Chương 27: Gây tai nạn rồi bỏ trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chỉ có như vậy, Thịnh Tư mới không còn đau khổ nữa.

"Thôi miên tâm lý?"

"Bác sĩ thôi miên của anh trai tôi là một bác sĩ nổi tiếng quốc tế! Trước giờ chưa từng thất bại đâu!

Đừng nghĩ rằng vì anh tôi đã yêu chị suốt 10 năm mà sẽ mãi mãi yêu chị, bây giờ anh ấy đang chấp nhận điều trị thôi miên, đã thành công và bước ra khỏi đó rồi, anh ấy không còn yêu chị nữa!

Này, chị còn không mau đi đi, đợi tôi lấy cây lau nhà ra đuổi chị sao? Đồ đáng ghét."

Thịnh Tri Ân biểu hiện sự chán ghét với Tô Âm một cách rõ ràng, vừa nói vừa rút từ trong túi ra một tấm séc: "Đây là 500 vạn, cầm tiền rồi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh tôi nữa!"

Tô Âm quay lại, lấy từ trong túi của mình ra một tấm thẻ, nói bằng giọng điềm nhiên: "Thẻ này có bao nhiêu tiền tôi quên rồi, nhưng chắc chắn không dưới 5000 vạn. Cầm tiền rồi giúp tôi một tay nhé."

Thịnh Tri Ân: ??

Gì chứ, khoe khoang chị có nhiều tiền hơn à?

Đúng lúc này, mẹ Thịnh từ sân sau bước vào: "Tri Ân về rồi à?"

"Mẹ, sao người phụ nữ đáng ghét này lại ở nhà chúng ta? Mẹ mau đuổi chị ta đi đi!"

"Con đang nói linh tinh gì thế? Con thật là không có chút lễ phép nào cả!" Mẹ Thịnh nghiêm mặt giáo dục Thịnh Tri Ân: "Không được nói như vậy với chị dâu tương lai của con."

Thịnh Tri Ân hậm hực nhìn Tô Âm, dậm chân rồi chạy thẳng lên lầu hai.

Về đến phòng mình, Thịnh Tri Ân càng nghĩ càng tức giận, liền gọi cho người bạn thân của mình.

"Alo?"

"Chị Mộ Nhiễm, hôm nay có một người đáng ghét đến nhà em, em ghét chị ta đến chết mất!" Thịnh Tri Ân ngay lập tức vào đề: "Chị không biết chị ta làm anh em khổ sở thế nào đâu, một năm trước anh em gặp tai nạn xe, suýt chút nữa chết!

Người phụ nữ này lạnh lùng đến mức không đến thăm anh em một lần!

Trong khi trước đây em còn rất thích chị ta!"

Mộ Nhiễm nghe vậy có chút ngạc nhiên: "Thịnh gia từng bị tai nạn sao?"

"Đúng vậy, chính là một năm trước, ở đường Xuân Hồ."

Mộ Nhiễm nghe vậy, tay run lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

Một năm trước... đường Xuân Hồ.

Cô ta từng lái xe đâm trúng người ở đó, lúc đó Mộ Nhiễm sợ hãi cực độ, không dám xuống xe kiểm tra, lập tức đạp ga bỏ chạy.

Nhớ lại khi đó, một cô gái đã liều mình đẩy chàng trai ra, may mắn là cô gái lớn số, chân vấp ngã không trực tiếp bị bánh xe cán qua, mà chỉ bị sượt qua.

Không lẽ nào...

Sắc mặt Mộ Nhiễm trở nên tái nhợt, nếu người cô đâm phải khi đó thực sự là Thịnh gia, thì cô chẳng phải sẽ bị Thịnh gia chặt thành từng mảnh rồi ném xuống biển nuôi cá sao?

"Em thực sự muốn giẫm đạp Tô Âm dưới chân, đánh cho chị ta một trận!"

"Tô Âm?" Mộ Nhiễm càng ngạc nhiên: "Em nói Tô Âm là bạn gái cũ của Thịnh gia?!"

"Sao thế? Chị biết Tô Âm à?"

Mộ Nhiễm lấy lại bình tĩnh, nói: "Có chuyện này, chị nghĩ chị phải nói cho em biết."

"Chuyện gì?"

"Một năm trước, vụ tai nạn ở Xuân Hồ, hình như chị là là nhân chứng..."

"Chị nói gì? Ai là người đã đâm anh trai em?"

Vì trời đã tối, ở đó lại không có camera, kẻ gây tai nạn bỏ trốn đến giờ vẫn chưa bị bắt.

"Hôm đó chị ở nhà bạn, từ trên tầng cao của toà nhà bên cạnh con hẻm đó nhìn xuống thấy, sau khi Thịnh gia bị một chiếc xe màu đen đâm phải, dường như bên cạnh còn có một cô gái.

Nhưng cô gái đó sau khi thấy Thịnh gia bị đâm, không biết có phải quá sợ hãi hay không mà liền bỏ chạy mà không quan tâm gì..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro