1. trục xuất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cánh cổng vòm nơi bóng ma dừng chân được khắc họa như điểm kết nối thế giới của sự sống và cái chết, là cánh cửa giúp cho chàng khờ có thể từ bỏ cái vương quốc xưa cũ mà bước sang một lãnh địa thần bí hơn đang chờ đợi. Hãy nhìn mà xem, những ngôi nhà le lói sáng phía xa xa kia, phải chăng là những ngọn đèn dẫn lối cho từng bước đi của kẻ lữ hành. Tương lai thì chẳng ai biết trước được, trên con đường tìm kiếm mục tiêu, chàng khờ có thể bước đi vững chắc trên con đường đã được soi rọi hay không, khi màn đêm đang bao vây chỉ chực chờ đổ ập xuống cuộc hành trình."

Kẻ bị trục xuất.

Đứa bạo dạn nhất trong số chúng cũng lẩm nhẩm cầu nguyện nếu lỡ quệt vào người tôi: Vận rủi có thể lây lan, và các Erinys(*), những linh hồn báo thù rít gào, không phải lúc nào cũng kén chọn. Lũ trẻ quan sát từ một khoảng cách an toàn, nhìn đắm đuối.

Chúng sẽ uống máu thằng đó, mày có nghĩ thế không?

*Erinys (hay còn gọi là Fury) là các nữ thần báo thù, sống tại cõi âm và lên mặt đất để trừng phạt những người đã gây tội ác trải với luân thường đạo lí, tiêu biểu như giết người, bội tín, chống đối thần thánh...

Những lời rì rầm của chúng khiến họng tôi nghẹn lại, khiến thức ăn trong miệng có vị như tro tàn. Tôi đẩy đĩa của mình ra, tìm tới những xó xỉnh và sảnh trống nơi có thể ngồi mà không bị ai làm phiền, ngoại trừ người hầu thi thoảng đi qua. Thế giới nhỏ bé của tôi giờ càng nhỏ bé hơn: thu mình vào trong những vết nứt trên sàn, vào những đường xoắn ốc chạm trổ trên tường đá. Những dấu vết ấy khẽ kêu lạo xạo khi đầu ngón tay tôi lần theo chúng.

"Ta nghe nói cậu ở đây." Một giọng nói trong trẻo, như mạch suối băng tan chảy.

Tôi ngẩng phắt lên. Tôi đang ngồi trong một phòng xép, đầu gối ép sát vào ngực, co ro giữa những vại dầu olive ép đặc và mơ về một con cá của riêng mình. Vảy bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời khi nó nhảy tung khỏi mặt biển. Những con sóng tan biến, trở lại thành bình hai quai và bao hạt giống.

Trong đại sảnh khổng lồ, nhan sắc của cậu rực rỡ như một ngọn lửa, hừng hực sức sống và toả sáng, cuốn hút ánh mắt tôi dù tôi chẳng muốn nhìn. Miệng cậu là một đường cánh cung căng mọng, mũi cậu cao thẳng, tuyệt mỹ đến lố bịch. Khi ngồi, chân tay cậu không để vẹo vọ như tôi, mà duyên dáng xếp lại đến hoàn hảo, như thể đang tạo dáng để tạc tượng.

Có lẽ điểm đáng kinh ngạc nhất, là cậu chẳng để tâm đến bản thân mình.

Cậu không đỏm dáng hay mang vẻ dỗi hờn như những đứa trẻ xinh trai khác. Quả vậy, Daniel dường như hoàn toàn không ý thức được ảnh hưởng của mình tới những đứa trẻ xung quanh. Mà làm sao cậu có thể vô tư tới vậy, tôi thật không thể tưởng tượng nổi: Lũ trẻ vây quanh cậu như một bầy cún háo hức, lưỡi thè cả ra.Tôi quan sát tất cả khung cảnh này từ vị trí của mình ở một bàn trong góc, bánh mì nát vụn trong nắm tay. Lại nhớ đến ngày nọ, Daniel ngồi gần tôi hơn thường lệ, chỉ cách mỗi một bàn. Bàn chân bụi bặm của cậu cọ trên sàn đá. Chúng không nứt nẻ và chai sạn như của tôi, mà mang chút màu hồng lẫn bánh mật dưới lớp đất cát.

Trong khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy xuyên cơ thể. Tôi dứt ánh mắt ra chỗ khác, chăm chú nhìn vào hoa văn chạm trổ tinh xảo trên tường đá. Má tôi nóng bừng, còn da thì râm ran như thể sắp nổi cơn giông.

Cậu ngồi xuống bên cạnh, lọ mọ đưa đẩy lá cây tần bì trong vòm miệng, nhìn ra đại sảnh. Sau đó, tôi gục xuống tỏ vẻ không màng tới, bí mật và tỉ mỉ hơn khi quan sát cậu, cúi thấp đầu và mắt sẵn sàng liếc đi nơi khác. Nhưng cậu còn tỉ mỉ hơn. Ít nhất một lần, cậu sẽ quay sang và bắt gặp tôi trước khi tôi có thể giả bộ thờ ơ. Những giây đó, những lần nửa giây đó, khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, là khoảnh khắc duy nhất trong ngày mà tôi có được chút cảm giác. Dạ dày bỗng rơi đánh bộp, cơn giận rần rật đổ về. Tôi như con cá ngó chừng lưỡi câu. Chung quy sự hiện diện của cậu như viên sỏi trong giày, không tài nào lờ đi được. Da Daniel mang màu sắc của dầu olive mới ép, và mượt mà như gỗ đánh xi, không có những vảy ghẻ hay mụn nhọt thường xuất hiện trên người cả đám lúc nhúc chúng tôi.

Hôm nay trăng rằm, màu vàng cam tròn vành vạnh, treo giữa nền trời hoàng hôn ngoài khung cửa sổ. Cậu lơ đễnh gạt tóc khỏi mắt mình, bởi mái tóc đã dài hơn sau mấy tuần tôi ở đây. Daniel với lấy cái bát đựng vả đã mang theo và cầm vài quả trong tay. Với một cú hất, cậu tung những quả vả lên không trung, một quả, hai quả, ba quả, cậu tung hứng chúng nhẹ nhàng đến nỗi lớp vỏ mỏng manh không chút bầm giập. Cậu thêm vào quả thứ tư, rồi thứ năm.

Những quả vả bay lên, màu sắc nhoà đi, nhanh đến nỗi trông như thể chúng không chạm vào tay cậu, như thể chúng tự bay vòng vòng.

Tung hứng là ngón nghề của phường chèo và phường ăn xin, nhưng cậu đã khiến nó trở thành cái gì đó khác hẳn, một vòng lặp sinh động vẽ lên không trung, đẹp đến nỗi thậm chí tôi cũng không thể giả vờ không quan tâm. Ánh nhìn của cậu, vốn đang theo dõi đống hoa quả bay vòng vòng, giờ nhảy sang tôi. Tôi không kịp nhìn đi chỗ khác trước khi cậu nói, nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, "Bắt lấy này." Một quả vả nhảy khỏi vòng lặp và bay về phía tôi trong một vòng cung duyên dáng. Nó rơi vào giữa hai lòng bàn tay khum lại của kẻ ngoại lai, mềm mại và có chút ấm nóng. Tôi nghe thấy tiếng tim mình reo hò.

Daniel đón lấy chỗ vả còn lại, từng quả một, và trả chúng về lại chỗ cũ trên giỏ đựng với sự hoa mĩ của một nghệ sĩ. Ngoại trừ quả cuối cùng, cậu ăn nó, lớp cùi sẫm màu tách ra giữa hai hàm răng để lộ phần hạt đỏ hồng. Quả vả ấy chín vừa đủ, đầy ắp mật ngọt. Trong vô thức, tôi đưa quả vả cậu ném cho lên môi. Vị ngọt lợn cợn của những hạt tuôn ra lấp đầy khoang miệng; lớp vỏ lông mượt mà trên lưỡi. Ngày xưa, tôi đã từng yêu thích vả.

Cậu đứng dậy. Tôi nghĩ có thể cậu sẽ nhìn tôi lần nữa. Nhưng cậu chỉ quay lưng và biến mất về phòng của mình ở phía bên kia cung điện.

Nhưng thần gió đã lại đưa cậu đến. Lần này kinh hoàng hơn, khi cậu bắt lấy tay tôi và kéo mạnh về trước. Tôi không dám vùng vẫy, như con cá mắc câu bất lực chờ lên thớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro