Chương 20: Về ngay!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mộ Nhiễm nhìn kỹ thì thấy Tô Âm đang nhìn cô ta, ý cười bỡn cợt hiện rõ trên khuôn mặt.

Đúng rồi! Ván cược đó...

Chẳng lẽ cô ta thực sự phải xin lỗi Tô Âm trước mặt mọi người sao?

Mộ lão gia kéo Mộ Nhiễm ra phía sau, tức giận nhìn Tô Âm: "Đủ rồi, mày đừng có quá đáng."

Tô Âm cười nhạt: "Quá đáng? Ván cược là chị ta tự đề xuất, có gì mà quá đáng?"

"Con bé này sao lại nhỏ mọn thế? Mộ Nhiễm rõ ràng có ý tốt, ngược lại là mày, không có giáo dục, làm mất mặt tao mất mặt cái nhà này!"

Mộ Nhiễm núp sau lưng Mộ lão gia, mọi chuyện đều do cô ta gây ra, nhưng lúc này trông cô ta như đang chịu oan ức lớn lắm.

"Ông nói đúng, tôi đúng là không có giáo dục." Tô Âm nghiêng đầu, ánh mắt vượt qua người ông Mộ: "Cô nghĩ rằng giả vờ đáng thương ở đây là có thể thoát được sao? Nếu không ngoan ngoãn xin lỗi tôi, cẩn thận cái tát của tôi vô tình rơi trên mặt cô đấy, hửm?"

Câu nói cuối cùng của cô có chút cao giọng, mang theo sự uy hiếp.

Mộ lão gia giận dữ: "Mày dám?"

Tô Âm bước dài một bước: "Ông nghĩ tôi có dám không?"

"Ông ơi, đừng giận." Mộ Nhiễm lúc này mới mở miệng, mắt đỏ lên: "Xin lỗi, xin lỗi Âm Âm! Là chị quá cố chấp, là chị vu oan cho em, tất cả là lỗi của chị."

Tô Âm liếc nhìn dáng vẻ này của Mộ Nhiễm, hài lòng đeo dây túi bằng xích bạc lên vai, không thèm đáp lời Mộ Nhiễm, cứ thế coi thường đối phương, quay người rời đi không một lần ngoảnh lại.

Cảm giác nhục nhã của Mộ Nhiễm bùng lên đến đỉnh điểm.

Mộ lão gia thấy Mộ Nhiễm hiểu chuyện như vậy thì càng đau lòng, liên tục an ủi cô ta.

Tô Âm vừa bước ra khỏi sảnh đấu giá thì có một giọng nói gọi cô lại—

"Âm Âm!"

Tô Âm dừng bước, quay đầu nhìn lại, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ quý phu nhân màu vàng, tóc xoăn buộc cao hiện ra trước mắt.

Đây là... mẹ của Thịnh Tư.

"Bác gái, sao bác lại ở đây?"

Mẹ Thịnh bước tới, ánh mắt tràn đầy niềm vui không giấu được: "Bác và người nhà đến dự buổi đấu giá, không ngờ cũng gặp Âm Âm ở đây."

Người nhà?

Là đi cùng Thịnh Tư sao?

Ánh mắt Tô Âm bất giác tìm kiếm xung quanh.

"Thịnh Tư vẫn đang bận rộn ở công ty, mỗi ngày đều làm thí nghiệm, họp hành, nói chung là chưa bao giờ có một ngày nghỉ ngơi, đúng là một kẻ cuồng công việc, haiz, nuôi con trai cứ như để trang trí ấy, có lúc thậm chí không có thời gian ăn tối với bác."

Mẹ Thịnh bĩu môi, rồi bất ngờ khoác tay Tô Âm, cười tươi: "Lâu lắm không gặp rồi, bảo bối của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp, huhuhu, để bác xem nào, sao lại thấy gầy đi thế này?"

Mẹ Thịnh thấp hơn Tô Âm, cộng thêm Tô Âm đi giày cao gót, bà chỉ có thể nhón chân lên yêu thương nhéo nhẹ má Tô Âm.

Tô Âm mỉm cười, hiếm khi thấy cô cười như vậy.

"Đi nào, về nhà ăn cơm với bác, bác có rất nhiều chuyện muốn nói với con, không được từ chối đâu, không thì bác sẽ cho con xem."

Hai mươi phút sau, Tô Âm đến biệt thự nhà họ Thịnh.

Vừa về đến nhà, mẹ Thịnh lén lút nhắn tin cho con trai mình: "A a a, con trai, Âm Âm đến nhà mình nè, về ngay!"

Năm phút.

Mười phút.

Mười lăm phút sau, người đàn ông mới trả lời vài chữ: "Đang làm việc, con sẽ về sau khi cô ấy đi."

Anh không muốn gặp Tô Âm.

Không lâu sau, người đàn ông lại lạnh lùng nhắn: "Sau này đừng tùy tiện mời bạn gái cũ của con về nhà, trừ khi mẹ muốn mất đứa con trai này."

Mẹ Thịnh suýt nữa đã đập điện thoại của mình đi.

Đây là kiểu con trai chó gì vậy?

Xem, nói như vậy mà là lời nói của con người sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro