Chương 14: Nữ tài xế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khương Thừa Nguyệt nghe Mộ Kiều nói vậy, cũng thở dài: "Em gái con gầy như một đứa trẻ tội nghiệp vậy, mẹ không dám tưởng tượng mấy năm qua khi rời khỏi nhà con bé đã phải chịu đựng những gì."

"Mẹ, Âm Âm không phải lớn lên ở quê sao? Em ấy đến công ty của ông nội một mình có ổn không? Hơn nữa, sao mẹ không để chú Trương đưa em ấy đi? Em ấy mới mua xe, bằng lái cũng vừa thi gần đây, tự lái xe thật sự không vấn đề gì sao?"

Chú Trương là tài xế trong nhà.

Khương Thừa Nguyệt nghe thấy thấy hợp lý, liền đứng dậy: "Con ăn đi, mẹ sẽ bảo ba đi tìm em gái con."

Nói xong, bà vội vàng rời đi.

Mộ Kiều ngồi trên xe lăn, vẻ mặt đầy lo lắng.

Em gái cô... tự đến công ty của ông nội, có thể Mộ Nhiễm cũng sẽ ở đó.

Thật sự không có vấn đề gì sao?

Đi qua đèn xanh đèn đỏ ở phía trước, tòa nhà hoành tráng trước mặt chính là công ty Truyền thông Mộ thị.

Ngã tư đèn đỏ, Tô Âm nhẹ nhàng đạp phanh, từ từ dừng xe lại.

Ngay lúc này, một chiếc xe mui trần màu đen dừng lại ở làn đường bên cạnh, song song với xe của Tô Âm.

Cửa sổ xe của Tô Âm hạ xuống, chủ xe mui trần là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mặc áo phông ôm sát, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng, có thể nhìn ra là một người trẻ tuổi tràn đầy sức sống.

Người ngồi ghế phụ bên cạnh là một cô gái tóc vàng.

Ở phía sau, có hai chàng trai trẻ ăn mặc theo phong cách hiphop.

Người đàn ông trên xe liếc nhìn về phía Tô Âm, ánh mắt gần như dán chặt vào gương mặt tinh xảo của cô.

Người phụ nữ ngồi ở ghế phụ bên cạnh mạnh tay véo người lái xe: "Nhìn cái gì vậy? Ngoài kia có con hồ ly tinh nào đẹp lắm hay sao?"

"Ôi." Chàng trai trẻ hít một hơi thật sâu: "Vợ à, em hiểu lầm rồi, anh chỉ cảm thán sao bây giờ nhiều nữ tài xế thế này?"

Hai chàng trai theo phong cách hiphop ngồi phía sau đồng tình: "Đúng vậy, các cậu không biết lần trước tôi gặp một nữ tài xế trên đường, kỹ thuật lái xe của cô ấy tệ quá, thường xuyên thấy tin tức thời sự nói về nữ tài xế lái xe rơi xuống mương, đúng không? Chín mươi chín phần trăm tai nạn giao thông trên toàn quốc là do nữ tài xế gây ra!"

"Đúng đúng, tôi nghĩ nên hủy quyền thi bằng lái xe của phụ nữ. Phụ nữ yếu quá, khả năng ứng biến không bằng đàn ông mà còn không chịu thừa nhận! Tôi nói đều là sự thật, nữ quyền quê mùa nào đó đừng có đến mắng tôi."

Có lẽ vì Tô Âm quá xinh đẹp, ngay cả người phụ nữ tóc vàng ngồi ở ghế phụ cũng nhìn cô với vẻ thù địch, cười nhạo nói: "Tôi không tùy tiện lái xe vì tôi có nhận thức về bản thân, còn mấy kẻ lái xe như sát thủ trên đường thì đừng ra ngoài gây họa cho chúng tôi nữa, được không?"

Sát thủ trên đường?

Tô Âm nhướn mày, khuỷu tay đè ngoài cửa sổ rồi bàn tay chống một bên cằm, tay kia điều khiển vô lăng, cười quyến rũ: "Các người... không phải đang nói về tôi đấy chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro