08 - 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

08.

Em một mình đi vào phòng hóa trang phía sau, mấy vai phụ đã chuẩn bị xong xuôi. Em ngồi xuống, soi gương đồng kẻ mày tô son, không khác gì trước kia. Chỉ là Châu Kha Vũ từng nói, sau khi tẩy trang sạch sẽ, em trong lòng Châu Kha Vũ vẫn là khuynh quốc khuynh thành.

Đây coi như lời tỏ tình sao?

Không biết đã suy nghĩ bao lâu, quần áo đều đã mặc xong, nhưng trong tay lại gắt gao cầm chặt cây trâm, cũng không cảm thấy đau. Em mở tay ra, quả thực thấy một ít máu, màu đỏ chói mắt, chỉ có váy cưới của tân nương mới sánh được. Đem cây trâm quấn cố định đuôi tóc, hít thở thật sâu để bản thân không suy nghĩ thêm nữa.

Cho dù là lần cuối cùng hát hí khúc, cũng muốn hát cho người mình yêu nhất nghe.

Em một thân mềm mại đáng yêu như Dương phi, hoá trang lên sân khấu, nhận được không ít những ánh mắt ngưỡng mộ cùng tiếng vỗ tay. Nhưng em chỉ đem ánh mắt lưu luyến không rời của Châu Kha Vũ đang đứng một góc không ai để ý lẳng lặng thu vào mắt.

Vậy liền nói lời từ biệt cuối cùng đi.

Rượu uống trên sân khấu không phải thật, nhưng em thực sự say. Câu cuối cùng nhẹ nhàng hát vang, không biết có bao người vỗ tay tán thưởng, nhưng em vẫn chỉ nhìn thấy Châu Kha Vũ sững sờ tại chỗ, lệ rơi đầy mặt. Thiếu niên khoé mắt đỏ bừng, không kìm được khóc ra thành tiếng. Em vội vã rời khỏi sân khấu, cố gắng không nhìn dáng vẻ Châu Kha Vũ rơi nước mắt.

Đường Huyền Tông cùng Dương Quý phi cũng là "Trời đất dài lâu tan có lúc, hận này dằn vặt mãi không thôi", vậy tại sao hai người họ lại không phải thế?

"Giờ lành đến ——" Kiệu hoa tân nương vững vàng dừng ở cổng, tân nương chậm rãi vén rèm lên, đập vào mắt đều là đỏ rực chói mắt. Mấy người hầu nhìn thấy cảnh này, liền vội vàng thu xếp để em rời đi.



09.

Không rõ tại sao đường đi ngày càng xóc nảy, đầu em trì trệ hoa mắt chỉ muốn nôn, mở cửa sổ xe ra lại không thể nôn ra được gì, chỉ có thể dựa vào cửa sổ liên tục nôn khan. Thanh niên cảm thấy đau lòng, vội vàng đưa chiếc khăn tay cho em, ho hồi lâu lại chỉ ho ra một vũng máu. Trong lòng cũng thấy trống rỗng, nghĩ ngợi, lại không biết vì cái gì.

"Tiên sinh, ngài thế này... hay là đến bác sĩ khám xem sao đi." Người thanh niên cau mày lo lắng.

"Không cần đâu..." Còn chưa nói xong, Doãn Hạo Vũ bất giác dán mắt vào cây hoa đào góc ngõ, phấn hồng đến cực điểm đã đến mùa bắt đầu lụi tàn, nhiều đám, từng chùm từng chùm, như thể trát phấn hồng lên mặt đất.

"Dừng lại ở đây đi, cảm ơn."

"Để tôi đỡ ngài."

"Không cần, ta tự mình đi qua."

Không biết đã vừa đi bộ vừa vuốt ve những bức tường loang lổ được bao lâu, mới tới được bên cạnh cây hoa đào. Em nhìn lên, cảm thấy hoa đào này hồng phấn đến choáng váng, như được nhuộm bởi phấn má hồng, em gần như chết chìm trong biển hoa đào này. Em vịn tường, chậm rãi ngồi xuống, vỗ vỗ vạt áo, bờ môi thất lạc của mùa xuân rơi trên người em, chậm rãi bao trùm lấy em.

Hiện giờ tiếng nhạc trong thành phố vang vọng cả bầu trời. Em nghĩ xem liệu Châu Kha Vũ hiện tại có đang nắm tay tân nương bái thiên địa hay không; anh có nắm tay tân nương uống rượu giao bôi hay không; anh có nâng lên khăn trùm đầu của tân nương, thấy được dung nhan sẽ bên anh một đời...

Em không dám nghĩ nữa.

Em không ngại bẩn, run rẩy giơ tay lên vuốt ve cây đào, cuối cùng nước mắt cũng không khống chế được chảy ra, trong lòng khẽ hỏi: "Cây hoa đào, kiếp sau ngươi sẽ bên ta tiếp chứ?"

Không có câu trả lời, nhưng em nghĩ, sẽ có.

Tựa như em sẽ ở bên Châu Kha Vũ.



10.

Sáng sớm ngõ ngách trong thành luôn luôn náo nhiệt, những gánh hàng rong dậy sớm làm ăn, hơi nóng nghi ngút, là mùi trà phương Nam sáng sớm. Những cánh hoa đào bị gió thổi cả đêm, rơi vãi khắp mặt đất, làm cuộc vật lộn tươi đẹp nhất trước khi lụi tàn. Chỉ là khi đặt cùng chỗ với những tiếng bàn luận bên đường lại không hề cân xứng chút nào.

"Này, ngươi nghe nói đến chuyện này không? Hôm qua có người chết bên gốc cây hoa đào góc ngõ..."

"Ta cũng biết. Có vẻ như là cái đào kép kia của gánh hát, hình như gọi là... cái gì Doãn Hạo Vũ... Chậc chậc chậc, không thể không nói, những đứa trẻ con nhà nghèo khổ thật..."

"Đúng vậy, con người mà, hiện tại đã thành tro, cái gì cũng chẳng còn."

Bước chân Châu Kha Vũ đông cứng tại chỗ, không thể tin vào tai mình, ảo tưởng dựng lên vốn được bảo vệ cẩn thận trong lòng, giống như vết thương mới lành, lại bị hiện thực xuyên thủng, đẫm máu lộ ra lỗ hổng lớn. Trong lòng dường như có gì đó vỡ vụn.

Lảo đảo, anh cũng mặc kệ chính mình chạy chật vật biết bao nhiêu, chỉ cảm thấy vô lực, mất đi chỗ dựa, suýt nữa ngã về phía trước.

"Thiếu gia? Ngài... sao ngài lại tới đây?" Một người hầu kinh ngạc hỏi anh với đôi mắt đỏ hoe, thấy anh không trả lời liền chạy vào phòng, nhanh chóng can ngăn: "Thiếu gia... ngài không thể đi vào."

Châu Kha Vũ căn bản không nghe bất kỳ lời ngăn cản nào, anh đẩy người hầu ra, chạy vào phòng.

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt, anh cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, mặc cho nước mắt tuôn rơi: "Hạo Vũ..."

Bố cục của căn phòng không thay đổi chút nào, chỉ là trống rỗng, dường như thiếu đi một thứ gì đó.

Thiếu mất Doãn Hạo Vũ.

Lâm Mặc mắt đỏ hoe đã khóc không thành tiếng, từ từ quay đầu lại, muốn an ủi nhưng lại nhận ra giọng mình đã khàn đến mức không thể phát ra âm thanh nào, cậu thì thầm: "Anh vẫn tới đây."

Châu Kha Vũ cảm thấy đầu trướng đau, nặng nề gật đầu, bước chân dường như có sức nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi. Cũng không biết qua bao lâu, mới bước đến cạnh bàn, nhẹ nhàng, chầm chậm, ôm chặt lấy hũ tro cốt kia như bảo bối, cẩn thận ôm chặt vào lòng, gào thét thảm thiết.

Nhưng người anh yêu đã hoá tro tàn.

Lâm Mặc tay run run đưa tới một chiếc hộp, nghẹn ngào nói: "Đây là di vật của Hạo Vũ khi còn sống... là... là liên quan đến anh."

Anh đưa tay ra đón lấy, mở ra, dịu dàng vuốt ve những vật đã cũ. Hồi tưởng lại quá khứ, trải ra bức chân dung đã ố vàng, cùng một nét bút, người được vẽ chính là anh. Cuối cùng anh cũng không kìm được nghẹn ngào nơi yết hầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, làm ướt bức hoạ ố vàng.

Anh gắt gao nắm chặt bức chân dung, một lúc lâu sau, khàn khàn nói:

"Vậy hãy chôn ở phía sau ngọn núi trồng đầy hoa đào đi, em ấy thích nơi đó."



11.

Những cánh hoa đào theo gió bay tán loạn, đập vào mắt anh là một biển hoa đào bao phủ cả dãy núi phía sau. Anh nghĩ đến gương mặt của người mình yêu, như được dặm qua phấn má hồng. Mấy vạn đoá hoa đào này dồn lại, e rằng cũng không bằng một nửa người anh yêu.

Anh mặc kệ hoa đào vương trên người, chỉ nhẹ nhàng phủi nhẹ hoa đào trước mộ người yêu, không nói lời nào, nhẹ nhàng đặt xuống một tấm ảnh .

Trong ảnh là anh cùng Doãn Hạo Vũ.

Nước mắt rơi xuống cánh hoa đào vừa rung rinh tàn lụi, anh lại nghĩ đến gò má đỏ như trát phấn kia.

Anh biết, phấn má hồng ấy chỉ đỏ vì một mình anh.



-end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro