Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa được năm phút kể từ khi tôi từ chối sử dụng cái gọi là [Ưu đãi] này.

"Hộ...c, hộc......."

"......."

Một sự im lặng bao trùm lấy khiến tôi cảm thấy khó xử.

Thật ngạc nhiên, Vinter vẫn đứng yên ở đó, vị trí mà tôi nhìn thấy anh ấy lần cuối cùng trước khi  rời đi.

Mặt tôi đỏ bừng lên trước đôi mắt sắc lạnh ngạc nhiên của anh ta.

Ơn trời, tôi vẫn đang đeo mặt nạ.

"......Mời vào sau khi đóng cửa."

Vinter đang ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng rồi nhanh chóng né ra để tôi có thể vào trong.

"E hèm!"

Ừm, thật xấu hổ.

Tôi hắng giọng và nhanh chóng đóng cửa lại vì xấu hổ.

Tôi nhìn ra cửa để thấy con hẻm tối, nhưng không thấy Derrick đâu cả.

'Liệu anh ta có đánh hơi thấy tôi?'

Ngay cả khi anh ấy làm vậy, vẫn còn quá sớm để tôi có thể thư giãn. Tôi sẽ cam chịu nếu anh ta quay trở lại biệt thự và thấy tôi mất tích.

"Xin lỗi vì tôi đã thay đổi quyết định quá đột ngột, nhưng tôi vẫn được phép thực hiện một điều ước, đúng không?"

"Tất nhiên."

"Điều ước đó, tôi sẽ sử dụng nó ngay bây giờ. Tôi muốn anh đưa tôi đến phố Hamilton. Ngay bây giờ!"

Tôi đi thẳng vào vấn đề. Tôi phải về nhà trước Derrick.

Vinter chắc chắn sẽ làm được vì anh ta có phép thuật cơ mà.

"Nếu nó là phố Hamilton......."

Anh ta dường như đang nghĩ nó ở đâu.

'Ở đâu, hả?'

Đó là một con phố cách biệt thự Eckart một dãy phố.

Anh ấy đã biết tôi là ai, vì vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu tôi yêu cầu anh ấy đưa tôi về phòng.

Nhưng tôi quyết định tiếp tục diễn như thể tôi và Vinter không biết gì về nhau. Dù sao thì tôi cũng không có lí do gì để gặp lại anh ta sau này.

"Thật khó để gọi một chiếc xe ngựa do đang trong mùa lễ hội..."

Tôi nhanh chóng viện ra một cái cớ nào đó.

"Tiểu thư không có hiệp sĩ đi theo sao?"

Tôi có thể thấy rằng mắt Vinter đã trở nên nghiêm túc qua các lỗ nhỏ trên mặt nạ thỏ.

Tôi bất giác nhớ về Iklies, anh ấy là hiệp sĩ duy nhất của tôi nhưng tôi lại không thể sử dụng anh ta như một hiệp sĩ.

'Mình không được làm mất lòng Vinter vì giờ anh ta là niềm hy vọng duy nhất của mình.'

Tôi nhún vai và trả lời anh ta bằng một lời nói dối.

"......Các quý cô luôn có một vài bí mật cho riêng mình."

Sự tò mò trong mắt Vinter biến mất và anh ấy có vẻ đã dần hiểu được những gì tôi vừa nói.

Sau đó Vinter lấy cây gậy của mình ra và đưa tay còn lại về phía tôi.

"Tôi có thể yêu cầu tiểu thư đặt tay lên tay của tôi không?"

Có vẻ như Vinter định sẽ dịch chuyển tôi đến nơi theo mong muốn của tôi.

'Tạ ơn Chúa.'

Tôi đặt tay mình lên tay anh ta, cảm thấy nhẹ nhõm. Vinter liền nắm chặt lấy tay tôi.

Vừa lúc đó, một chiếc hộp màu trắng hiện ra ngay trước mặt tôi.

Bạn đã sử dụng [Một sự trợ giúp của Pháp sư].

Dịch chuyển đến [phố Hamilton].

"Có thể sẽ hơi chóng mặt một chút."

Vừa dứt lời, có một thứ ánh sáng xuất hiện làm chói lòa mắt tôi.

***

Vinter và tôi đang đứng trong một con hẻm vắng người nằm cạnh con phố quen thuộc.

Chúng tôi đã dịch chuyển ngay lập tức đến phố Hamilton bằng phép thuật của Vinter.

'Tuyệt quá. Mình có thể trở về dinh thự sớm hơn Derrick rồi.'

Tôi bất giác mỉm cười với ý nghĩ trong đầu.

Tôi vừa được trải nghiệm khi sử dụng phép thuật của Vinter, cảm giống như....

'......tương tự như khi tôi bị hệ thống dịch chuyển.'

Tôi tò mò nghiêng đầu.

"Hiện tại người có thể buông tay rồi."

Vinter nói từ bên cạnh.

"Hửm? Gì cơ......."

"Tiểu thư đang nắm chặt tây ta nãy giờ."

Tôi nhìn xuống theo lời nói của Vinter.

Những ngón tay của tôi đang đan chặt vào tay Vinter.

"Ah!"

Tôi giật mình vội buông tay ra..

'Gì vậy? Từ khi nào mà mình lại nắm chặt tay anh ta như thế này?'

Sau một vài giây, tôi nhận ra phản ứng của mình có hơi quá.

Bỏ qua điều đó, tôi chân thành cảm ơn Vinter vì anh ấy đã giúp tôi.

"......Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài."

Vinter lắc đầu lịch sự.

"Không có gì đâu. Tôi rất vui vì đã trả được ơn."

"Tôi đoán niềm tin đã được xây dựng lại giữa chúng ta một lần nữa."

Tôi bật ra một tiếng cười nhỏ. Vinter là một Hầu tước, một người có địa vị.

Nhìn thấy ​anh ta có thể hạ thấp bản thân mình như thế này vì nhóm cung cấp thông tin của mình chứng tỏ Vinter đã làm rất tốt với vai trò của mình là một 'phù thủy kỳ quặc'.

Vinter nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt khó hiểu trước câu nói trò đùa của tôi.

"Lần sau, tiểu thư sẽ đến nữa chứ?"

'.....Tôi tự hỏi.'

Nụ cười của tôi tắt dần khi tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

"Có lí do gì để chúng ta gặp lại nhau trong tương lai sao?"

Có một khoảng lặng diễn ra với gió đêm se lạnh.

Hai chúng tôi che giấu danh tính của mình với một chiếc mặt nạ và nhìn chằm chằm vào nhau, dù vậy chúng tôi đều biết nhau là ai.

'Mặc dù Vinter sẽ không bao giờ đoán được rằng mình biết danh tính của anh ta.'

Sẽ tốt hơn hết là tôi cứ hành động như không biết anh ta là ai. Điều đó sẽ tốt cho Vinter, người sẽ sớm gặp mặt nữ chính, và với cả tôi nữa.

Vì cả hai chúng tôi đều nắm giữ những bí mật của nhau nên cả hai đều không có lợi.

"Tạm biệt."

Tôi nói lời tạm biệt và quay lưng đi. Sau đó tôi chỉ định bước ra khỏi con hẻm.

"......Nếu người mà tiểu thư gửi quà đến có hồi âm..."

Giọng của Vinter khiến tôi dừng bước.

"Sau khi tôi giao chúng cho người đó......."

"......."

"Giao thứ đó cho người mà tiểu thư tìm kiếm có được không?"

Tôi hơi nghiêng đầu nhìn lại. Người đàn ông đeo mặt nạ thỏ đứng trong ngõ khiến tôi hơi kinh hãi.

"Không."

Tôi không thể tưởng tượng được khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ đó sẽ có biểu hiện như thế nào vào lúc này. Tuy nhiên...

[Độ hảo cảm 15%]

Độ hảo cảm lại tăng lên bất ngờ từ sự từ chối lạnh lùng của tôi.

***

Tôi ngay lập tức trở về dinh thự sau khi chia tay với Vinter.

Đặc biệt hơn, khi đến những bức tường biệt thự cao bao quanh căn biệt thự....

'Mình chắc rằng nó chỉ ở đâu đó quanh đây.......'

Tôi tập trung tìm kiếm xung quanh các bức tường. Đó là để tìm lỗ chui chó.

Bức tường không chỉ cao mà còn rộng, khiến việc tìm thấy nó trở nên khó khăn hơn.

Thời gian trôi qua, tôi bắt đầu hoang mang sợ rằng Derrick có thể về sớm hơn tôi.

'Tìm được rồi!'

Cuối cùng tôi đã tìm thấy cái lỗ.

Tôi cúi xuống. Cái lỗ khá nhỏ nên tôi phải chui vào.

Và khoảnh khắc tôi bắt đầu chui đầu vào lỗ.

*Cộp - cộp*

Có tiếng bước chân...

"Penelope Eckart!"

Giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai tôi từ phía sau.

"Thì ra là cô..."

Tôi chết sững tại chỗ.

'Làm ơn.......'

Tôi đã gọi tên tất cả các vị thần mà tôi biết trong một giây.

'Trời ơi, chắc mình chỉ đang tưởng tượng thôi.'

Nhưng ttò chơi này không có thần thánh gì cả.

"Đứng dậy mau."

Tôi bật dậy khi nghe giọng nói cứng nhắc.

Người đàn ông đó nhìn tôi với cái nhìn chết chóc và trên đầu anh ta nhấp nháy [độ hảo cảm 13%].

Tôi không thể nghĩ ra từ nào để nói trong tình huống này.

"Hô, làm thế nào......."

"Đột nhiên có một cô gái dám đi lòng vòng với cái mặt nạ gớm ghiếc đó thì làm sao mà ta không thể nhận ra được cơ chứ?"

Derrick là một người nhạy bén, anh ta có thể hiểu ngay thắc mắc của tôi và liền nhếch miệng mỉa mai.

'Cái gì gớm ghiếc chứ!'

Cơn giận của tôi dâng lên đến đỉnh đầu trước sự chế nhạo của Derrick, nhưng ngay sau đó tôi cúi đầu xuống.

Đó là bởi vì trên đầu anh ta lại nhấp nhấy độ hảo cảm.

"Sao cô lại làm trò này?"

Derrick cau mày hỏi.

"Nói."

"......."

"Ta đã bỏ qua khi cô phàn nàn muốn đi lễ hội. Ta thậm chí còn bỏ qua khi cô mang tên nô lệ về. Và với tên nô lệ của cô, ta vẫn không biết được rốt cuộc hắn có mục đích gì."

"......."

"Bộ cô có vấn đề gì hay sao mà cứ phải hành động theo cách này hoài vậy?"

'Hành động theo cách này' mà Derrick nói đến có nghĩa là tôi đã ra ngoài mà không mang theo tên hộ vệ nào.

Đáng buồn thay, tôi không có gì để nói với ngài tiểu công tước, dù anh ta có ép buộc tôi trả lời như thế nào đi chăng nữa.

"......Em xin lỗi."

Tôi đã xin lỗi anh ấy.

Tôi cảm thấy làm như vậy là không công bằng với tôi. Nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác. Tôi không thể nói với anh ta rằng tôi làm điều này để tìm cách thoát chết khỏi bọn họ.

"Em sẽ chấp nhận mọi hình phạt mà ngài đưa ra, thưa thiếu gia."

"Hình phạt, trừng phạt, trừng phạt."

Thật không may, cách này dường như không còn hiệu quả với Derrick nữa. Khi nghe thấy những lời của tôi, anh ta cau mày.

"Tất cả những gì cô có thể làm khi nhìn thấy ta là yêu cầu bị trừng phạt à?"

"Đó là vì......."

"Cô thực sự muốn bị phạt nặng phải không?"

Tôi lo sợ trước sự giận dữ của Derrick.

'Có ai muốn bị phạt đâu.'

Tất nhiên là tôi cũng vậy. Tôi không muốn bị phạt.

Ngài tiểu công tước nắm lấy tay tôi một cách thô bạo trước khi tôi kịp đáp lại anh ta.

"Theo ta."

"Hừ, hừ......."

Anh ta kéo tôi đi với tốc độ nhanh hơn hẳn.

'Gì đây? Anh ta làm sao vậy? Rốt cuộc hình phạt của anh ta là gì?'

Tôi cảm thấy sợ hãi trước luồng khí đáng sợ mà Derrick đang phát ra.

Tôi không ngờ rằng sẽ có cuộc tiếp xúc như thế này với anh ta, người ghét Penelope đến chết.

"......Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"......."

"Thiếu gia."

Tôi hỏi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Derrick với vẻ khó chịu. Anh ta không thèm trả lời tôi.

'Haizz, hôm nay cứ bị làm sao ấy, chả thấy may mắn đâu....... '

Bây giờ tôi có cần quỳ gối cầu xin không?

 Tôi lại đang chìm sâu vào dòng suy nghĩ trước sự việc bất ngờ xảy ra.

'Không! Không đời nào có chuyện đó được. Dù mình là cô em nuôi đáng ghét, thì không đời nào Derrick lại đâm mình như tên Thái tử kia chỉ vì mình lén ra ngoài một chút.'

Tôi cố gắng suy nghĩ tích cực lên. Nhưng nó không kéo dài.

'......Chà, có lẽ bây giờ chỉ với một thanh kiếm, Derrick có thể giết mình với nhiều cách khác nhau?'

Ví dụ, kéo tôi vào biệt thự với vẻ ngoài mà anh ta cho là 'gớm ghiếc' trước tất cả người hầu trong nhà.

Sai sót nhỏ nhất tôi đã dẫn đến một việc nghiêm trọng hơn và tôi đuổi tôi ra khỏi công quốc.

Thậm chí còn tàn nhẫn hơn ngài công tước, người đã đưa Penelope đến đây ngay từ đầu.

Đây là việc họ rất giỏi mỗi khi tôi đưa sự lựa chọn sai trong trò chơi.

'Rồi, được, hãy làm những gì mà anh muốn.'

Tôi quyết định từ bỏ.

Nếu bây giờ tôi cầu xin Derrick, thì cũng không thay đổi được gì. Nên việc cầu xin là vô ích.

Tôi đã quen với tất cả những điều này từ những biến cố trong cuộc sống trước đây của tôi, vì vậy bây giờ, tôi sẽ giải quyết nó theo như lúc trước.

Không giống như Penelope, người không biết cách kiểm soát cơn giận dữ của mình.

Tôi đã bỏ cuộc và ngoan ngoãn đi theo Derrick.

Đúng như dự đoán, Derrick dẫn tôi đến cổng chính của dinh thự.

Những người lính canh gác ở lối vào, nhận ra Derrick và cúi chào.

Cho đến lúc đó, tôi tưởng rằng anh ta sẽ kéo tôi vào.

"Huh......?"

Tuy nhiên, Derrick đã lướt qua cổng chính.

'Anh định đưa tôi đi đâu vậy?'

Tôi ngỡ ngàng đưa mắt nhìn bóng lưng Derrick.

Trong lòng tôi lại dâng lên sự bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro