Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận được hợp đồng béo bở, nhóm ba người Trân Ni bắt đầu kiếp sống bận rộn chẳng phân biệt đêm ngày. Tần Hạo đảm nhận việc tìm kiếm các mẫu đường viền, Mai Hinh lo sưu tập các chất liệu màu sắc có thể dùng, còn Trân Ni chịu trách nhiệm cho bản vẽ tay của sườn thiết kế. Ba người vừa bận rộn làm phần việc của mình, vừa vui vẻ trêu đùa.

Tần Hạo cười nói: "Chờ thầy Đinh từ thôn Hoành trở về, tụi mình sắp xếp thời gian đi thăm thầy ấy đi."

Trân Ni hùa theo: "Nhất định phải đi thăm rồi, vì tiền đồ sau này, tụi mình không thể nào không đi nịnh nọt lấy lòng thầy Đinh nha. Thỉnh thoảng cũng phải đi vuốt mông ngựa một cái chớ."

Mai Hinh đồng tình: "Đúng đấy. Lần này thầy Đinh đã giới thiệu tụi mình cho bên Thụy Phong, thật sự thầy ấy đã rất xem trọng tụi mình mới làm thế còn gì. Mà phải nói chứ, Thụy Phong kia đúng thật là một tòa soạn đồ sộ nhỡ? Nhìn mấy người đang làm việc ở bên trong mà xem, toàn là những người vênh váo đắc ý, thật khiến người khác chịu không nổi mà."

Tần Hạo đáp lời: "Thì phải vậy thôi chứ sao, người ta đang làm trong một tòa soạn cỡ lớn mà. Nhưng này, bên trong tòa soạn đó có nhiều mỹ nhân thật nhỉ? Người nào người nấy đều đẹp đẽ, xem thật bổ mắt. Chờ ngày nào đó tôi làm giám đốc đi, nhất định cũng phải thuê vài mỹ nhân như vậy vào công ty, mấy em đó không cần phải làm gì cả, mà chỉ cần đi qua đi lại cho tui ngắm thật đã mắt là được."

"Mình với Mai Hinh còn chưa đạt chuẩn mỹ nhân của cậu nữa sao?" Trân Ni trêu ghẹo.

"Đạt! Cực đạt luôn í chứ!" Tần Hạo ha ha cười, chuyển đề tài: "Nhưng mà vẻ đẹp của hai người hoàn toàn không giống với vẻ đẹp của Trí Tú."

Chợt nghe nhắc đến tên Trí Tú , Trân Ni nhíu chặt hàng lông mày, không nói gì.
Mai Hinh trừng mắt Tần Hạo, lại giở giọng nhiều chuyện, nói: "Cái chị Trí Tú kia còn trẻ thế mà đã làm tổng biên tập của Thụy Phong rồi. Hai người các cậu nói thử xem đằng sau chị ấy có hậu thuẫn mạnh cỡ nào? Ví dụ như có một người cha quen biết rộng rãi đã mở đường cho chị ấy ngồi vào vị trí ấy, hay là có một vị tình nhân đầy quyền lực ngấm ngầm giúp đỡ?"

Trân Ni dùng một bộ dáng đầy nghiêm túc, nói: "Ai mà biết. Mới gặp lần đầu, cũng không thể biết rõ nội tình bên trong đi. Về sau cứ để Tần Hạo đi khắp nơi thu thập thông tin để tụi mình tám nhảm tiếp là được."

Tần Hạo cười mắng: "Lần nào hai người cũng để nai vàng như tôi đây đi lượm lặt tin tức nhiều chuyện là như thế nào? Vậy mà cũng gọi là bạn chí cốt nữa đấy?"

"Ai biểu cậu có bộ dáng đầy thích hợp như thế chi? Làm cho mọi bà lão 80 cho đến các bà cô 40 đều thích kể lể tám chuyện với cậu?"

"Cậu có thể nào rút ngắn cái khoảng cách độ tuổi ấy xuống bớt giùm được không vậy?" Tần Hạo thật bất đắc dĩ: "Được rồi, được rồi. Vì để cho hai người có cái để tám nhảm với nhau, tiểu sinh đây chỉ có thể phát huy triệt để truyền thống của tổ tiên -- sống đến lão, tám đến già, tinh thần nhiều chuyện không thể bỏ!"

"Mai Hinh này, Tần Hạo nhà cậu đúng là một người đàn ông đích thật đó nha, khá lắm đó!"

"Trân Ni kia, ý cậu muốn nói gì?" Tần Hạo bất mãn, "Đừng tưởng tôi không biết cậu ám chỉ điều gì đấy!"

"Ôi chao! Tần Hạo ơi, cậu đã hiểu lầm ý của mình rồi. Thật ái ngại quá chừng." Trân Ni đặt bút xuống, mở miệng giải thích rất nghiêm túc: "Kỳ thật ý mình muốn nói không phải cái ý mà cậu đã nói, mà thật ra ý mình muốn nói chính là cái ý mà mình đã nói."

"Em hiểu được ý mà Trân Ni đang nói đó." Mai Hinh cười to, nói với Tần Hạo: "Ý Trân Ni muốn nói, anh không cần phải ngượng ngùng khi đi hóng hớt chuyện của người khác đâu, vì thật ra bản chất của anh đã vậy rồi."

"Này!" Tần Hạo nhún vai, nói: "Ẩn ý của hai người thật hay ho quá nhỉ?"

Màn đêm buông xuống, ánh sáng le lói từ những ngôi sao đầu tiên bắt đầu lập lòe trên đường chân trời.

Trong studio nho nhỏ nọ, thỉnh thoảng lại có tiếng nói cười đầy vui vẻ truyền ra ngoài cửa sổ, làm cho những người đi đường không khỏi dừng chân, muốn nghe chút xem tiếng cười đùa này đến tột cùng được truyền ra từ phương hướng nào.

.

Ba ngày sau, bản thiết kế hoàn chỉnh đã được làm xong. Đám người Trân Ni không kịp nghỉ ngơi, lập tức nhanh chân chạy đến Thụy Phong, xin phép gặp Tưởng Kiến Quốc để bàn bạc thảo luận về bản đồ án.

Tưởng Kiến Quốc thật vừa lòng với bản thiết kế mẫu trên đồ họa máy tính, lại đưa mắt nhìn ba người trẻ tuổi mang theo hơi thở đầy nghệ thuật, chợt cảm thấy sự tiến cử người của thầy Đinh thật chính xác nên trong bụng lại tăng thêm một tầng bội phục.

Trí Tú nhìn mẫu đồ họa thiết kế kia thật hoàn mỹ, không có khuyết điểm nào để nàng có thể bắt bẻ được, chỉ hơi lộ vẻ hoài nghi, hỏi: "Bức họa trên tường có thể giống mẫu thiết kế trên máy tính này được bao nhiêu phần trăm?"

Trân Ni nghe thấy câu hỏi khẽ nhíu mày, liền ngoảnh đầu sang bên không thèm nhìn Trí Tú. Dùng người không nên nghi, nghi người không nên dùng. Đạo lý đơn giản như thế mà Trí Tú kia cũng không hiểu nữa sao? Thật không biết chị ta sao có thể leo lên được chức tổng biên tập ở đây được nhỉ?
Trí Tú nhìn thấy dáng vẻ xem thường của Trân Ni, cảm thấy tức sôi máu. Đây là thái độ gì? Quả thật khiến người ta không thể nào nhịn được! Nàng khẽ đẩy một bên cánh tay của Trân Ni, trầm giọng xuống: "Hỏi cô đấy!"

Mai Hinh ngửi thấy mùi thuốc súng, vội vàng chạy tới lấy nước dập lửa: "Không thể nói hai bên sẽ có độ tương đồng giống nhau đến trăm phần trăm, nhưng chúng tôi có thể bảo đảm tranh vẽ trên tường sẽ gần giống mẫu thiết kế đồ họa nhiều nhất có thể."

Trí Tú nhận được một câu trả lời thuyết phục, cũng lười đi so đo với Trân Ni , nên chỉ nói thêm vài câu rồi trở về văn phòng tiếp tục bận rộn công việc. Còn ba người Trân Ni , trong xế chiều ngày hôm đó cũng bắt đầu khởi động dự án vẽ tranh tường. Thời gian ba người có được rất ít, cả tòa soạn hơn một trăm mét vuông, muốn hoàn thành tất cả chỉ trong vòng ba tháng, dù tính toán kỹ càng thế nào thì thời hạn này cũng chỉ vừa sít soát.

.

Phòng trưng bày và phòng họp có diện tích khá rộng, nên cần cả ba người đồng thời hợp tác thì mới có thể xong. Tần Hạo đề nghị, lúc đầu ba người nên tách ra vẽ ở những phòng có diện tích nhỏ trước, còn những nơi phức tạp thì để sau cùng hẵng làm. Trân Ni và Mai Hinh không có ý kiến khác. Sau khi thu thập đủ dụng cụ và nguyên liệu, người nào bận việc người nấy.

Tần Hạo phụ trách vẽ tranh tường trong văn phòng của Tưởng Kiến Quốc. Mai Hinh chịu trách nhiệm ở khu làm việc chung của các nhân viên tại tầng 12. Còn Trân Ni đảm nhận văn phòng của Trí Tú.

Vì tạo điều kiện cho ba người làm phần việc của mình, Trí Tú đã sớm phân phó nhân viên dọn dẹp bớt bàn ghế cùng sắp xếp khu làm việc của mỗi người chỉ gói gọn trong hơn hai mét vuông, nhằm tạo ra nhiều không gian cho bọn họ thuận tiện đụng tay đụng chân.

Nếu nói việc vẽ tranh tường của ba người không ảnh hưởng đến công việc trong tòa soạn Thụy Phong, thì đây hoàn toàn là chuyện không có khả năng xảy ra. Chưa cần nói đến việc không gian làm việc bị thu nhỏ lại khiến ra vào qua lại giữa các nơi khá bất tiện, mà chỉ cần nói đến chuyện đám người Trân Ni cứ thỉnh thoảng khom lưng hay vươn người vẽ những nét đầy màu sắc trên tường, đã rất dễ dàng gợi sự tò mò của mọi người xung quanh. Kỳ thật Trí Tú rất bực mình với chủ ý bất chợt lần này của Tưởng Kiến Quốc. Không biết đầu ông Tưởng bị ấm hay sao, tự dưng tòa soạn đang yên đang lành lại nổi hứng rước cái của vẽ tranh tường này về trang trí chi vậy trời? Thật đúng là ăn no rồi rững mỡ đây mà!

Trân Ni đi vào văn phòng của Trí Tú, trước tiên quan sát khắp một lượt. Văn phòng tương đối lớn, ngoại trừ bàn làm việc, ghế dựa, bộ ghế sofa, máy vi tính cùng tủ hồ sơ đã xếp gọn sang một góc, thì bốn vách tường hoàn toàn trống trơn. Xem ra Trí Tú vì để cho nàng thuận lợi tiến hành phần công việc của mình, mà đã dọn dẹp rất gọn gàng ngăn nắp khu làm việc của mình. Trước cửa sổ sát đất đang để một chậu cây anh thảo khá to đang nở hoa, những cánh hoa mịn màng, nụ hoa vươn mình ngóng nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, màu sắc có vẻ đặc biệt khoa trương.

Rõ ràng không có ngọn gió nào thổi vào phòng, nhưng những chiếc lá trên cây anh thảo vẫn hơi lay động, chậm rãi dập dờn lên xuống, không lúc nào chịu đứng yên một chỗ, giống như đang mang theo một vẻ đẹp buồn đầy ai oán.

.

Kim Trân Ni mang chiếc thang xếp cùng dụng cụ và bộ màu vẽ bước vào văn phòng của Trí Tú , sau đó lại cầm những tấm giấy da trâu phủ kín lên phần sàn còn trống trong phòng. Trí Tú thấy nàng loay hoay bày giấy đầy trong phòng, cảm thấy thật khó hiểu, nên hỏi: "Cô phủ giấy khắp sàn làm chi vậy?"

Trân Ni không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Cái này để đề phòng màu vẽ rơi xuống sẽ bám dính lấy sàn."

Xem ra người này cũng cẩn thận đấy. Trí Tú khẽ liếc mắt, không nói gì thêm, chuyên tâm cúi đầu làm việc.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro