Chương 21: Dựa vào việc con ghét cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mẹ Thịnh: "Mẹ đã mời Âm Âm ăn tối ở nhà mình rồi, nếu con có bản lĩnh thì đừng có về!"

Bà ấy thật sự tức giận, người mẹ già này đã dày công tạo ra cơ hội để họ gặp nhau, nhưng thằng nhóc này thì hay rồi!

"Bác gái."

Ngay lúc này, tiếng gọi của Tô Âm kéo mẹ Thịnh trở lại thực tại.

Bà quay đầu lại nhìn, cô bé đang rửa rau trong bếp: "Tạp dề ở đâu vậy ạ?"

"Con là khách, sao có thể để con nấu ăn được?" Mẹ Thịnh vừa nói, cơ thể vừa rất thành thật lấy tạp dề cho Tô Âm.

Bởi vì bà biết Tô Âm không ăn đồ người khác nấu, hơn nữa... món ăn của cô bé này nấu thật sự quá ngon! Ôi, mẹ Thịnh đã nhớ đến hương vị này từ lâu rồi.

"Không sao đâu ạ, con vốn thích việc này, quá trình nấu ăn đối với con là một sự tận hưởng."

Chỉ là hôm nay quên mang máy ảnh, không thể quay video rồi.

Mấy ngày nay bận quá, lần cập nhật gần nhất là tuần trước, fan hâm mộ trên mạng đang liên tục thúc giục.

Tô Âm nấu ăn, mẹ Thịnh đứng bên cạnh giúp đỡ, hai người nói cười vui vẻ, bầu không khí rất hài hòa.

Chỉ mất chưa đầy một giờ, bốn món một canh đã hoàn thành, trời bên ngoài bắt đầu tối.

Vừa bày xong cơm, ở cửa biệt thự liền vang lên tiếng nhận dạng khóa vân tay.

Người giúp việc vội vàng đi ra đón: "Thiếu gia, cậu về rồi ạ?"

Thật hiếm thấy, hôm nay mới hơn năm giờ, thiếu gia đã về nhà.

Đây là ngày thiếu gia về nhà sớm nhất trong năm nay.

Thịnh Tư mặc một bộ vest đen, tôn lên vóc dáng thẳng tắp và cao ráo của anh, sau khi thay giày xong liền đi vào trong nhà.

Mẹ Thịnh: "Ôi chao~ người cuồng công việc này lại chịu về sớm thế này sao? Biết Âm Âm ở nhà chúng ta liền không ở nổi trong công ty nữa?"

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, một tay nới lỏng cà vạt, nghe thấy vậy liền cười khẩy một tiếng, biểu cảm có chút khinh bỉ: "Mẹ, nếu mẹ bớt đọc tiểu thuyết ngôn tình lại thì sẽ không đem những chuyện nhỏ nhặt tưởng tượng thành như này đâu."

Công ty mất điện rồi, trời nóng thế này con không có ý định ở văn phòng xông hơi đâu."

... Chó con này.

Mẹ Thịnh vừa ăn vừa nghiến răng.

Tô Âm: "Anh đã ăn chưa? Có cần thêm bát đũa không?"

Cuối cùng, Thịnh Tư vì câu nói này mà theo lẽ tự nhiên quay đầu lại nhìn.

"Em này thật sự coi đây là nhà mình rồi à?" Thịnh Tư vắt chân lên, mở rộng hai tay dựa vào ghế sofa: "Ăn xong thì nhanh chóng đi đi, tôi không muốn thấy em."

"Câm miệng! Âm Âm là khách của mẹ, xon dựa vào gì mà đuổi con bé đi?"

"Dựa vào việc con ghét cô ấy."

Năm từ này như có tiếng vang vang vọng trong ngôi nhà rộng lớn này.

Từ năm mười bốn tuổi, Thịnh Tư đã thích Tô Âm.

"Tô Âm, nghe rõ đây, câu này tôi chỉ nói một lần.

Tôi thích em.

Bây giờ tôi cho em hai lựa chọn, hoặc làm bạn gái của tôi, hoặc tôi làm người đàn ông của em."

"Tôi nói thích em, em nghe thấy không?"

"Cho tôi chút phản hồi có được không?"

"Rốt cuộc... phải làm sao để em thích tôi? Nói cho tôi biết."

"Em gọi một tiếng ông xã, tôi có thể giao cả mạng sống của mình cho em."

Tô Âm là điểm yếu chí mạng của Thịnh Tư, điều này gần như là một bí mật ai cũng biết.

Sau khi công khai ở bên nhau, anh chiều chuộng Tô Âm đến mức vô pháp vô thiên, có thể vô điều kiện thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của Tô Âm, dù Tô Âm thực sự muốn mạng của anh, Thịnh Tư cũng sẽ hai tay dâng lên trái tim của mình cho cô.

Nhưng bây giờ.

Đường xương hàm của người đàn ông căng chặt, đôi mắt lạnh lùng, dùng giọng nói không có chút ấm áp, từng chữ một nói: "Dựa vào việc con ghét cô ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro