NGAY LÚC NÀY (NGOẠI TRUYỆN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Người con trai Bắc Kinh cùng búp bê PaiPai ở bối cảnh hiện đại

~

(1)

Anh - Châu Daniel, mặc dù cũng có thể được gọi là Daniel Châu, nhưng luôn cảm thấy bản thân là một người Trung Quốc Bắc Kinh đích thực.

Làm người Bắc Kinh tốt biết bao nhiêu. Người Bắc Kinh nhiệt tình, người Bắc Kinh tâm huyết chính trực, giống như Bắc Kinh một năm bốn mùa, vui vui vẻ vẻ. Mùa hè nóng cháy da, mùa đông lạnh đóng đá. Chẳng giống phương Nam, một năm bốn mùa không nóng cũng không lạnh, luôn mưa dầm rả rích, ẩm ướt nhớp nháp.

Cho đến khi anh gặp Patrick.

Biệt danh thân mật của Patrick là PaiPai.

Aiza này, "PaiPai". Lúc mới quen, Daniel không dám gọi cái biệt danh này trước mặt người khác. Trước mặt họ, anh sẽ gọi em là Patrick, gọi em là bạn học. Nhưng khi về đến nhà, nằm trên giường, phải cố ý gọi tên PaiPai nhiều lần bản thân anh mới cảm thấy thoải mái.

PaiPai PaiPai, PaiPai PaiPai PaiPai.

Ê này, người Bắc Kinh đâu có như thế này, uốn a uốn éo nũng nịu ngượng ngùng vậy hả.


(2)

Họ gặp nhau ở ngoại ô Bắc Kinh.

Hôm đó vừa vặn là một ngày trời nắng, nghe xong lời nhà văn kia nói, anh lại đến ngoại ô Bắc Kinh. Vị tác giả kia nói, cụ ông thứ ba của anh ngay tại đồng cỏ phía trước mặt kia từng lăn lộn, lăn qua lộn lại, liền cùng bà xã của cụ lăn lên giường luôn.

Còn nói cái gì mà Châu tam thiếu, cũng không thấy xấu hổ, không có tí đứng đắn nào cả.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một chiếc taxi phanh két một cái dừng bên đường. Một người nước ngoài mặc áo trùm đầu bước ra khỏi xe, mái tóc đen xoăn, đeo cặp sách trên lưng. Em mặt mũi tái nhợt, ôm lấy cổ họng, như thể sắp nôn, toàn thân đều run rẩy.

Châu Daniel anh là một người Bắc Kinh nhiệt tình cơ mà. Thấy em là người nước ngoài, anh mang tinh thần chủ nhà chạy về phía em, hỏi em có ổn không. Ôi, không hỏi thì không sao, bạn nhỏ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, làn da trắng như tuyết, hốc mắt cún con rũ xuống ửng hồng, lông mi còn đọng lại tia nước, trong nháy mắt trái tim liền tan chảy.

Xong rồi, cái mạng này của anh xong luôn rồi. Họ Châu đúng là một nhà số mệnh tương đồng, không có cách nào giữ mình trước một bé búp bê xinh đẹp.

Anh hết đưa thuốc lại đưa nước, bạn nhỏ lúc đầu hơi sợ người lạ, nhưng thấy anh không phải người xấu, hai người liền cùng nhau ngồi bên cầu hóng gió. Dưới bầu trời trong xanh ngập nắng, thấp thoáng núi sông xen giữa rừng cây, Châu Daniel tâm trạng rất tốt, nói ra mục đích mình trở về Bắc Kinh, nói cái mà tìm kiếm cội nguồn, còn cả tìm lịch sử bí mật của gia tộc. Bé búp bê nheo mắt tắm nắng, không coi những gì anh nói là vớ vẩn, thậm chí còn cảm thấy đây đúng là một vấn đề quan trọng.

Bé búp bê nói em tên là Patrick, mặc dù học cùng trường nhưng em đã học sớm hai năm, đã tốt nghiệp, bây giờ đến Trung Quốc để học ngôn ngữ.

Daniel hỏi em, vậy về sau em có dự định làm việc ở Trung Quốc không? Vừa hỏi xong liền cảm thấy mình hỏi có chút quá phận, không ngờ em rất đơn thuần, nói cũng có thể nha, chỉ là em chưa nghĩ tới.

Daniel nói, anh cũng chưa nghĩ đến, nhưng muốn mang công việc kinh doanh của gia đình mình ở nước ngoài trở về Bắc Kinh, không biết gia đình anh có đồng ý không.

PaiPai nói, "Về Bắc Kinh rất tốt. Bắc Kinh có lịch sử lâu đời, mỗi một viên gạch viên ngói đều ẩn chứa chuyện xưa, kể cả ở đây." Hai tay em chống lên cỏ, nhìn vào sườn núi trước mặt, "Anh nhìn ở đây xem, cũng có chuyện xưa của gia đình anh. "

"Làm sao em biết?"

"Anh vừa mới nói với em mà."

Haiz, khi nhìn thấy người mình thích, trong lòng có cái gì cũng khai ra hết. Thấy nhức nhức cái đầu ghê.


(3)

Kể từ lần gặp mặt đầu tiên đó, anh luôn nhớ kĩ người ta. Sau khi về nhà liền gửi mấy tin nhắn, hỏi em đã khỏe chưa, ăn cơm chưa, ngoài ra cũng chẳng còn gì khác để nói. Lòng anh ngứa ngáy, luôn nghĩ muốn gặp lại người ấy. Anh nhớ rõ PaiPai đang học ở Bắc Ngoại, nói bóng nói gió, uyển chuyển hỏi em đang học chuyên ngành gì, em đang học ngôn ngữ nào. PaiPai đều thành thành thật thật mà trả lời, đến Trung Quốc, đương nhiên là học tiếng Trung.

Tuyệt vời, anh liền có thể nói, "Ôi, anh đã ở nước ngoài lâu rồi, tiếng Trung cũng nói không được tốt nữa. Anh phải làm sao bây giờ? Hay là anh cũng tới Bắc Ngoại chau dồi một chút nhỉ?"

Một lát sau, PaiPai gửi một biểu tượng cảm xúc với ba dấu chấm trên đó và một giọt mồ hôi.

Không khó để hỏi thăm chuyện về cậu con lai xinh đẹp trong trường. Rất nhanh, anh tìm thấy em trong lớp lịch sử của Bá Viễn.

Chỉ là không ngờ hai thầy trò Bá Viễn và PaiPai đã quen nhau từ lâu. Vừa liếc mắt đã thấy một người con trai cao lớn đang lẻn từ cửa vào ngồi sau lưng PaiPai, miệng cười tươi như một con chó bự thè lưỡi, nhìn chằm chằm vào gáy PaiPai, vô cùng khả nghi.

Lớp học của Bá Viễn nổi tiếng là dễ dãi, nhưng trong lớp này chọn được một người tình nguyện trả lời câu hỏi thật không dễ. Trong lớp văng vẳng tiếng tra hỏi, sinh viên đều thẳng lưng cúi đầu, giống như ai cũng bất an. Bá Viễn đương nhiên sẽ không làm khó người khác, chỉ vào người con trai cao lớn nói, "Sinh viên mặc đồng phục bóng chày ở hàng áp chót, em có thể giới thiệu sơ qua về ba đế quốc từng xuất hiện trong lịch sử nước Đức được không." Châu Daniel không ý thức được mình là người bị gọi, anh chỉ nhìn thấy PaiPai cũng mặc đồng phục bóng chày, băn khoăn không biết có nên nhắc em hay không, mình nhắc thì có dọa em không nhỉ, liệu em có còn nhận ra mình không ta?

Đúng lúc nghĩ ngợi, một nam sinh bên cạnh cắt đứt suy nghĩ của anh, "Này, gọi cậu đó."

Châu Daniel lúc này mới giật mình, cúi xuống nhìn thoáng qua quần áo của mình, vội hỏi: "Thầy hỏi cái gì?"

Không ngờ anh bạn này cũng không biết, trong lòng anh tự nhủ xong đời rồi, cuộc gặp gỡ bất ngờ mà anh tính toán cẩn thận đều tan thành mây khói.

Bá Viễn đang định lấy danh sách ra hỏi anh tên gì, PaiPai ở hàng ghế trước đột nhiên ngồi thẳng dậy, cầm cuốn sách lên, dùng bút đỏ gạch một vài đoạn trên đó. Em ngồi lùi ra sau, tựa lưng vào ghế, cầm sách lên trước mặt, dịch nửa người sang một bên, để người ở hàng ghế sau có thể đọc được rõ chữ.

Em ấy cũng quá tốt bụng rồi.

Châu Daniel nghĩ thầm, đã có lý do để mời em đi ăn cơm rồi.

Thế là anh loạng là loạng choạng đứng thẳng lên, đọc những dòng chữ trên cuốn sách của PaiPai. Đang đọc dở, PaiPai đột nhiên không thể nhịn được cười. Có lẽ đã nhận ra anh, em lặng lẽ quay lại nhìn.

Bá Viễn nhìn thấu thủ đoạn của hai người, cũng không vạch trần, để anh ngồi xuống, dặn anh trước khi tan học tìm y để trả lời vài vấn đề. Người anh em bàn bên tỏ vẻ lo lắng, nói anh bị thầy giáo để ý rồi, về sau lớp học này sẽ chẳng còn dễ thở nữa.

Khi chuông ra khỏi lớp vang lên, búp bê xoay người, hỏi anh cái người này đã xảy ra chuyện gì thế, tại sao anh lại đến đây học? Daniel sửng sốt cả buổi, trong lòng nghĩ ra vô số lý do, nhưng cuối cùng anh nói, em nhìn xem, chúng ta đang mặc đồ đôi đó.

Sau đó, Châu Daniel nhàn rỗi không có việc gì làm liền nói mình muốn đến lớp, muốn học tập. PaiPai vẫn luôn tốt bụng ân cần đến cổng trường đón anh cùng nhau đi nghe giảng.

Ngẫu nhiên một ngày nọ, lúc nghe Bá Viễn giảng trong lớp, giảng về lịch sử nghệ thuật và thủ công của Đức, nhìn thấy một vài món đồ bằng bạc của Đức trong ppt, trông giống hệt món đồ trong nhà của nhà văn kia. Anh lúc này mới tới tìm Bá Viễn, Bá Viễn cũng nói, khó trách nhìn anh rất quen, hóa ra là con cháu nhà họ Châu. Ngày xưa họ làm ăn ở Thiên Tân nhận được rất nhiều thứ từ nhà họ Châu, có lẽ y thực sự có thể giúp anh tìm hiểu về chuyện quá khứ.


Đều là duyên phận. Nhà văn kia cũng không miễn cưỡng triển khai. Hắn nói mọi thứ là do số phận, sự thật là vậy.


(4)

Khi sự trao đổi thư từ giữa nhà văn và Doãn Hạo Vũ sống ở cuối thế kỷ khác ngày càng nhiều hơn, những chuyện cũ đã được phù một lớp bụi dày của Châu gia cũng ngày một sáng tỏ. Tác giả kia đã nhiều lần nhắc đến tên tiếng Anh của Doãn Hạo Vũ là Patrick. Mà anh cùng Bá Viễn cũng không chỉ một lần nghĩ đến PaiPai, cũng là tóc đen, con lai, xinh như búp bê, lại thông minh giống người Do Thái.

Nhưng bọn họ cũng không muốn đem em liên tưởng đến người trong quá khứ kia, đại khái vì cảm thấy những chuyện xưa cũ đó quá đau đớn. Không chỉ là nỗi đau tan xương nát thịt mà còn là nỗi đau sinh ly tử biệt.(*)

(*): Ý là cả tâm hồn và thể xác đều đau.

Không nỡ. Dù chỉ có một chút liên tưởng đến, bọn họ cũng cảm thấy khó chịu.

Chỉ là PaiPai dường như bị mê hoặc bởi nơi ở ngoại ô Bắc Kinh ấy. Em thường nhắc với Daniel về nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, nói rằng nếu có cơ hội em muốn quay lại đó.

Hỏi em cuối tuần có rảnh không, PaiPai có chút vui mừng. Em nói, có, anh muốn đến đó cùng em sao? Chúng ta cùng đi picnic.

Châu Daniel tuy rằng gật đầu, nhưng nhìn thấy em muốn đi đến ngoại ô Bắc Kinh như thế, đến nơi xảy ra nhiều chuyện kỳ ​​quái như vậy, lần đầu tiên anh có cảm giác không muốn điều tra thêm nữa. Anh rất sợ chuyện cũ đã kết thúc không tốt, rất sợ vòng tròn vận mệnh lặp lại, giẫm lên vết xe đổ đầy đau thương.

Để thỏa mãn nguyện vọng đi "Piccolo" của em, trước tiên hai người phải đi siêu thị mua ít đồ ăn vặt.

Trong siêu thị gần trường vô cùng đông học sinh sinh viên lui tới, có người nhận ra PaiPai, nói em thuộc hội sinh viên, lúc trước đã nhìn thấy ảnh của PaiPai trong siêu thoại của trường, không ngờ người thật đẹp trai như thế. Vừa nói vừa đẩy Châu Daniel sang một bên, lấy WeChat ra, muốn thêm bạn bè với em.

"Tôi không có WeChat."

"Số điện thoại đâu?"

PaiPai có chút khó xử. Thấy có vẻ không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, Daniel thẳng tay kéo em ra, lấy ra WeChat của mình, "Cậu thêm tôi đi."

"Thêm cậu làm gì?"

"Vậy cậu thêm em ấy làm gì?"

PaiPai đứng bên cạnh cười, không nhìn hai người bọn họ, liền đẩy xe về phía trước. Daniel thấy em chạy đi, lại vội vàng đuổi theo, "Em lừa cậu ta, em rõ ràng có WeChat." Nói xong nhẹ nhàng vỗ vỗ vai em, "Tại sao lại nói dối?"

"Không thích thêm," PaiPai nói, "Không thích cậu ta."

"Chà, em mà cũng có lúc không thích ai đó, anh lại muốn hỏi em tại sao lại không thích cậu ta?"

Châu Daniel cũng phục mình, anh biết nếu PaiPai nói thích người kia thì anh sẽ ghen tị, nhưng không ngờ em nói không thích người kia anh vẫn thấy ghen tị.

"Anh thật phiền nha, không thích là không thích còn cần lý do à. Anh ta quá thúi, cũng không lịch sự gì cả."

"Ây da, đúng vậy. Cậu ta thúi, em thơm nhất, thơm tới mức không rời được." Dứt lời, anh giống như cún con đưa mũi ngửi ngửi quần áo em. PaiPai bị anh làm cho ngứa, cười như một chú gà con. Cười lại bị Daniel ôm vào lòng, "Cũng không thơm lắm ha."

"Cái gì!" PaiPai đẩy anh ra, ngửi cơ thể mình, "Vậy thì tránh xa em ra một chút."

"Ui, đừng tức giận, anh nói đùa em thôi." Anh lại dính chặt vào em, "Đùa thôi mà."

Cuối tuần hai người họ bắt xe đi ngoại ô Bắc Kinh. Paipai ăn kẹo suốt cả đường, nói mỗi lần tới đây đều bị say xe, lần này phải ăn cái gì đó để phân tâm.

Đó thực sự là một lý do chính đáng cho việc ham ăn.

Cũng may đường xá bình ổn, trên đường đi cũng không xóc nảy. Lúc xuống xe PaiPai vẫn còn tung tăng nhảy nhót, em nói, em rất thích nơi này.

Lúc nào cũng thích nơi này. Châu Dan bất lực mỉm cười, cả hai mượn một chiếc xe đạp, lái về phía cây cầu đá trắng, nơi họ gặp nhau lần đầu tiên. "Em cũng thật thông minh, còn biết đội mũ chống nắng, chắc anh lần này sẽ rám nắng tới đen thui."

"Lo chuyện này làm gì? Em cũng bị rám nắng, nhưng chẳng bao lâu sẽ trắng lại thôi."

Hứ, cái người nước ngoài này thật đáng ghét.

Hai người tìm được một bãi cỏ, PaiPai giương nanh múa vuốt ngã trên thảm cỏ. Em nói cỏ này thật mềm, kéo tay Daniel, muốn anh cùng nằm xuống. Ánh nắng chói chang chiếu vào mắt, Daniel híp mắt lại, nói, "Em có biết tại sao anh lại thường hay đến đây không?"

"Người nhà anh đã từng ở đây, đúng không?"

"Không hẳn. Thật ra, gần đây anh mới hiểu những gì anh luôn muốn biết. Kể ra có một chút rắc rối. Liệu em có hiểu được không?"

"Ừ, anh nói đi. Em không hiểu chỗ nào sẽ hỏi anh."

"Nhưng anh nhận ra có một số việc một khi thật sự hiểu rõ mới thấy không vui vẻ như mình nghĩ." Daniel nói, "PaiPai, em nói xem những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước có thể sẽ lại xảy ra ở kiếp này không?"

"Không biết," PaiPai đáp, "Nhưng em nghĩ sẽ không đâu. Nếu kiếp nào cũng giống nhau thì còn ý nghĩa gì nữa?"

"Em nói cũng có lý. Thế sự giống như một ván cờ mới mà. Vậy em nói xem những người anh gặp ở kiếp trước, kiếp này còn có thể gặp sao?"

Vừa định nói, một con bướm bay đến trước mắt PaiPai. Em giật mình, quay người nhào vào vòng tay Daniel, Daniel cười em, "Cái này em cũng sợ à?"

Nói xong, con bướm cũng bay về phía anh, anh cũng không có tiền đồ mà giật nảy mình. Uỵch một tiếng, không cẩn thận ôm lấy PaiPai, cùng nhau lăn xuống sườn đồi. PaiPai nắm lấy áo anh, thân thể dính sát, em nép vào vòng tay anh cười vui vẻ. Lăn thẳng xuống tận chân đồi, cả cơ thể hai người dính đầy cỏ, yên lặng nhìn nhau, "Anh nhìn đi!" PaiPai giống như con thỏ nhỏ, không ngừng phủi đám cỏ trên người, "Đây là quần áo mới đấy."

Daniel cũng giúp em phủi sạch cỏ, hoàn toàn không chú ý đến việc trên người mình cũng bị bẩn. Vẫn là PaiPai không thể chịu đựng được nữa, liền đưa tay ra giúp anh gạt cỏ đi. Daniel bị những ngón tay mềm của em lướt qua vô cùng thoải mái, nhịn không được giang hai tay, tuỳ ý em phủi. PaiPai thấy bộ dạng này của anh, buồn cười nói, "Anh thật là!" Em nói, "Rất ngày thơ."

Sau khi lăn lộn, cả hai lại leo lên đỉnh đồi để lấy túi. Daniel nói lát nữa hãy cùng nhau đi cho cá ăn, nhưng PaiPai mệt không chịu nổi, lại ngã xuống đất.

Daniel không có thúc giục em, hai người cùng ngồi ở trên cỏ. Một lát sau, trời nắng xuất hiện mây mù che khuất mặt trời, nhưng lại vô cùng mát mẻ.

Từng cơn gió thổi qua đồi núi, thoảng hương thông thơm ngát. PaiPai mở to mắt, nhìn bầu trời cao. Dù bầu trời ở nơi nào cũng giống nhau, nhưng không hiểu sao trời ở đây thấp tới vậy, mây nơi này dường như có thể đắp lên người em. Trong em dâng lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời, như mây trắng tích mưa dồn nén vào tim em.

Thật quen thuộc. Không chỉ là hương của gió, mà còn là cảm giác này, quen thuộc quá.

Em dùng tay áo che mắt, lồng ngực giống như đang ôm một con cá mắc cạn, khiến em có chút ngộp thở. Lúc này, một đôi tay rơi trên vai em.

Em nghe thấy giọng nói của Châu Daniel thoang thoảng trong gió.

"PaiPai." Anh nói, "Anh nói cái này có thể hơi kỳ cục, nhưng bất kể vì lý do gì, anh luôn hy vọng em được hạnh phúc".


(5)

Có rất nhiều quán trà ở Bắc Kinh. Gần đây, một người bạn của Bá Viễn nói có một loại trà mới được mở bán, mời Bá Viễn đến uống trà. Bá Viễn nghĩ thầm, PaiPai chưa uống trà bao giờ, liền mang em đi theo.

Bạn Bá Viễn cũng là một người chuyên sưu tầm đồ cổ, hắn nói cách đây vài ngày được chủ cửa hàng đồ cổ tặng cho một chiếc vòng tay, bằng pha lê hồng, nhìn rất có tuổi đời. Bá Viễn cầm nó lên xem xét, nói với sinh viên bên cạnh, "Thật ra khó để biết được năm của pha lê, nhưng sợi dây này không ghi năm, trông có lẽ là thuỷ linh, em có thể dựa vào ánh sáng nhìn những vết nứt trong này, mấy đường vân này thế mà rất thú vị, em thấy giống như cái gì? "

PaiPai đi đến, dựa vào ánh đèn nhìn chiếc vòng, xuyên qua kẽ hở nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ. Nhưng em không dám nói, chỉ lắc đầu, Bá Viễn hỏi ông chủ kia, "Đây là đồ của ai?"

Người kia nói, "Có vẻ là của phu nhân một ông lớn nào đó thời dân quốc."

"Chậc chậc, tôi đoán, không phải là đồ của phu nhân. Người đưa thứ này cho cậu cũng khá có tâm tư." Bá Viễn nhận xét.

"Có chuyện gì à?"

"Màu sắc không thuần tuý, phu nhân thường không sử dụng màu dịu dàng như vậy."

"Chỗ nào không thuần tuý, tôi thấy rất đẹp mà?"

Bá Viễn nở nụ cười, "Màu sắc không thuần, màu sắc của tiểu phu nhân, sẽ không phô bày."

Ông chủ kia bật cười, "Chà, vậy thì tôi cũng không dám đưa cái này cho vợ."

PaiPai cũng cười theo. Đang cười, trong phòng trà bắt đầu diễn kịch. Hồi nhỏ PaiPai đã nghe qua kịch ở Bắc Kinh, em nói em thích vai kép võ(1) nhất, không bao giờ khóc lóc sướt mướt, rất đẹp trai.

(1): Là nhân vật đại diện cho sức mạnh và sự trung thành, kép võ có màu mặt đỏ rực, sự thể hiện bộc trực của lòng trung và tính tình nóng nảy.

Ông chủ nói em vẫn còn nghe quá ít, kép võ cũng có lúc khóc. Kép võ khóc sẽ đau đến tê tâm liệt phế, ngay cả người đàn ông kiên cường nhất cũng sẽ thấy đau lòng.

Đang nói chuyện thì chuông điện thoại reo, là Daniel. PaiPai che nửa miệng nói em và thầy đang nghe kịch trong quán trà. Daniel cười cười ở đầu dây bên kia, hỏi em đang ở đâu, anh cũng muốn đến.

Bá Viễn thật sự cảm thấy đứa nhỏ này có chút dính người, nhưng cũng gật đầu, nói cứ tới đi, tiền trà hôm nay y sẽ trả.

Khi anh đến, PaiPai đang dựa vào cửa sổ, tay chống cằm nghe hí. Thấy anh đã tới, liền nhích mông sang một bên.

Bá Viễn hỏi anh tại sao lại tới đây, tách nhau ra một ngày không được à? Daniel cười, "Cả buổi sáng em ấy không trả lời tin nhắn của em, em không sốt ruột sao được?"

"Em ra ngoài chơi, anh lo lắng cái gì?" PaiPai nhìn anh, giọng điệu càng ngày càng giống thầy giáo thích làm khó người khác.

"Anh lo lắng không tìm được em mà. Anh rất lo lắng cho em đó, một em bé nước ngoài bướng bỉnh."

PaiPai bị anh nói vậy, cũng không thể mạnh miệng với anh nữa. Em quay mặt đi, tỏ vẻ không muốn nhìn anh. Nhưng Bá Viễn nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ của em đã đỏ bừng lên rồi.

Bá Viễn nói, anh luôn nói rằng mình là người Bắc Kinh, vậy anh nói xem trên sân khấu đang diễn vở kịch nào?

Câu hỏi này đã đánh gục anh. Ông chủ quán trà giải vây, làm sao một đứa trẻ như tụi nhỏ biết cái này được. Vở kịch hôm nay là "Toả Lân Nang"(2), nhưng đã được cải biên từ vở kịch cũ, không tính là chính tông.

(2): Là vở kịch lấy bối cảnh ở Trung Quốc đế quốc, câu chuyện đơn giản kể về một hành động tốt bụng nhỏ đã biến hai người xa lạ trở thành bạn thân suốt đời.

PaiPai dựa vào cánh tay Daniel, ăn hạt dưa, nhìn những người trên sân khấu mặc áo gấm đỏ, lau nước mắt nức nở hát tân hôn cầu Ô Thước(3), ngày lành tháng tốt, giao châu hoá từng giọt nước mắt. Mặc dù nghe không hiểu ý nghĩa của vở kịch, nhưng trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu, em đem mặt vùi vào bả vai Daniel, lau hết nước mắt lên vai áo anh.

(3): "Ô" là chim quạ, "Thước" là chim khách. Cây cầu cho Cầu Ngưu Lang gặp Chức Nữ, được xây bởi hai loài chim đó.

Sau khi nghe kịch và uống trà, Bá Viễn nói muốn đưa em đi ăn vịt quay. Daniel nói được đó, ăn Toàn Tụ Đức(4) đi, anh mời. Bá Viễn cũng đã quen, từ ngày anh gặp PaiPai thì luôn bày ra dáng vẻ giàu sang.

(4): Là một nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng với món vịt quay Bắc Kinh và di sản ẩm thực lâu đời kể từ khi thành lập vào năm 1864 tại Bắc Kinh, Trung Quốc.

Trong bữa ăn, Bá Viễn kể, y muốn bắt đầu chuẩn bị bài kiểm tra cổ vật, hai ngày qua luôn luôn ở trường chuẩn bị cho bài thi, đề không khó.

Việc học nâng cao của PaiPai kết thúc vào cuối học kỳ, tức là vào đầu tháng 7. Daniel hỏi có em kế hoạch gì sau khi học xong không, em vẫn đáp chưa nghĩ ra, nhưng có khả năng vẫn là muốn học tiếp.

Trong mắt Bá Viễn, PaiPai giống như một chú thỏ nhỏ, từ nhỏ đến lớn luôn được bố mẹ cưng chiều, cho dù em muốn đi đâu, bố mẹ cũng đều thay em an bài tốt mọi thứ. Lần này đến Bắc Kinh, bố mẹ em cũng nhờ vả y để mắt chăm sóc em. Y nhìn PaiPai, em đang cẩn thận gói vịt quay, học cách ăn vịt quay theo cái người Bắc Kinh giả ở bên cạnh, không khỏi mỉm cười.

Con thỏ nhỏ này đã thực sự cai sữa rồi.

Bá Viễn hỏi, "PaiPai, em còn muốn về nhà đúng không?"

PaiPai không có gật đầu, Châu Dan hỏi: "Về đâu? Đức á?"

"Thực ra có một công việc phù hợp với em ở Đức", PaiPai nói, "Nói theo cách của người Trung Quốc các anh, là "chén cơm sắt"(5) ha."

(5): Ý chỉ công việc ổn định, không lo chết đói.

"Cái gì "chén cơm sắt" cơ?"

Bá Viễn giải thích, "Cha em ấy bảo em ấy về nhà làm việc tại phòng thông tấn địa phương, mỗi ngày chỉ cần xem lại các giấy tờ tin tức là được."

"Cái này cũng quá là bạc đãi người tài rồi."

"Bạc đãi người tài?" PaiPai nhìn anh.

Daniel nói, "Thật uổng phí, em thông minh như thế, không phải em nói muốn tiếp tục học ngôn ngữ với anh sao? Anh còn mong em sau này sẽ làm việc trong đại sứ quán. Cái này mới gọi là chén cơm sắt, à không, là chén cơm vàng."

PaiPai cười, "Vả lại, thật ra lúc tốt nghiệp em đã đăng ký M.A(6). Lần này đến Bắc Kinh để xem liệu mình có hứng thú với ngôn ngữ hay không, dù sao ai cũng nói tiếng Trung là khó nhất mà."

(6): Là từ viết tắt của từ Master of Arts. Từ này được hiểu là thạc sỹ văn chương/ xã hội. Những người này chuyên về lĩnh vực khoa học xã hội như truyền thông, giáo dục, ngôn ngữ, văn học, địa lý, lịch sử và âm nhạc.

"Vẫn học UCLA?"

"Vâng."

Châu Daniel gật gật đầu, tuy rằng không bình luận về việc lựa chọn ngành của PaiPai, nhưng trên mặt anh tràn ngập vui vẻ. Anh nghiêng người về phía em, gắp cho em một miếng thịt kho tàu.


(6)

Trong khi Daniel bận rộn chăm sóc búp bê, anh cũng không hề chậm trễ việc tìm hiểu chuyện Châu gia.

Cuối xuân, bức thư của P cuối cùng cũng đề cập đến chuyện nam phu nhân.

Khi nhà văn kia và Châu Daniel nói đến chuyện này, Châu Daniel rất cao hứng, còn muốn đến tận nhà người kia nghe hắn nói. Nghe từ hai giờ chiều đến sáu bảy giờ tối, nghe xong còn nhất định phải đọc bức thư kia, cảm nhận hương vị của thế kỷ trước.

Kỳ thực Daniel từ tận đáy lòng rất ngưỡng mộ hai người Châu Doãn, nhất là đoạn bọn họ đi Thiên Tân trong bão tuyết kia. Lúc đó giao thông đi lại không thuận tiện như bây giờ, bọn họ dám mạo hiểm tới Thiên Tân trong đêm tuyết rơi, điều này cho thấy hai người đúng là dũng khí phi thường.

"Anh có thấy người Cố gia kia quá đáng không, hứ, này không chỉ có vu oan hãm hại, còn muốn cướp cô dâu của người ta." Nói xong, nhà văn kia run tay, đánh rơi cốc xuống đất. Anh vội vàng chạy lên giúp đỡ, hắn chỉ lắc đầu, nói rằng hắn gần đây thức đêm chạy bản thảo, tay quá đau.

Vừa giúp lau sàn nhà, Châu Dan vừa nói: "Ài, nhưng em thấy cụ nội của em cũng không rõ ràng. Tuy rằng nói ông ấy như vậy là không phải phép, nhưng em luôn cảm thấy ông ấy quá ức hiếp người rồi. Trong cuộc hôn nhân đó, nếu ông thực sự muốn gắn kết họ lại với nhau, mới đầu đã không nói rằng đó là vì đạo sĩ muốn trấn áp tà ma, sau đó lại nói là để che đậy cho người khác. Trước sau gì cũng có đủ loại lý do, chỉ có tấm chân tình của hai người họ là không hề nhắc đến, còn nói cái gì mà qua loa diễn kịch thôi. Cũng may Châu Kha Vũ đủ chân thành, nếu không người kia sẽ ấm ức lắm. "

"Cậu cũng đồng cảm quá nhỉ."

Đương nhiên, anh nghĩ, dù sao anh bây giờ cũng đã có người mình thích.

Anh nói rồi lại đọc thư lần nữa, "Thật ra em rất tin khi đó có ma, chỉ là Cố Tích Sơn vốn không cần hãm hại người Châu gia mà. Anh nói xem, không phải từng nói Cố Tích Sơn và Cố Vũ Phi giống nhau như đúc à, không biết có phải người hại Châu gia là con ma Cố Vũ Phi kia? "

Nhà văn im lặng, thấy hắn không nói lời nào, Châu Daniel cũng không thể ở nhà người khác quá lâu. Trước khi đi, anh nhìn qua cái rương kia, thở dài, "Em rất muốn biết sau đó xảy ra chuyện gì. Chịu nhiều vất vả như vậy, anh ấy về sau chắc sẽ được đền đáp xứng đáng nhỉ."

Nói xong, anh cũng tự hiểu, nếu như câu chuyện xưa cũ này là chuyện vui thì đã không chìm vào quá khứ lâu như vậy.

PaiPai gần đây bận rộn thi cử, Daniel không có lý do chính đáng để đến gặp em, chỉ có thể đi tìm Bá Viễn. Bá Viễn cũng biết anh ngoài miệng nói vậy nhưng ý không phải thế, ám chỉ PaiPai có thể xin nghỉ phép để ra ngoài thư giãn một chút. PaiPai lúc đầu không muốn xin nghỉ phép, nhưng Châu Daniel lại mở miệng trước, nói, "Đi mà đi mà đi mà, đừng phụ tấm lòng này mà."

"Em cứ nghỉ ngơi một hai ngày đi, thầy đúng lúc cần trở về Thiên Tân một chuyến." Bá Viễn nói, "Đi làm chút chuyện."

"Có phải chuyện mà hai người đang tìm hiểu không?" PaiPai cũng biết thầy Bá Viễn hình như cũng là bạn của Châu gia xưa, bọn họ đang cùng một nhà văn điều tra chuyện xưa của Châu gia.

"Em vẫn luôn muốn hỏi, những chuyện này có phải có liên quan đến em không?" Không ngờ PaiPai lại hỏi vậy. PaiPai nói em từng nằm mơ, mơ thấy một người đàn ông có ngoại hình giống hệt Daniel, người kia gọi một cái tên, "Doãn Hạo Vũ."

Khi em nói cái tên này, cả hai người đều ngạc nhiên. Anh vừa định nói gì đó, Bá Viễn đã gật đầu trước, "Sao lại không liên quan đến em? Thấy em ấy đối xử tốt với em như vậy, thầy mới giúp em ấy."

PaiPai bĩu môi, "Thầy à, thầy đây là đang lừa em."

"Thôi mà, đừng nghĩ nhiều như vậy." Daniel khoác vai em, nói: "Chúng ta đi ăn thịt nướng nha."


(7)

PaiPai thích đến ngoại ô Bắc Kinh nên Châu Daniel liền quan tâm đến các hoạt động gần đó, tình cờ trúng một chầu đồ nướng miễn phí. Anh nghĩ PaiPai hẳn là cũng thích, ăn xong còn có thể đến chỗ cũ tán gẫu.

Anh nhẫn nhịn một tuần không hẹn hò gì với con mọt sách nhỏ bé kia, vào ngày cuối cùng của sự kiện, cuối cùng cũng kịp hẹn em. Không còn cách nào khác, dù anh thích giả vờ giàu có thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn là một Kim Ngưu, lãng phí tiền trong một thời gian dài cũng rất là đau lòng đó.

Daniel an lòng, nhưng PaiPai thì hơi không nói nên lời. Em muốn ăn thịt, nhưng gần đây em bị đau răng, lúc đầu không muốn làm anh mất hứng nên không nói. Đến cuối bữa, Châu Dan thấy đĩa của em vẫn còn đầy, liền hỏi em sao vậy, đồ ăn ngon vậy tại sao em không ăn, PaiPai lúc này mới ảo não nói do em đã ăn quá nhiều đồ ngọt, đau răng.

Thật là một nguyên nhân đáng yêu. Daniel cố nhịn cười, hỏi em có nặng lắm không. PaiPai nói thật ra không phả lúc nào cũng đau, chỉ là ăn nhiều sẽ đau, nhưng cũng không phải rất đau, chỉ là một chút thôi, ê ẩm đau ấy.

Ai cha, thật ấm ức.

"Vậy em đã no chưa?"

PaiPai nhìn đống thịt nướng trên bàn, hai người đều biết em chưa ăn hết sức, chắc chắn còn đói bụng, chỉ có thể gọi một bát cháo trắng, đem thịt cắt nhỏ cho em.

Chuyện này đúng thật là càng nghĩ càng ấm ức.

PaiPai còn nói chờ răng em hết đau nhất định phải ăn một bữa ngon, Châu Dan đáp, điều đó là chắc chắn rồi, hai người ăn ý, móc ngón út ấn định.

Khi hai người bước ra khỏi cửa hàng thịt nướng đã hơn bảy giờ tối. Không khí ban đêm mát mẻ, họ đi cạnh nhau, cánh tay va vào nhau một hồi liền trực tiếp nắm chặt lấy. Vốn muốn vội vã đưa em về trường trước khi đèn tắt, nhưng khi bước đến chốn cũ, cả hai đều muốn dừng lại hóng gió.

Daniel nghi ngờ Nguyệt lão đã giấu một sợi chỉ đỏ trong gió, mỗi khi hai người họ đến, gió thổi vòng quanh họ, đem hai người buộc lại với nhau.

Không thể không nói, Nguyệt lão này quả là có tầm nhìn xa trông rộng.

"Nhưng mà, PaiPai, tại sao em luôn muốn đến đây?"

"Em không biết."

"Thật ra, nói thật với em, ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ ​​quái."

"Thật sao?" Em cười, "Nhưng em không thấy nó đáng sợ chút nào."

PaiPai nói, vậy mà em nghĩ nơi này rất thần kỳ, mỗi lần đến đây, em luôn cảm thấy rất vui vẻ.

"Em cảm thấy vui?"

"Vâng, giống như ở đây đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp." PaiPai nhìn anh, "Anh không thấy vậy sao? Người nhà anh từng sống ở đây, chắc hẳn họ cũng rất vui."

Vui vẻ sao?

Có lẽ là cũng vui lắm nhỉ.

Lúc đầu, Châu Kha Vũ mang bé búp bê của mình đến đây để khiến em vui vẻ. Cho dù sau này có bao nhiêu sự cố xảy ra, họ vẫn không bao giờ quên được tình cảm ban đầu trong sáng như thế nào.

"Anh cũng rất vui."

"Chuyện gì khiến em vui vậy?"

"Anh nói, anh mong em hạnh phúc." PaiPai nhìn thẳng vào anh, "Không cần biết tại sao anh lại nói vậy, nhưng cảm ơn anh."

"Ôi trời, anh còn tưởng là chuyện gì." Daniel xua tay, không ngờ lại có gió thổi qua, hai mắt đỏ hoe, thật muốn nằm trong vòng tay em mà khóc lớn một trận.

Gần đó có một nhà nghỉ tư nhân, cả hai đã nhìn thấy khi đi ngang qua. PaiPai nói, sáng mai em không có lớp, bọn họ không cần gấp gáp trở về. Daniel đã xem qua phim truyền hình, theo như kịch bản thì ở đoạn này, nên xảy ra chút chuyện không thể nói thẳng ——— Nhưng anh là người Bắc Kinh, một người Bắc Kinh điển hình, một người Bắc Kinh chân chất chính trực. Hai người vẫn chưa xác định quan hệ, ngay cả anh yêu em em yêu anh cũng chưa nói, anh cũng không thể ...

Ngay khi PaiPai tắm xong, mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi nằm xuống cạnh anh, mùi hương cơ thể thoang thoảng vương vấn trên chóp mũi, len vào tâm trí anh.

Không thể làm gì cơ? Chính anh đã quên luôn rồi.

PaiPai nói xem phim đi nào, phim Trung Quốc, em muốn học tiếng Trung. Daniel nói, nửa đêm rồi còn học cái gì, vừa nói anh vừa đến tủ TV tìm đĩa, không ngờ đều là phim tình cảm. PaiPai thấy anh không thể chọn được, từ trên giường leo xuống, vừa đứng dậy đã tìm thấy một CD "Chiến lang"(7), vội giấu chiếc đĩa xuống đáy tủ. Mò mẫm một lát, phát hiện có rất nhiều đĩa được giấu bên dưới. Nhìn lướt qua, thấy tất cả đều là phim dạng như ánh sáng của con đường đúng đắn.

(7): Phim võ thuật ra mắt năm 2015.

Hay lắm, những quý ông Bắc Kinh đầy mưu mô, thật đúng là không sai.

Vừa thấy PaiPai muốn xuống giường, anh đột nhiên nói: "Nhìn này, cái này nhìn đẹp đó." Nói xong liền đặt một chiếc đĩa có ảnh bìa nóng bỏng vào đầu DVD, đem PaiPai nhét trở lại giường.

PaiPai cũng không quan tâm đây là phim gì, gần đây em luôn thức khuya đọc sách, rất nhanh liền tựa vào vai anh ngẩn người, giống như sắp ngủ.

Cũng may nam nữ chính trong phim không chịu thua kém, mở màn chưa được nửa tiếng đã có nụ hôn đầu tiên. PaiPai mở mắt ra nhìn thoáng qua, cười cười. Daniel hỏi em đã từng hôn rồi à, nhìn em vui thế. Vừa hỏi, nhịp tim của anh cũng tăng nhanh. Mặc dù chiêu cưa cẩm này đã cũ lắm rồi nhưng Pai Pai vẫn hợp tác, trả lời: "Hôn rồi, jub jub".

"Ơ, với ai thế?"

"Em quên mất rồi."

"Em cố ý quên đúng không."

PaiPai cười, vùi mặt vào trong chăn, bị Châu Dan kéo ra, nhéo nhéo hai bên má mềm mại của em, "Còn đau răng à?"

"Đau."

Nói xong, PaiPai há miệng ra, hàm hồ nói: "Em vừa mới soi gương, trong đó có một cái răng màu đen đen."

"Đen đen." Anh bị em làm cho buồn cười, "Ở đâu, sao anh không thấy."

PaiPai cũng không cho anh xem, ngậm miệng lại, liếm môi một cái, "Anh xem cũng không hiểu."

Hiệp này coi như thua, anh bỗng ngưỡng mộ tam thiếu Châu gia kia, có vẻ cả hai đã không gặp nhau một thời gian, búp bê của anh ấy nói tiếng Pháp tỏ tình xong liền hôn anh ta. Tại sao đến lượt anh lại tốn sức như thế?

Khi nam chính và nữ chính bắt đầu nụ hôn thứ hai, đúng lúc anh chuẩn bị ôm em vào lòng, PaiPai đột nhiên khát nước, muốn đứng dậy uống nước. Đang định ảo não thì PaiPai đã hiểu ý anh, nhấp một ngụm nước rồi chui trở lại chăn, đôi mắt cong như mặt trăng nhỏ, bắt đầu hỏi anh, "Anh đã từng hôn ai chưa?"

"Ừ." Anh gật đầu, nhưng mắt anh dán chặt vào vệt nước lấp lánh trên môi PaiPai.

"Mấy lần?"

"Một lần, dàn xếp kịch bản."

Nói xong, PaiPai chớp chớp mắt, chống tay lên, hôn một cái lên mặt anh, "Hôn như thế này à?"

"Không phải." Lửa trên người Châu Dan bị em chọc cho bùng lên rồi.

Dứt lời, cả hai cùng bật cười. PaiPai giả vờ giận dỗi, hôn một cái lên miệng anh, "Thế này đúng không?"

Hai người nhìn nhau, trong TV nam nữ chính đang nói những lời yêu thương triền miên. Trong chăn Châu Dan lặng lẽ kéo tay em vòng qua ôm eo mình, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Cho đến khi PaiPai hoàn toàn nằm gọn trong lồng ngực anh, chỉ nghe em nói, "Em luôn cảm thấy anh có chuyện không muốn nói với em. Chuyện quá khứ của gia đình anh thật sự không liên quan gì đến em à?"

"Không liên quan." Anh dứt khoát nói, "Anh chỉ sợ khi biết chuyện em sẽ rất buồn."

"Được rồi." PaiPai cũng không hỏi thêm nữa, lắng nghe nhịp tim cùng tiếng hít thở của người bên cạnh, cho đến khi không còn âm thanh nào khác ngoài âm thanh này. Không có TV, không có gió, không có cây.

Lồng ngực ấm áp, đốt xương ngón tay cứng rắn, em có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của một người. Sau đó những nụ hôn lần lượt rơi xuống, như mưa rào ngày xuân, nước mưa triền miên, bùn xuân mềm ẩm.

Từ lâu em đã biết Daniel cũng thích em, nhưng em chọn chờ đợi. Từ nơi sâu thẳm, em như bị ai đó thu hút, dần dần cũng đối với nơi nào đó nảy sinh cố chấp. Nhất định phải ở nơi này, dưới sự chứng kiến ​​của phong cảnh núi rừng, lần đầu tiên nói "Em yêu anh".

Thực ra hai người quen biết nhau chưa lâu, chữ "yêu" có lẽ còn quá nặng nề, nhưng khi nói ra, cả hai đều đỏ mắt. Họ đan chặt những ngón tay, như thể bắt lấy thời gian, nắm chặt món quà của số phận vào lúc này.


(8)

Thật ra, trước khi câu chuyện xưa kết thúc, Daniel vẫn luôn ôm hy vọng sẽ có một cái kết tốt đẹp.

Đôi khi anh nhìn PaiPai, như thể anh có thể nhìn thấy Doãn Hạo Vũ của một trăm năm trước, những tình cảm đó giống như muôn đoá hoa một lần nữa trồi lên từ mặt đất. Mọi thứ trên thế gian sẽ thay đổi, nhưng hoa thì không, chúng vẫn nở rộ như thế, phá đất cát, ngậm sương sớm, hướng về ánh nắng ban mai.

Cho đến khi Bá Viễn trở về từ Thiên Tân. PaiPai nói, Thiên Tân có phải đã xảy ra chuyện gì không, tại sao sắc mặt của thầy lại luôn xấu như vậy. Daniel biết Bá Viễn chắc chắn đã hỏi rõ ràng chuyện nhà họ Châu, nhưng anh cũng biết, câu chuyện nhất định đã kết thúc trong bi kịch.

Bá Viễn cũng nói, những sự việc trong quá khứ của Châu gia thật khiến người ta thổn thức, khiến y như bị nhấm chìm xuống vực sâu đến mức cảm thấy bất lực.

Bá Viễn kể cho anh cái kết cuối cùng, y đã hẹn riêng anh đến quán cà phê gần trường. Cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, tấp nập người đến người đi, họ nói chuyện từ một trăm năm trước. Rằng những linh hồn yêu nhau đã bị chia cắt, nói tình cảm chân thành bị kẻ ác vấy bẩn, nói tiếng than khóc thầm lặng dưới dòng chảy lịch sử, nói luân hồi chuyển kiếp có oán tất báo, nói hoả hoạn thiêu rụi không một ai sống sót.

Khi họ nói xong trời cũng sắp tối, Bá Viễn thở dài, uống ngụm cà phê cuối cùng trong cốc, y đột nhiên nói, "Thầy thấy hiện tại PaiPai và em đang ở bên nhau."

"Vâng." Daniel gật đầu.

"Thật tốt." Bá Viễn nói, y dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại đem những lời đó nuốt xuống, lắc đầu, không nói gì.

Ngày mà PaiPai kết thúc kỳ thi là ngày hạ chí, sinh viên bọn họ dự định đi ăn uống cùng nhau. PaiPai hỏi Daniel có muốn đi cùng không, Daniel nghĩ không thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này để tuyên bố chủ quyền. Anh mang kính râm, đeo thêm một số phụ kiện trên cổ. Nhưng vừa ra khỏi cửa, yên vị trên xe, liền nghe được radio báo có một vụ cháy gần đường vành đai 2, là một bưu điện cũ.

Daniel biết nơi đó là chỗ nào.

Tối hôm đó, sau khi đưa PaiPai về ký túc xá, nhà văn kia đã gọi điện cho anh, nói thật xin lỗi.

Câu chuyện xưa cuối cùng cũng kết thúc, Daniel nghĩ.

Bởi vì con người không thể sống lại từ cõi chết, cho nên mới kết thúc.

Sau cuộc điện thoại với nhà văn tối hôm đó, anh lại chạy về trường, PaiPai chạy ra cổng trường, ngồi lên xe. Anh nhìn PaiPai, kéo tay em nắm lấy, ôm chặt vai em, cuối cùng vui vẻ thoải mái, vững vàng khóc lớn một hồi.


(9)

Kết quả được công bố sau đó một tuần. Thật ra việc vượt qua kỳ thi đánh giá đều nằm trong dự kiến cả rồi. Bá Viễn nói, PaiPai có năng khiếu về ngôn ngữ, khẩu ngữ của em tốt hơn nhiều so với những du học sinh đã học tại trường ba, bốn năm.

Tất nhiên PaiPai rất vui, nhưng Daniel lại vô cùng lo lắng. Hôm đó, khi đang thu xếp hành lý cùng em trong ký túc xá, nhịn không được nắm chặt tay em làm nũng, "PaiPai, đã đến lúc anh phải quay lại trường học rồi." Daniel nói," Em ở lại Trung Quốc hay vẫn trở về Đức? "

PaiPai nhìn anh, nghe giọng điệu đầy miễn cưỡng của bạn trai, "Không phải đã nói với anh em đăng ký M.A, muốn quay lại trường học tiếp sao?"

"Thật sao? Em quyết định không trở về nhà, không muốn chén cơm sắt à?"

"Ừm." PaiPai nói, "Em đã nói với bố rồi."

Chàng trai Bắc Kinh nhăn nhó cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, kéo em ngồi xuống giường, "Ài, em xem, anh đang học quan hệ quốc tế, còn em học ngôn ngữ học, rất xứng đôi nha. Chỉ cần hai ta đi tiếp cùng một con đường, có cùng một mục tiêu, liền sẽ không bị chia cắt." Anh không khỏi nói mấy câu ngốc nghếch, " Em có mục tiêu gì? "

PaiPai vừa gấp quần áo vừa bất lực thở dài, "Hòa bình thế giới đi."

"Thật là trùng hợp, chúng ta thật sự là tâm đầu ý hợp."

PaiPai dùng quần áo đập nhẹ vào đầu anh, "Lúc trước anh đã nói là muốn mang công việc kinh doanh của gia đình mình về Bắc Kinh cơ mà."

"Với lại, ai muốn cả đời làm công cho gia đình? Quá nhàm chán."

Hai người anh nói em đáp, nói cả buổi. PaiPai nói không lại anh, lấy tay che miệng anh, "Em chặn rồi, đi ngủ."

"Ơ hay, em không đưa anh ra ngoài đã chặn lại rồi, có phải muốn ca ca ngủ ở đây cùng em không?"

Chính anh cũng thấy mình thật phiền phức, nhưng người đẹp trong ngực, trong lòng vui vẻ, không thể kìm được.


(10)

Trước khi hai người thu dọn hành lý về nước, họ đã dùng bữa với Bá Viễn và nhà văn kia.

Thật ra mà nói, anh luôn canh cánh trong lòng việc hắn gặp được Doãn Hạo Vũ trên núi, anh không biết tại sao hắn là người duy nhất nhìn thấy người kia, vì sao anh lại không thể thấy. Sau này gặp được PaiPai, mới hiểu được, nếu thật sự lúc đó anh nhìn thấy, e rằng sẽ không yêu bé búp bê xinh đẹp này ngay từ cái nhìn đầu tiên, sẽ chỉ cảm thấy có chút kỳ quái và khiếp sợ. Đó thực sự là ý trời từ nơi sâu thẳm, ông trời muốn ai gặp được ai, ai yêu ai, đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi.

Nhưng sau đó, anh nghe đoạn quá khứ đầy kinh hãi kia của Cố gia Thiên Tân, anh mới nhận ra, khả năng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Cho đến hôm nay, tác giả kia đứng dậy, trịnh trọng nói tên của hắn, bắt tay em, đem chiếc rương bạc xinh đẹp trong câu chuyện kia đưa cho PaiPai, trả lại cho chủ nhân ban đầu, anh lúc này mới hiểu rõ toàn bộ. Hoá ra thế sự đảo qua lộn lại, vòng tái vòng hồi, tuy rằng vật đổi sao dời, không ngừng tiếp diễn. Những chuyện của kiếp trước, qua kiếp này, đến lúc này, mới thật sự kết thúc.

PaiPai rất thích nó, trên đường về nhà không ngừng mày mò. Trong rương trang điểm có một chiếc gương nhỏ, tuy thiếu một góc nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc PaiPai dùng nó soi rất lâu. Em nói, "Thầy Bá Viễn đã cho em xem một bức ảnh của nó, nó giống như đã cổ lắm rồi, đưa nó cho em như vậy thật sự ổn à? Em có thể mang nó rời khỏi Bắc Kinh không? Em xem mấy bộ phim, những di vật văn hóa này đều được đặt trong bảo tàng. "

"Ôi, đây mà là di vật văn hóa cái gì? Mấy cái đồ vật của hoàng thượng nương nương trong cung mới có thể đưa vào bảo tàng."

"Cái này không phải sao?"

"Không phải, chủ nhân trước kia của nó cũng giống như em, cũng là một người nước ngoài, đến Trung Quốc học tập. Những con đường ở Bắc Kinh chúng ta từng đi qua, anh ấy cũng từng đi."

Daniel vừa lái xe, vừa nói: "PaiPai, anh ấy chắc chắn cũng mong em vui vẻ."

PaiPai ôm chiếc rương vào trong ngực, chiếc rương bạc lạnh giá lúc này dường như trở nên ấm áp.

Hiếm có buổi tối trên cầu không kẹt xe, em tựa vào cửa kính xe, nhìn ngắm thành phố. Màn đêm buông xuống, ánh đèn nhà nhà lác đác nơi đây như sương mai.

Ở thế kỷ 21, mùa hè Bắc Kinh nóng nực, những vì sao sáng rực rỡ.

Cuối cùng, vật đã được về với nguyên chủ.

Cuối cùng, tạm biệt quê cũ.

Như cánh én bay đi.

- Toàn văn hoàn -

_______________________________________________

"NGAY LÚC NÀY" thật sự kết thúc rồi. Tạm biệt chặng đường của Châu tam thiếu cùng với búp bê lai Doãn Hạo Vũ của anh. Mong rằng dù ở kiếp nào, họ cũng luôn hạnh phúc viên mãn, người có tình sẽ được ở bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro