nữ, ai lại chẳng quan tâm đến nhan sắc của chính mình? Thế nhưng, từ khi Tang Du bỏ đi, Trân Ni dường như mất đi lý do để trở nên xinh đẹp; hơn nữa, nàng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự u uất của bóng ma thất tình đang chất chứa đầy cõi lòng nàng. Vì thế không có gì lạ khi hiện giờ, nàng không để tâm lắm đến quần áo bề ngoài của mình.

Hai nàng mặt đối mặt, cứng nhắc mở miệng cười, giả vờ đứng lên bắt tay nói vài câu chào hỏi xã giao. Không tiếp xúc gần không biết, một khi đứng lên rồi liền giật mình thảng thốt, Lộ Lộ vốn tưởng với chiều cao 1.70 mét của bản thân đã quá đủ để nàng tự hào, thế nhưng không nghĩ tới Lăng Gia lại cao hơn nàng cả một cái đầu, ước chừng như người trước mặt đây phải cao xấp xỉ 1.80 mét chứ chẳng chơi! Tuy hiện giờ, Trí Tú đang mang một đôi giày gót nhọn khá cao, nhưng chiều cao thật tế của cô nàng ít nhất cũng phải cao hơn Trân Ni ba bốn centimét. Người phụ nữ có thân hình thon thả thường tạo cho người khác một cảm giác cô ấy rất cao, thế mà Trí Tú lại còn mang giày cao gót tận bảy tám phân. Trân Ni buồn bực nghĩ, Chị ta đã cao quá trời mà còn mang giày cao chót vót như thế này để làm gì? Cho dù có muốn mang giày cao gót cũng không nhất thiết phải chọn mấy đôi cao quá thể như thế này đi? Nói chị ta không tỏ vẻ ta đây thì ai sẽ tin chứ?

Còn phía bên kia, Trí Tú hạ mắt nhìn xuống Trân Ni, tương đối mang dáng vẻ uy phong trên cơ, một đôi mắt to tròn trong trẻo nhìn chằm chằm xuống người đối diện lộ ra vẻ chế nhạo không thèm che giấu –– Cô mới chừng này tuổi mà thôi, có cái gì hay để có thể kiêu hãnh chứ? Kiêu cái gì hãnh cái gì đây? Nếu sau này, tài năng thật sự của cô hóa ra không hề giỏi giống y như bộ dáng bình thường lúc này của cô thì lúc đó đẹp mặt thiệt đó.

Vì thế, hai nàng Ni – Tú đây đã có ấn tượng đầu tiên về nhau, chính là –– rất xấu, cứ như thế mà hình thành nên trong đầu hai nàng.

.

Thời gian kế tiếp, Tưởng Kiến Quốc cùng Trí Tú dẫn đám người Trân Ni đi tham quan một vòng tòa soạn, nhằm để bọn họ hình dung được đại khái công việc sẽ làm. Trân Ni cố ý đi cách xa Trí Tú một chút, nàng cảm thấy tiếng động khi giày cao gót gõ trên mặt sàn mỗi lần bước đi của Trí Tú cứ vang lên những tiếng Cộp Cộp Cộp quá mức chướng tai. Còn Trí Tú lại dường như nhìn trúng điểm này, cứ cố ý như vô tình đi sát bên cạnh Trân Ni, không những thế, mỗi lần nói chuyện còn cố ý nghiêm mặt cúi đầu, chọc Trân Ni bực bội nhưng không dám thể hiện ra. Dù sao Tri Tú đây cũng được xem là sếp lớn thứ hai của Thụy Phong, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, nếu Trân Ni tiếp nhận làm việc cho người ta, mặc kệ thái độ của người ta là tốt hay xấu thì nàng đều phải cố mà chịu.

Khi xem xong hết một vòng, mọi người lại quay về văn phòng. Người này một câu, người kia một câu, để thảo luận cách thiết kế thế nào là phù hợp nhất cho tòa soạn. Trí Tú và Tưởng Kiến Quốc không thể hiểu hết các thuật ngữ chuyên ngành mà ba người Trân Ni nói kia. Nếu chỉ là những từ đơn giản như dùng họa tiết thích hợp nào hay loại hình lặp lại như thế nào,… hai người còn có thể nghe hiểu chút; chứ nếu nói về xuyên chi hoa2 hay thụy cẩm văn3 thì trong tám từ đã có đến hơn phân nửa không thể nghe hiểu. Thấy được điều này, Lộ Lộ liền tùy ý lấy tập giấy cùng cây viết chì từ trong túi xách, vừa nói vừa loay hoay vẽ để minh họa giải thích. Cứ như vậy, nàng vẽ khoảng hai ba chục minh họa, rốt cuộc cũng vẽ được một kiểu có thể làm thỏa mãn yêu cầu cùng những đòi hỏi của Tưởng Kiến Quốc.

Trí Tú nhìn thấy bàn tay của Trân Ni lưu loát vẽ ra những đường cong đẹp mắt tạo ra những họa tiết hài hòa trên trang giấy, chỉ cần vài nét vẽ đã có thể thấy rõ được kết cấu của loại họa tiết đó như thế nào. Nàng càng nhìn càng không khỏi thầm khen ngợi tài năng vẽ tay của Trân Ni, Nhưng mà hình vẽ trên giấy và vẽ lại ở trên tường lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau nha! Ít nhiều gì nàng cũng khá lo ngại về độ tuổi hiện nay của ba người Trân Ni, trong lòng chỉ sợ người trẻ tuổi chưa thành thạo tay nghề sẽ khiến các bức tường trong tòa soạn trở thành thảm họa.

Dường như Trân Ni nhìn ra vẻ lo lắng không yên của Trí Tú, liền nhướn mày, rồi quay sang nhìn Tưởng Kiến Quốc đang bàn luận đầy sôi nổi với Tần Hạo và Mai Hinh cách đó không xa, sau đó không nhanh không chậm lặng lẽ đứng lên, làm như đang lầm bầm lầu bầu nói chuyện một mình: “Không có khoan kim cương thì đừng nghĩ đến chuyện sửa chữa đồ sứ. Nếu đã có gan tiếp nhận mối làm ăn của mấy người thì đương nhiên bọn tôi phải có trách nhiệm làm cho thật tốt rồi.”

Khẩu khí tự cao tự đại của Trân Ni để Trí Tú làm sao nghe cũng không thể nào lọt lỗ tai. Nàng liếc qua nhìn Trân Ni, dùng giọng không nóng không lạnh, nói: “Chỉ mong là vậy. Để biết khoan kim cương có phải là đồ thật không, phải chờ khi bắt tay vào làm mới biết được.”

Nếu bàn về tài ăn nói, Trân Ni cũng không hề kém Trí Tú, nhưng hiện tại nàng lại không thể hùng hổ ăn thua một mất một còn với Trí Tú nên chỉ có thể một lần nữa nuốt buồn bực vào trong lòng. Hừ, chị muốn biết khoan kim cương của bọn tôi là thật hay không chứ gì? Lần này Trân Ni mới cẩn thận đưa mắt đánh giá Trí Tú thật triệt để, rồi bỗng nhiên nở nụ cười đầy quỷ dị, nhỏ giọng nói: “33, 24, 34.5”

” Cái gì?”

“Số đo ba vòng của chị đó. Tôi tin số đo này không sai kém vượt quá hai centimét so với số thật đâu. Mà công nhận nha… chị có dáng người mẫu, rất hoàn hảo đấy.” Trân Ni đã vẽ qua rất nhiều vóc dáng cơ thể con người, thế nên tài nghệ phán đoán số đo ba vòng của nàng khá chuẩn xác.

Cái người này láo thật đấy! Nếu Trân Ni không phải phụ nữ, nếu nàng không thêm sáu chữ ‘dáng người mẫu, rất hoàn hảo‘ thì có lẽ Trí Tú đã lập tức giơ tay tát thẳng vào bản mặt của nàng rồi.

Nhất thời Trí Tú không biết nên giận hay nên mắng trong tình huống này. Nàng khẽ nâng mí mắt liếc nhìn Trân Ni. Còn Trân Ni cũng lấy cái nhìn xem thường để bắn về nàng. Một tia lửa điện xẹt lên ngay tại thời khắc tầm mắt hai nàng giao nhau, một ngọn lửa liền bùng cháy lên mãnh liệt, một lưỡi dao nhọn hoắc đang lăm le ra thế chuẩn bị tấn công. Với tình hình thế này, nếu ai không biết còn tưởng rằng hai nàng đang có thù oán rất sâu với nhau.

.

Tưởng Kiến Quốc không để ý đến cuộc chiến nảy lửa giữa Trân Ni và Trí Tú, thế nhưng dù gì ông cũng là kẻ già đời trên thương trường, do đó cũng cảm nhận bầu không khí xung quanh có chút gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nói được cái không đúng này là do đâu, nên chỉ có thể tìm cách bỏ lơ nó qua một bên để đi thẳng vào chủ đề chính ngày hôm nay, hỏi: “Các cháu định dùng chất liệu gì để trang trí cho tòa soạn của chú?”

Tần Hạo đứng dậy, sờ vách tường của văn phòng, nói: “Cơ bản nên dùng chất liệu propen, vì có khả năng bám dính cao và không gây hại cho sức khỏe con người, sau đó khi vẽ cho các họa tiết thì pha thêm màu sơn dầu. Chú cảm thấy như thế được không?”

“Được, được, thấy cách nào tốt thì cứ làm như thế đi. Ông bạn Đinh của chú đã giới thiệu ba cháu, nên chú rất tin tưởng vào năng lực của tụi cháu đấy.”

Trí Tú hỏi: “Thế về phương diện giá cả thì tính thế nào?”

Mai Hinh nói: “Bởi vì hai người đã chọn các họa tiết có đôi chút phức tạp và đòi hỏi sự đa dạng phù hợp cho từng không gian, nên cũng cần kha khá công sức để hoàn thành mọi việc. Khi chúng tôi vẽ tranh tường cho khách hàng, đều căn cứ theo diện tích mà tính chi phí, vì thế lần này cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, vì quản lý Tưởng đây có quen biết với thầy Đinh nên chúng tôi sẽ tính giá hữu nghị một mét vuông là năm trăm đi. Hai người thấy được không?”

“Năm trăm sao?” Trí Tú nhướn mày, “Theo tôi được biết thì tiền công vẽ tranh tường chỉ nằm trong khoảng 200 đến 450 thôi nhỉ?”

“Cái này còn phải tùy theo trường hợp. Nếu vẽ ở nhà sẽ có cách tính chi phí khác với vẽ cho công ty, không những thế còn tùy thuộc vào độ phức tạp của bức họa sẽ vẽ trên tường nữa. Chính vì thế, nếu nói đến khoảng dao động của giá cả trong ngành vẽ tranh tường sẽ nằm ở mức 100 cho đến 3.000 mới đúng.” Trân Ni gom tập giấy và viết chì bỏ lại vào trong túi xách, nói: “Vẽ tranh trên tường cần kỹ thuật rất cao để thực hiện, không những thế quá trình làm cũng đầy phức tạp, cho nên không hề nhiều công ty chịu nhận làm vẽ tranh tường lắm đâu. Yêu cầu của hai người về bản đồ án cũng rất nhiều hạng mục, hơn nữa vách tường của cả tòa soạn cũng cần phải đánh bóng lại một lần, nên nếu tính hết những công việc này chia đều cho cái giá ‘500 đồng mỗi mét vuông’ thì đã rất thấp rồi. Chúng tôi không hề nói thách, nếu như không tin, hai người có thể đi tham khảo giá ở một số công ty vẽ tranh tường khác.”

Trí Tú bị mấy câu nói của Trân Ni chặn trước miệng, trong lòng có chút khó chịu, tuy nhiên không thể tìm ra lý lẽ nào để phản bác. Đối với chuyện vẽ tranh tường này, Trí Tú cũng có hiểu biết một chút. Lúc trước khi nàng mới mua căn hộ đang ở, cũng đã có ý định trang trí nhà bằng vẽ tranh tường, nên cũng tìm hiểu một chút về vấn đề này, nhưng do công việc quá bận rộn, không thể thực hiện được chuyện này.

Cuối cùng, hợp đồng được ký kết trong êm đẹp. Ba người Trân Ni sẽ về thiết kế lại bản đồ án trên máy tính để Tưởng Kiến Quốc duyệt trước, sau đó sẽ sửa chửa bản thiết kế để thống nhất cả đôi bên, cùng tiền công sẽ trả là 500 đồng cho mỗi mét vuông, với thời hạn thực hiện là ba tháng kể từ khi duyệt bản thiết kế.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro