Chương 11: Hay là... quay lại?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tô Âm vẫn không nói gì.

Tay cầm cốc của Thịnh Tư khẽ cử động, lại một lần nữa ra lệnh: "Uống đi." 

Tô Âm ngả người ra sau một chút, quay mặt đi: "Tôi không uống." 

"Lý do?"

"Chỉ đơn giản là không muốn uống." 

"Không ăn cơm cũng không uống sữa, em cố tình muốn chọc tức tôi phải không?" 

Tô Âm cuối cùng cũng có phản ứng, ngẩng mặt lên nhìn anh, đột nhiên cười nói: "Không ăn uống thì sao lại chọc tức anh? Tại sao anh phải tức giận?"

Nụ cười của cô thật rực rỡ.

Yết hầu của Thịnh Tư khẽ chuyển động, đặt mạnh hộp sữa xuống bàn.

"Không thèm quan tâm đến em, em muốn uống thì uống không uống thì nhịn."

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, cả hai đều không nói gì thêm.

Tô Âm cúi đầu chơi điện thoại, nhớ lại cảnh chia tay với Thịnh Tư một năm trước.

Thực ra một năm trước, cô...

Tô Âm chớp mắt, cảm thấy mắt hơi khô, bỗng gọi tên anh: "Thịnh Tư."

"Nói."

"Hay là... chúng ta quay lại đi."

Thời gian dường như ngừng lại.

Tim Thịnh Tư như ngừng đập, cảm giác máu trong cơ thể bắt đầu chảy ngược.

Sau đó, Tô Âm nghe thấy giọng nói lạnh lùng và châm biếm của Thịnh Tư: "Quay lại? Tô Âm, tốt nhất em nên từ bỏ ý nghĩ ngớ ngẩn đó đi, chúng ta đã chia tay, không bao giờ có khả năng quay lại."

Nói xong, Thịnh Tư đứng dậy, không ngoảnh lại bước vào một phòng khác trong căn hộ.

Rầm—

Âm thanh đóng cửa rất mạnh.

Nhưng phòng người đàn ông vào là phòng sách.

Phòng chính anh để lại cho Tô Âm.

Tô Âm ngồi trên sofa, tâm trạng có chút mơ hồ. Cô nhớ lại thời gian hẹn hò với Thịnh Tư, khi anh nói chuyện với bạn anh, bạn anh kể rằng tối qua đã cãi nhau với bạn gái, bị đuổi vào phòng sách ngủ.

Thịnh Tư khi đó cười khinh bỉ, nói với giọng đầy kiêu ngạo: "Ngủ phòng sách? Cậu thật kém cỏi."

"Vậy nếu cậu cãi nhau với bạn gái, mà cô ấy muốn trừng phạt cậu thì sao?"

Thịnh Tư xoa đầu Tô Âm, nhìn vào mắt cô rồi nói với giọng điệu vừa quyến rũ vừa bất cần: "Tôi sẽ ấn cô ấy lên trên giường trừng phạt trước đã."

.....

Tô Âm cúi đầu, cầm cốc sữa trước mặt, uống một ngụm.

.....

Ngày hôm sau, tại nhà họ Mộ.

Tô Âm về nhà rất sớm, vừa bước vào đã thấy Khương Thừa Nguyệt đang bận rộn trong bếp.

Khương Thừa Nguyệt lau lau tay vào tạp dề, bước tới nói: "Âm Âm, con về rồi? Tối qua ở khách sạn ngủ có ngon không?"

Tô Âm tối qua không về nhà, bão to như vậy, Mộ Trạch và Khương Thừa Nguyệt lo lắng không thôi, lại sợ gọi điện sẽ làm phiền Tô Âm, nên chỉ soạn một tin nhắn dài dặn dò cô và hỏi khi nào cô về.

Chỉ là đến sáng hôm sau khi ngủ dậy, Tô Âm mới nhìn thấy tin nhắn, rồi trả lời: "Sẽ về ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro