2. đàn lia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi im lặng đi qua những hành lang quanh co và hồi lâu sau thì đến một căn phòng nhỏ, trong đó chỉ có một chiếc rương lớn và vài ghế đẩu để ngồi.

Daniel ra hiệu chỗ một chiếc ghế và tôi bước tới đó. Mặt ghế da kéo căng trên một khung gỗ sơ sài. Ghế của nhạc sĩ. Tôi chỉ từng thấy chúng khi các thi nhân yết kiến, không thường xuyên lắm, để chơi nhạc cạnh lò sưởi của cha tôi.

Daniel mở chiếc rương. Cậu lấy ra một chiếc đàn lia từ trong đó và đưa cho tôi.

"Ta không chơi đâu", tôi bảo cậu.

Nghe vậy, trán cậu nhăn tít lại.

"Chưa chơi bao giờ ư?"

Lạ lùng thay, tôi không muốn làm cậu thất vọng. "Cha ta không thích âm nhạc."

"Thì sao? Cha cậu có ở đây đâu."

Tôi đón lấy cây đàn. Thân đàn mát lạnh trong tay tôi, và mịn mượt. Tôi lướt tay trên dây đàn, lắng nghe những rung động gần như thành nốt; đó là cây đàn tôi đã thấy cậu cầm hôm đầu tiên tới đây.
Daniel lại cúi người lấy ra cây đàn thứ hai từ trong rương, và tới ngồi cạnh tôi.

Cậu đặt nó lên đầu gối. Thân đàn được chạm khắc và thếp vàng, sáng lấp lóa vì được cất dưỡng cẩn thận. Đó là cây đàn lia của mẹ. Cha đã gửi nó tới như một phần giá trị con người tôi còn sót lại, hoặc bỏ quên.

Daniel gảy một dây đàn. Vẽ nên bức hoạ thanh âm từ những gam màu in đậm dấu ấn cậu, và bóng hình khắc khoải từ nốt nhạc đầu tiên vấn vương bên ngón đàn thuở trước. Thứ âm điệu lạ lùng rung lên, ấm áp và âm vang. Cây cỏ ngừng đung đưa và muôn thú chẳng dám cất lời, thậm chí gió cũng dừng thổi vì sợ làm gián đoạn khúc nhạc kia. Dù cho làn nước kia có lạnh lẽo băng giá đến đâu thì người ta vẫn nghe thấy tiếng đàn lia cất lên từ tận sâu thăm thẳm, giai thoại về Orpheus-đã sống trọn vẹn với tình yêu của mình cho âm nhạc và cho Eurydice-lại ngân lên. Vang dài. Và khắc khoải. Giữa cuộc đời này, những con người thực dụng tầm thường đã nhẫn tâm giẫm đạp lên tâm hồn những nghệ sĩ thuần khiết, nhiều. Có khi bằng tiếng đàn bi thương thay cho kẻ mất đi tình yêu, cậu đã lấy được nước mắt của gã lái đò địa ngục và con chó ba đầu Cerberus để đến gặp Hades hộ chàng Orpheus. Hoặc có khi khiến cho cả chốn âm tào thê lương, từ những linh hồn vô cảm đến các vị thần đa đoan đều không cầm được giọt lệ nóng trước khúc ca ai oán.

Mẹ tôi vẫn luôn kéo ghế tới gần những thi nhân khi họ yết kiến, gần tới nỗi cha tôi phải cau mày và đám người hầu xôn xao. Bỗng tôi nhớ ra, ánh mắt sẫm màu lấp lánh trong ánh lửa của mẹ khi bà quan sát bàn tay những thi nhân. Vẻ mặt bà tựa như khao khát.

Daniel gảy một dây khác, và một nốt nhạc nữa vang lên, trầm hơn nốt trước. Tay cậu lướt tới chốt dây, chỉnh nó lại.

Đó là đàn lia của mẹ ta, suýt nữa tôi đã nói ra. Lời ấy đã ở trong miệng tôi, và đằng sau nó những lời hát ùa tới. Đó là cây đàn của ta. Nhưng tôi không nói gì. Cậu sẽ trả lời thế nào trước những tuyên bố như vậy? Cây đàn giờ đã là của cậu.

Tôi nuốt khan, giọng khô khốc.

"Đàn đẹp đấy."

"Cha cho ta.", cậu lơ đễnh nói. Cách những ngón tay cậu giữ lấy dây đàn, dịu dàng đến vậy, là điều duy nhất ngăn tôi giận dữ bật dậy.

Cậu chẳng hề để ý.

"Cậu có thể cầm nó, nếu cậu thích."

Lớp gỗ kia sẽ mượt mà và quen thuộc như da thịt của chính tôi vậy.

"Thôi." Tôi nói, giữa cơn nhức nhối nơi lồng ngực. Mình sẽ không khóc trước mặt cậu ta.

Cậu định nói gì đó. Nhưng ngay lúc đấy, thầy giáo đi vào, một người đàn ông trung niên khó đoán rõ độ tuổi. Ông ta có bàn tay chai sạn của một nhạc sĩ và mang theo cây đàn riêng của mình, một cây đàn lia làm từ gỗ óc chó sẫm màu.

"Ai đây?", ông ta hỏi. Giọng ông khàn và oang oang. Đây là một nhạc sĩ, hoặc cầm sư, đại loại vậy. Nhưng không phải ca kỹ.

"Đây là Patrick." Daniel nói. "Cậu ấy không biết chơi đàn, nhưng cậu ấy sẽ học."

"Không được chơi cây đàn này."

Tay người đàn ông vươn xuống để giật cây đàn ra khỏi tay tôi. Trong vô thức, ngón tay tôi khép chặt quanh thân đàn. Nó không đẹp như của mẹ tôi, nhưng vẫn là một nhạc cụ xứng đáng với một vị hoàng tử. Tôi không muốn buông tay.

Tôi không cần phải làm vậy. Daniel đã bắt lấy cái cổ tay mới vươn ra giữa chừng của người đàn ông.

"Được, chơi cây đàn đó, nếu cậu ấy thích."

Người đàn ông giận dữ nhưng không nói gì thêm. Daniel thả tay ra và ông ta ngồi xuống, người cứng đờ.

"Bắt đầu đi."

Daniel gật đầu và cúi người bên cây đàn lia. Tôi không còn thời gian đâu để băn khoăn về sự can thiệp của cậu nữa. Ngón tay cậu chạm lên dây đàn, và tất cả những suy nghĩ trong tôi đều bay biến.  Âm thanh ấy thanh khiết và thuần túy như nước, tươi mát như những trái chanh. Nó không giống bất kì thứ âm nhạc nào tôi từng nghe trước đây.  m thanh ấy mang hơi ấm của ngọn lửa, mang màu sắc và sức nặng như ngà voi đánh bóng. Nó cùng lúc kích thích và xoa dịu người ta. Vài lọn tóc xòa xuống che trước mắt cậu khi chơi đàn. Những sợi tóc mảnh mai như chính những cây đàn kia, và tỏa sáng.

Cậu ngừng đàn, vén lại tóc, quay sang tôi.

"Tới lượt cậu."

Tôi lắc đầu, cảm xúc ngập tràn. Tôi không thể đàn lúc này. Không bao giờ, nếu thay vào đó tôi có thể nghe cậu đàn.

"Cậu cứ đàn đi", tôi nói.

Daniel tiếp tục gảy dây đàn, và âm nhạc nổi lên. Lần này cậu còn hát nữa, đan vào tiếng nhạc đệm bằng giọng nam cao trong trẻo, giàu cảm xúc. Đầu cậu hơi ngả về phía sau, để lộ gân cổ, dẻo dai và mềm mại như da hươu. Một nụ cười khẽ nhoẻn nơi môi trái. Trong vô thức, tôi thấy mình nghiêng người về phía trước.

Khi cuối cùng cậu ngừng nhạc, ngực tôi có cảm giác trống rỗng đến lạ kì. Tôi nhìn cậu đứng dậy cất đàn về chỗ cũ, và đóng rương lại. Cậu chào thầy dạy nhạc, ông ta quay lưng rồi rời đi. Mất một lúc lâu tôi mới hoàn hồn, để rồi nhận ra cậu đang chờ tôi.

"Ta muốn đưa ngươi đến một nơi."

Tôi không đủ tin tưởng bản thân có thể mở miệng nên đã gật đầu và theo cậu ra khỏi căn phòng, đi dọc hành lang ngoắt ngoéo để đến "vùng sáng của thủy triều bạc", ngắm cảnh sao rơi.

The legends of the stars. I spotted one of them vibrating, like it was about to fall. Shattered and warped.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro