Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù độ hảo cảm của Vinter lại tăng lên nhưng tôi không quan tâm, tôi đi thẳng ra cửa.

"Vậy tôi về đây."

Điều đó có nghĩa là tôi không còn nợ Vinter gì nữa.

'Mình nên nhanh chóng về nhà và gạch bỏ một số thứ trên tờ giấy.'

Tôi vừa đặt tay lên mở cánh cửa, nhưng ngay lúc đó.

*Cạch*

Một cánh tay thò ra trên đầu tôi và đóng cánh cửa lại.

'......Hửm?'

Tôi bối rối khi thấy một cánh tay trên đầu, chống ngay cửa.

Anh ta tiếp cận tôi từ phía sau quá nhanh đang giữ cánh cửa đóng lại với cánh tay của mình.

Tôi bị mắc kẹt giữa anh ta và cánh cửa.

"......Tiểu thư."

Một giọng nói trầm thấp vang lên khắp phòng.

Tôi cảm thấy bối rối.

"Hừ, làm sao vậy? Ngài còn có chuyện gì muốn nói sao?"

Vinter trả lời sau một lúc im lặng.

"......Tôi muốn trả ơn vì cô đã trông chừng lũ trẻ giúp tôi."

"Không sao đâu. Ngay từ đầu tôi đã sai khi vào......."

"Tôi không phải là loại người có thể tiếp tục sống tiếp khi chưa trả hết ơn."

Anh ấy cúi đầu xuống nói. Khoảng cách giữa hai chiếc mặt nạ đang rất hẹp.

"Ngài muốn đe doạ tôi để đảm bảo rằng tôi sẽ giữ miệng phải không?"

Cổ họng tôi khô khốc. Ngay cả khi Vinter không hành động theo cách này, tôi vẫn sẽ giữ miệng vì tôi không muốn dính líu tới anh ta.

Tôi dựa lưng vào cánh cửa, cố gắng tạo khoảng cách và vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, thoải mái khi vừa nói vừa nhún vai.

"Tôi không thực sự cần bất cứ điều gì cụ thể."

Nợ cái đầu anh, tên của anh sẽ bị gạch chéo khỏi tờ giấy khi tôi ra khỏi nơi này.

Vinter đợi một lúc trước khi nói ra điều gì đó bất thường.

"Tôi là một phù thủy."

"......."

"Tôi có một khả năng làm những điều mà hầu hết những người khác không thể."

Tôi mệt mỏi vì không biết Vinter ta sẽ đi xa đến đâu với điều này.

'Ý của anh ta là anh ta có khả năng giết tôi mà người khác không có à.'

Tôi đang cố gắng tìm câu trả lời đáp lại những lời đe dọa của anh ta.

"Hãy quay lại đây bất cứ khi nào cô cần giúp đỡ."

Khoảnh khắc đó, một chiếc hộp màu trắng xuất hiện phía sau Vinter.

Nhiệm vụ ẩn [Tiết lộ bí mật của phù thủy!] Nhiệm vụ đã hoàn thành!

Bạn đã tìm ra thành công bí mật của anh ta trong không gian bí mật của phù thủy. [Việc sử dụng một Trợ giúp  của Phù thuỷ] được trao như một phần thưởng.

Bạn có muốn nhận phần thưởng không?

[Có / Không]

"Ôi.."

Phần thưởng quá ngớ ngẩn khiến tôi bật ra một nụ cười giả tạo.

Nỗi sợ hãi, phải đưa ra quyết định  ngay lập tức và những lo lắng tột độ, đó là những gì mà tôi phải trải qua khi có nhiệm vụ bất ngờ.

Không cần phải thưởng cho tôi những phần thưởng quá lố bịch, người luôn muốn chạy trốn khỏi hoàn cảnh vàluôn nghĩ trong đầu  rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại Vinter nữa.

"......Tàn nhẫn làm sao."

"Gì cơ?"

Vinter hỏi khi tôi lẩm bẩm một mình.

Tôi nhẹ nhàng đẩy Vinter ra.

Tôi không dùng sức để đẩy, nhưng dù sao thì anh ta cũng lùi lại.

Bảng hệ thống đã hoàn toàn che khuất mặt của Vinter. Sau đó, tôi bí mật nhấp vào [Có]  trong khi giả vờ rằng tôi đang cố thoát khỏi anh ta.

"Tôi sẽ quay trở lại khi cần thiết."

Tôi đã ở trong một hoàn cảnh buộc phải nhận những phần thưởng như đang tự chế giễu chính mình.

Đó là bởi vì tôi không biết khi nào và bằng cách nào tôi sẽ sử dụng nó nếu phát sinh một sự việc nào đó khiến cuộc sống của tôi gặp nguy hiểm.

'Mặc dù sẽ không có chuyện đó xảy ra.'

Tốt nhất là không nên có.

Bạn đã nhận được [Một quyền ử dụng trợ giúp của Phù thuỷ].

Nhấp [Đồng ý] để sử dụng.

Tôi kiểm tra hộp hệ thống lần cuối trước khi quay lại mở cửa.

Và cuối cùng khi tôi đã ra khỏi căn cứ của Vinter, màn đêm đã buông xuống.

"Ôi cái **......."

Tôi cảm thấy tuyệt vọng khi bước xuống bậc thang ngắn từ lối vào của căn cứ.

'Mình đang đã làm gì vậy, mình đã quên gọi một cỗ xe ngựa rồi.......'

Tôi hoàn toàn quên mất nó khi đầu tôi bị quay cuồng trong nơi đó. Rằng tôi không thể dịch chuyển trở về nhà.

'Tôi có nên quay lại và yêu cầu giúp đỡ không?'

Tôi nghĩ, nhìn lại cánh cửa mà tôi vừa bước ra.

Tuy nhiên, suy nghĩ đó không tồn tại được lâu.

Chính tôi đã tự tin hành động như thể tôi không cần sự giúp đỡ của Vinter. Anh ấy sẽ nghĩ gì về tôi khi tôi quay lại và yêu cầu một cỗ xe ngựa.

Tôi không thể chịu đựng bất kỳ sự chế giễu nào nữa ngày hôm nay.

'Ha ......Còn lâu mới về được. Tôi hy vọng Công tước vẫn đang làm việc cho đến khi tôi trở lại.'

Tôi nhìn chằm chằm vào nơi cuối con hẻm.

Rất may, cuối con hẻm sáng rất nhiều đèn đang sáng, có lẽ do lễ hội đang diễn ra. Thậm chí những âm thanh đông đúc có thể được nghe thấy từ khắp nơi ở đây.

'Đầu tiên hãy đến đường chính. Sau đó, tôi sẽ có thể tìm và thuê một cỗ xe ngựa.'

Tôi bước nhanh bước và cảm ơn rằng đó không phải là một con hẻm nhỏ như mê cung mà tôi đã đi qua khi cứu Iklies.

Tôi vội bước nhanh để sớm ra được con đường chính.

Nơi này rất giống với những con phố mà tôi đã đến thăm cùng hai con trai của Công tước lần trước.

Tôi phải thuê một chiếc xe ngựa nhưng không có một chiếc nào được nhìn thấy vì quanh đây tấp nập người qua lại, xe ngựa không thể chen qua được.

Tôi cau mày khi nhìn xung quanh.

Sau đó, tôi nhìn thấy nó. Một bộ giáp với một biểu tượng rất quen thuộc được khắc trên đó.

"Cho bọn ta xem giấy tờ của ngươi."

Hai hiệp sĩ với áo giáp bạc từ cách đó không xa, tiến đến một người đàn ông trông luộm thuộm và hỏi về giấy tờ tùy thân của anh ta.

"Tại sao lại yêu cầu như vậy, tại sao phải xem giấy tờ tùy thân của tôi?"

"Đã có lệnh truy quét bọn tội phạm giấu mặt trong thời gian diễn ra lễ hội. Mau đưa ra."

"Đ, đó là....... "

Một cuộc trò chuyện nhỏ diễn ra giữa người đàn ông và các hiệp sĩ.

'Tôi đã nhìn thấy những chiếc áo giáp đó trước đây. '

Tôi đang cố nhớ, rồi tôi mở to mắt.

'Cái! Đó là biểu tượng đại diện cho gia tộc Eckart!'

Tôi nhìn xung quanh một lần nữa và thấy các hiệp sĩ của Eckart ở khắp mọi nơi. Cứ đi vài bước thì sẽ gặp được hai, ba tên hiệp sĩ.

'Tại sao họ ở đây? Lỡ họ đến đây để tìm tôi thì sao......?'

Tôi cảm thấy hơi lo sợ.

Nguy rồi. Người hiện đang chỉ huy các hiệp sĩ Eckart là Derrick.

Nó có nghĩa là Derrick có thể đang ở đây.

'Tôi chết đứng khi nghĩ tới bị bắt gặp lén lút đi ra ngoài.'

Chính tôi là người đã nói rằng tôi sẽ  ở yên trong phòng mà.

Tôi nhìn quan sát xung quanh một lần nữa. Tôi cần trở về nhà mà  không thể để bị Derrick bắt được.

Nhưng sau đó.

"Chuyện gì vậy?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ nơi người đàn ông và hai hiệp sĩ đang ở.

"Tư lệnh đã tới chưa!"

Những tên hiệp sĩ cúi đầu chào ai đó.

Tôi nhìn theo hướng mà người hiệp sĩ cúi đầu, trong lòng hy vọng những gì tôi đang nghĩ là không đúng.

Một người đàn ông có mái tóc đen, mặc trên người bộ áo giáp bằng bạc nguyên chất có khắc biểu tượng của nhà Eckart đi đến.

Đó là Derrick.

Anh ta ngay lập tức tiến đến gần đây. Tim tôi đập thình thịch, hồi hộp sợ bị phát hiện.

Nhưng may mắn thay, tôi đã đội mũ trùm đầu của áo choàng lên và chiếc mặt nạ cũng đã che đi một phần khuôn mặt của tôi.

'Không đời nào anh ta nhận ra chiếc mặt nạ này.'

Đó là một tuần trước.

Derrick, người luôn cay ghét tôi chắc chắn sẽ không quan tâm đến chiếc mặt nạ tôi mua hồi đó.

Vả lại đường phố cũng đông đúc nên chắc gì Derrick có thể nhận ra tôi.

Tôi cúi thấp mặt xuống hết mức có thể. Tôi đã nghĩ đến việc di chuyển cẩn thận trong khi ẩn mình trong đám đông.

'Tuyệt quá. Chính là nhóm người đó'

Trong lúc tôi mải lo lắng thì có một nhóm người đeo mặt nạ đang đi cùng đường với tôi.

Tôi đã chờ đến thời điểm thích hợp để vừa di chuyển trong vừa nhìn thoáng về phía Derrick từng giây.

Anh ta đang nghe một hiệp sĩ báo cáo rồi đột nhiên ngẩng mặt lên.

Và anh ta nhìn về phía tôi.

Tôi lùi bước vì chột dạ.

Và khoảnh khắc đó, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Anh ta tò mò nhìn tôi rồi dần chuyển sang một cái cau mày.

"Ngươi...."

'Chết tiệt.'

Tôi quay lưng lại trước khi anh ta có thể nhận ra tôi hoàn toàn, rồi vội vã quay trở lại con hẻm mà tôi vừa đi ra.

Tuy nhiên, cuối con hẻm đã bị chặn bởi một số tòa nhà trông gần giống như căn cứ của Vinter.

Nếu Derrick vẫn tiếp tục đuổi theo tôi, chắc chắn tôi sẽ bị bắt.

Tôi bước lên bậc thang mà không do dự. Và.....

*Thình thịch!*

"Tôi cần giúp đỡ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro