Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến chỉ sửng sốt một lát, lát sau lại tựa như đã hiểu rõ gật đầu, “Cuối cùng em cũng biết rồi.”

Vương Nhất Bác không theo kịp nhịp điệu của Tiêu Chiến lắm, trí óc cứ như bị mắc kẹt tại nơi nào, chẳng phải bình thường câu tiếp theo của cuộc đối thoại sẽ là ‘anh thích người nào’ sao?

“Hả? Em biết?”

Tiêu Chiến oán trách nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, “Hóa ra anh giận em là vì chuyện đó.”

Vương Nhất Bác bối rối toàn phần, “Hả?”

“Khi đó em không muốn anh và Chung Lâm làm người yêu là do sợ anh bị phân tâm, ảnh hưởng đến việc học. Giờ thứ hạng trong lần thi thử của anh đã tiến bộ nhiều như vậy, nên, nếu anh thực sự muốn thì làm đi…”

“…” Vương Nhất Bác rốt cục hiểu rõ ý Tiêu Chiến.

Thế giới trước mắt hình như chỉ trong thoáng chốc đã hóa thành một tiếng cười châm biếm thật to, nhạo hắn một lần nữa lại tự đa tình.

“Anh, nếu đã thích người ta thì anh phải đi thổ lộ, em ủng hộ anh.”

Ánh mắt Tiêu Chiến vẫn đẹp đẽ như vậy, vẫn sáng ngời như thế, Vương Nhất Bác nhìn một hồi lại thấy vui vẻ.

“Ừ, đúng là em trai ngoan của anh.”

Tiêu Chiến, em thật lợi hại.

Em đâu cần anh áy náy, đâu cần anh đau lòng, em lợi hại nhất, chỉ một câu đã có thể đưa anh lên mây, cũng chỉ một câu đã có thể đẩy anh xuống địa ngục.

Vương Nhất Bác thực sự tỏ tình với Chung Lâm, hơn nữa còn thành công không ngoài dự tính.

Vương Nhất Bác nén cơn đau dạ dày, dẫn Chung Lâm tới trước mặt Tiêu Chiến, cười nói, “Nào, gọi chị dâu đi.”

Tiêu Chiến không giống đám Triệu Vũ Minh mặt dày chơi đùa đã thành quen, đôi mắt chớp chớp có chút ngượng ngùng, “Anh…”

Vương Nhất Bác ha ha bật cười, nói với Chung Lâm, “Em trai tớ da mặt hơi mỏng, nhìn xem, xấu hổ kìa.”

Chung Lâm cũng bật cười vì trò đùa. Hai người xoay người đi ra ngoài cùng nhau, không biết Chung Lâm vừa nói câu gì, Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên mặt người kia một cái.

Tiêu Chiến đứng phía sau nhìn thấy, hơi hơi nhíu mày.

Vương Nhất Bác như thế này, cậu rất khó chịu, không nói rõ được là khó chịu chỗ nào.

Nhưng anh cậu chắc là rất vui phải không? Chỉ cần anh vui vẻ, không phớt lờ mình nữa là tốt rồi…

.

Mỗi sáng, chỗ ngồi của Vương Nhất Bác lại bắt đầu đều đặn xuất hiện một chiếc hộp giữ ấm, khác biệt ở chỗ, lần này, trên mặt hộp còn đặt vài viên thuốc dạ dày.

Vị trí của Vương Nhất Bác rốt cục vẫn không đổi lại, dù Tiêu Chiến có khuyên nhủ thế nào, hắn cũng không đồng ý. Cuối cùng, Tiêu Chiến không còn cách nào khác, đành phải sau mỗi giờ học chạy đến chỗ Vương Nhất Bác, chăm chỉ đưa tài liệu mới cho hắn, kiểm tra bài hắn đã làm, lại hỏi hắn vài câu thơ cổ hoặc ngữ pháp tiếng Anh.

Nhưng dù có là như thế, thời gian để cậu kèm cặp Vương Nhất Bác vẫn rất ít. Nguyên nhân cơ bản là bởi đa số sau khi hết giờ, Vương Nhất Bác không đợi cậu tới đã ra khỏi phòng học tìm Chung Lâm.

Thời gian trôi thoáng cái, bọn Vương Nhất Bác đã hơn nửa tháng không đi chơi đâu. Giờ bạn gái mới của Vương Nhất Bác đã xuất hiện, hơn nữa, lần thi thử tiếp theo đang ngày càng kề cận, mấy người kêu gào kiểu gì lần này cũng phải ra ngoài chơi bời một hồi, vậy nên, một ngày thứ bảy nọ, chẳng cần đến Vương Nhất Bác nhúng tay, những người còn lại đã sớm đặt một gian KTV.

Vì Vương Nhất Bác phải đi đón Chung Lâm, Tiêu Chiến tự mình bắt xe tới. Một nam sinh thấy thế thuận miệng nói đùa, “Ôi chao, làm sao bây giờ, Chiến Chiến của chúng ta thất sủng rồi, ha ha.”

Tiêu Chiến bị trêu ghẹo đã thành quen, không phản ứng gì, ngồi xuống sô pha.

Tuy địa điểm tụ hội của mọi người luôn là ở KTV, kì thực hát hò gì cũng chỉ là để vui đùa gia tăng tiết mục, còn bài bạc, xúc xắc, thậm chí cả rượu bia đều đã sớm bày ra.

Một lát sau Vương Nhất Bác và Chung Lâm mới đến, mọi người bắt đầu ồn ào gì mà đến muộn tự phạt ba chén. Vương Nhất Bác cũng không tức giận, ôm Chung Lâm đang nhìn lom lom uống liền ba cốc bia lớn. Đám người xung quanh đều trầm trồ khen ngợi.

Tiêu Chiến ngồi trên ghế salon xa đám người, nhíu nhíu mày.

Uống hết như thế, dạ dày không sao đấy chứ.

Vương Nhất Bác chịu phạt xong, mọi người lại hô phạt Chung Lâm, phạt cái gì? Tất nhiên là phạt hát rồi.

Một người bỗng ồn ào cười nói, “Bình thường người chịu phạt đều là Chiến Chiến, hôm nay lại thành người khác, ha ha, xem xem chị dâu mới có bằng tình nhân cũ của Nhất Bác không!”

Vương Nhất Bác cười mắng một câu, “Đừng mẹ nó nói linh tinh.”

Chung Lâm thành thạo chọn một bài, cả phòng nín thở mong đợi một hồi, đến khi Chung Lâm hát xong, thái độ nhiệt tình đã giảm mất phân nửa.

Người vừa ồn ào khi nãy tiến đến bên người Tiêu Chiến, nói nhỏ, “Má ơi, hát còn không bằng A Minh, vẫn là Chiến Chiến hát hay, chốc nữa hát đi.”

Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác từ sau khi bước vào thì ngồi có hơi xa cậu, giờ vừa lúc dưới ánh đèn mờ, không nhìn rõ biểu cảm. Tiêu Chiến cười lắc đầu, “Không hát được, hôm nay đau họng.”

Chờ Chung Lâm hát xong, mọi người lại ầm ĩ đòi Vương Nhất Bác và cô nàng hát đối đáp một bản tình ca. Vương Nhất Bác tươi cười ngọt ngào, thẳng thắn đáp ứng, vất vả lắm mới hát xong hai bài. Mọi người ầm ĩ cũng ầm ĩ đủ rồi, điên cuồng cũng điên cuồng đủ rồi, tiếp theo rốt cục không đợi để bước vào chủ đề chính được nữa— đánh bài.

Chung Lâm không chơi, Tiêu Chiến cũng không thích, còn dư lại sáu người dùng hai bộ bài ngồi thành một bàn, vén tay áo bắt đầu nhập cuộc. Chung Lâm ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác thường len lén cho cô nàng nhìn bài, lại thì thầm bên tai câu gì đó khiến cô nàng bật cười khanh khách.

Tiêu Chiến thấy vô vị, ngồi trên ghế salon tự chọn tự nghe vài bài hát ưa thích, thỉnh thoảng liếc nhìn cái người vừa nói vừa cười bên kia, cảm giác giống như người ở hai thế giới.

Không biết đánh bao lâu, Triệu Vũ Minh thắng đến cười tít cả mắt, đột nhiên vứt bài xuống, “Cứ thế này mãi thật vô nghĩa! Bắt đầu từ giờ chúng ta phạt bia đi, người thua phải uống một cốc.”

Lời đề nghị vừa nói ra đã lập tức chiếm được sự hưởng ứng nhiệt liệt của mọi người.

Vì vậy, người nào đó vừa chấm dứt tình trạng độc thân, trước mắt đang ân ân ái ái thật xui xẻo…

Sau khi bị phạt liền mấy cốc, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nhận ra, cười mắng, “Đệch, chúng mày kết bè hầm tao!”

Một tiếng đồng hồ trôi qua, trong bảy, tám chai bia lăn lóc trên mặt đất, ít nhất cũng có năm chai là do Vương Nhất Bác uống.

Đến khi chai thứ chín được mở ra, lông mày chỉ hơi nhíu một cái, Vương Nhất Bác lại thoải mái nhận lấy, “Mẹ nó, lát nữa sẽ hoàn trả lại cho chúng mày gấp năm, gấp mười lần thế này.”

“Dám chơi dám chịu!”

“Nói lời vô dụng làm gì, nhanh lên!”

“Có phải đàn ông không đấy, uống hết đi!”

Vương Nhất Bác cười mắng cả đám vong ân bội nghĩa vài câu, vừa nhắm mắt lại định uống, cổ tay lại đột nhiên bị một bàn tay đỡ lấy. Hắn sửng sốt mở mắt ra, đúng lúc thấy đôi bàn tay có những ngón tay thon dài cầm lấy cốc trong tay mình.

“Dạ dày anh tớ không tốt, các cậu đừng rót cho anh ấy nữa, tớ sẽ uống thay.”

Cốc thủy tinh chứa sắc bia vàng bị ngón tay Tiêu Chiến che đi nhoáng lên dưới ánh đèn KTV khiến người khác thấy thật đẹp mắt. Một đám người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã bắt đầu uống.

Nháy mắt đó đối với một số người là rất ngắn, đối với một số người lại là dài dằng dặc.

Mỗi một động tác uống, mỗi một lần nhíu mày của Tiêu Chiến đều khắc sâu vào trong mắt, trong lòng Vương Nhất Bác.

Lúc nãy, khi từng cốc từng cốc bia đổ xuống dạ dày, hắn cũng không thấy đau đến không chịu nổi. Lúc này, rõ ràng là do người khác uống, hắn lại đau đến mức muốn cúi gập mình.

Tiêu Chiến dùng điệu bộ uống rượu vang để uống hết một cốc bia xong còn học theo chúng bạn lắc lắc cốc trước mặt mọi người, nhếch khóe miệng vẫn còn ướt át, “Cạn nhé.”

Cả đám giờ mới phản ứng lại đều không hẹn mà cùng ào ào vỗ tay thật lớn.

“Chiến Chiến, đây là lần đầu tiên cậu uống rượu sao, thật mẹ nó đẹp trai!”

“Đúng thật là Chiến Chiến!”

“Chậc chậc, anh em tốt!”

Cuối cùng, Triệu Vũ Minh tổng kết một câu, “Thế mợ nó mới gọi là em trai chứ, được rồi, chúng ta không rót cho Nhất Bác nữa!”

Vương Nhất Bác cũng nhếch mép cười theo mọi người, không nói chuyện.

Thế nhưng, mọi người không cố tình hầm không có nghĩa là Vương Nhất Bác không thua nữa. Sau khi đã bình tĩnh lại, Vương Nhất Bác không cẩn thận lại tiếp tục thua cuộc.

Triệu Vũ Minh lắc đầu cười ti tiện, “Cái này gọi là tự làm bậy không thể sống.”

“Không phải Nhất Bác đau dạ dày sao, phải phạt thế nào?”

Tiêu Chiến vừa định mở miệng, Vương Nhất Bác đã đột nhiên tiếp lời, “Hôm nay tao chịu thua, trừ uống bia ra, phạt thế nào thì tùy bọn mày.”

Nói vậy thì…

“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”

“…” Vương Nhất Bác nhìn một lượt đám người đang hả hê, trong lòng thầm mắng.

Đờ mờ.

“Ha ha, hôn thì hôn, sợ bọn mày nhìn chắc!”

“Được lắm!”

Chung Lâm có chút xấu hổ nghiêng đầu, Vương Nhất Bác cười, đỡ cằm cô nàng để mặt cô nàng quay về phía này. Hắn nháy mắt một cái, “Em yêu, hôn một cái nào.” Nói xong, hắn liền dùng tay đỡ gáy Chung Lâm mà hôn.

Tiếng khen ngợi ồn ào đạt tới mức cao nhất trong lịch sử.

Tiêu Chiến đứng ngoài đám người vây quanh, nhìn gò má người đang nhắm mắt, lại nhìn cặp môi đang dán vào nhau của hai người kia, sau đó, cụp mắt.

Mình say mất rồi, cậu nghĩ.

Cảm giác say rượu thật là khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro