Chương 13: Chị gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tô Âm vẫn im lặng ăn cơm như cũ, đúng lúc Mộ Trạch cho rằng Tô Âm muốn từ chối thì cô nuốt xuống hạt cơm cuối cùng rồi đứng dậy nói: "Biết rồi."

Nói xong, cô tiện tay thu dọn bát đi rửa.

Rửa bát xong, cô đi chuẩn bị lên tầng hai, nói: "Tôi lên lầu chỉnh đốn lại một lát."

Âm Âm đồng ý rồi.... aaaaaaa!

Khương Thừa Nguyệt vui vẻ ôm lấy Mộ Trạch: "Chồng ơi, em thấy Âm Âm dịu dàng hơn một chút rồi, không còn chống đối chúng ta như trước nữa rồi."

Mộ Trạch mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn theo bóng lưng của Tô Âm.

Tô Âm chỉnh đốn rất nhanh, thực ra cô gần như không cần chỉnh lại gì cả.

Khuôn mặt ấy, dù không trang điểm, cũng đủ khiến người khác mê mẩn.

Khi Tô Âm ra ngoài, Khương Thừa Nguyệt bất ngờ phát hiện trong nồi vẫn còn một ít cơm chiên trứng.

Bà vội vàng múc ra rồi mang lên tầng hai, đến trước phòng ngủ bên cạnh phòng Tô Âm.

Vừa mở cửa phòng, bà đã thấy Mộ Kiều đang ngồi trên xe lăn ở ngay trước cửa.

Khương Thừa Nguyệt vội vàng đặt thức ăn lên bàn trà: "Sao con tự mình xuống giường rồi?"

Cô gái ngồi trên xe lăn, với mái tóc đen nhánh, mặc bộ váy ngủ màu xanh, gương mặt mang vẻ trắng bệch bệnh tật, nhưng vẫn không thể che giấu sự dịu dàng bên trong, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Mẹ, con vừa thấy em gái qua khe cửa."

"Con bé này, mau nằm xuống đi."

"Em gái con thật đẹp, khí chất tuyệt vời, như một tiểu tiên nữ không dính bụi trần."

"Đến đây, mẹ giúp con lên giường."

"Em gái hơi gầy, nhưng gầy rất cân đối, thật tốt."

Khương Thừa Nguyệt: "......"

Được rồi, có vẻ như Mộ Kiều căn bản không nghe lọt lời bà nói, mà chỉ mãi đắm chìm trong Tô Âm.

Khương Thừa Nguyệt mỉm cười đưa một chiếc bát tinh xảo cho cô: "Đây là món em gái con làm, ăn thử xem."

"Thật sao?" Ánh mắt Mộ Kiều lóe lên chút ánh sáng: "Là em gái làm riêng cho con à?"

Khương Thừa Nguyệt đột nhiên cảm thấy không nỡ nói với Mộ Kiều rằng đây là phần còn thừa lại của bà, ba và em gái...

"Mau ăn đi."

Mộ Kiều vui vẻ nhận lấy, hành động có chút vội vàng nhưng vẫn rất dịu dàng.

"Ừm, ngon quá, thật sự là Âm Âm làm sao? Thật là giỏi quá, mẹ, Âm Âm sớm như thế đã đi đâu vậy?"

"Ông nội có việc tìm em gái con, bảo em ấy tự đến công ty."

Mộ Kiều gật đầu: "Mẹ, em gái nấu ăn ngon như vậy, có phải từ nhỏ đã phải tự làm những việc này không?"

Cô chợt nhớ đến hình ảnh Tô Âm tội nghiệp ở quê tự phải nấu ăn, thậm chí còn không đủ ăn đủ mặc, lòng bỗng thấy đau xót.

Em gái nhỏ hơn cô, những khổ sở này lẽ ra cô phải gánh vác cho em...

Mộ Kiều đột nhiên thấy mắt mình đỏ lên, vừa buồn vừa ăn món cơm chiên trứng thơm ngon do em gái tự tay làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro