2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

warning: lowercase; castatrophe.

lời răn đe cho một thảm kịch lụi tàn. thiên liệt. khi con người tự 'ý ngang thơ ngược', khi lửa thiêng tràn ra mặt đất, đốt, tiếng tí tách véo von như tiếng chim chóc bay nhảy những ngày hạ nắng cháy, vang vọng cùng tiếng gió hun hút đập vào cành sồi già gãy đổ.

"sao ngày xưa se vận dệt thời
không để quên lời hát ru treo nặng nỗi buồn dưới sâu
hàng trăm kỉ nguyên cho cạn bể đời
cho trời cao nhẹ gió quang mây trọn bốn bề thoát ly lòng"

chàng được đất trời nặn ra, hoạ cả đất trời vào lời hát? chỉ biết là người nắm giữ hồn thiêng, để quay lại ngân cho loài người khúc oán ca, liệu có bao người nghe thấy?

__

hôm qua có một đám cháy gần nhà em.

tiếng gió va vào ô cửa sổ chưa kịp cài then, hoặc cũng là tiếng cô đơn chực chờ mà nuốt chửng. lại một đêm.

em lặng thinh.

vừa đây thôi, em nghĩ mình gặp phải một cơn sốt bất chợt, mê man và cả những cơn mơ.

"về đi anh, làm ơn hãy còn bình yên."

lửa đốt và mưa rơi, tiếng sấm rền vang nhiều. em chỉ đợi giây khắc chấm hết cảnh ngày tàn này thôi để chìm vào cơn say ngủ.

là cảnh ngày tàn hay cảnh đời tàn, em thậm chí còn chưa cảm nhận hết những dịu êm nơi đây. nhưng đành phải rơi xuống, chìm sâu. để cái mặn đắng tràn vào buồng phổi, nó khuấy động.

đánh đổi vì người em thương và người thương em, có lẽ là xứng đáng.

khi thiên mệnh gọi tên, đành phó thác người cả số phận côi cút.

châu kha vũ, một chút nữa thôi, hẹn anh thật nhiều vàng hoe sau khi tỉnh giấc.

màu vàng của trời thu đầy lá phong khô, một sắc độ mà châu kha vũ thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro