Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã rất ngạc nhiên bởi sự thay đổi nhỏ mà tôi sẽ không nhận ra nếu không quan sát kỹ lưỡng.

'Iklies bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?'

Chỉ nhìn mỗi gương mặt thôi cũng thấy anh ta trẻ hơn tuổi thật rất nhiều và trông như một cậu bé mới lớn.

Tôi cố nhớ lại các thông tin mà trò chơi đưa ra. Nhưng vẫn không nhớ được tuổi của Iklies vì tôi không thể nhớ nổi thông tin chi tiết về từng nhân vật.

Tuy vậy, chế độ bình thường đã được thiết lập thời gian một năm để hoàn thành các nhiệm vụ sau khi Yvonne quay về. Và Iklies sẽ kết hôn với Yvonne như một cái kết phụ sau phần kết chính của trò chơi. Trong trò chơi này, lễ trưởng thành được tổ chức khi đã qua sinh nhật tuổi 18.

Nếu vậy thì Iklies..

Nếu vậy, bây giờ Eklies là...

'Vậy có nghĩa là bây giờ ít nhất anh ta cũng đã 17 tuổi rồi.'

Vốn dĩ tôi cũng đã 20 tuổi rồi. Không lẽ bây giờ tôi phải cưa sừng làm nghé để quyến rũ một đứa trẻ 17 tuổi sao?

'Nhưng sao có cảm giác như mình mới là người bị dụ vậy?'

Khi tôi đang mãi nhìn Iklies, người đánh ngựa lên tiếng.

"Tiểu thư, đã đến nơi rồi."

Xe ngựa dừng lại. Đã đến lúc phải thưởng cho cậu ấy rồi.

**************

"Chào mừng!"

Khi nhìn thấy cỗ xe ngựa có hoa văn của Eckart, ông chủ cửa hàng vội vàng chạy ra cúi người gần 90 độ ngay tại lối vào.

"Đây có phải là đại lí bán vũ khí tốt nhất trong Đế quốc?"

"Vâng, thưa cô! Cửa hàng của chúng tôi có tất cả các loại vũ khí tốt nhất ở để quốc này, đặc biệt là kiếm. Chỉ cần nói cho tôi biết tiểu thư cần gì."

"Iklies, theo ta."

Tôi gọi Iklies đi theo nhưng cậu ấy có vẻ do dự như thể không tự quyết định được rằng có nên theo tôi vào trong hay không.

"Xin hãy đi lối này."

Mãi đến khi tôi thúc giục Iklies thì cậu ấy mới ngay lập tức đi theo.

"Ông có kiếm gỗ được yểm ma thuật không?"

Tôi quyết định mua thứ cần thiết nhất trước. Nhưng ông chủ đại lý lại ngạc nhiên khi nghe tôi hỏi vậy.

"Ý của người là thanh kiếm gỗ? Vâng, chúng tôi có nhưng lại không biết làm thế nào để cường hóa nó."

"Không."

Tôi cau mày. Pennel đã giới thiệu rằng đây là đại lý vũ khí tốt nhất đế quốc, vì vậy tôi trông đợi rất nhiều vào họ.

"Wow, chúng tôi có thể điều chỉnh theo ý muốn của tiểu thư!"

Nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của tôi, chủ cửa hàng vội vàng bổ sung.

"Nhưng hiếm có ai có thể tiến xa như vậy khi chỉ tập luyện với mỗi thanh kiếm gỗ. Khi đã có nền tảng cơ bản tốt thì nên sử dụng kiếm thật."

"E.. hèm"

Tôi cảm thấy xấu hổ. Iklies đã bộc lộ quá nhiều khí chất của một Kiếm sư.

"Cửa hàng chúng tôi không có loại ma thuật nào có thể yểm lên kiếm gỗ, nhưng các thanh kiếm gỗ của chúng tôi không bao giờ gãy vì chúng được là từ các khúc gỗ lâu năm."

"Hãy dẫn ta đi xem một vòng trước."

Một lúc sau, chúng tôi bước vào một căn phòng chỉ có những thanh kiếm gỗ được treo ở khắp mọi nơi.

Tôi cứ mãi ngắm nhìn xung quanh và ông chủ cửa hàng đi bên cạnh tôi cứ luyên thuyên không ngớt. Thành thật mà nói, dù tôi có nhìn bao lâu đi chăng nữa thì cũng không biết được thanh nào tốt hơn. Chúng chỉ khác nhau về màu sắc nhưng lại được đặt riêng ra từng khu.

"Ngươi có thích cái nào không?"

Tôi đã giao quyền lựa chọn cho Iklies. Nhưng cậu ta lắc đầu.

"...Tôi không biết."

"Nó tệ đến vậy sao?"

"Không phải vậy...Chúng cũng giống với các dụng cụ trong khu thao trường. Tôi có thể sử dụng tiếp những cái ở đó, thưa chủ nhân."

"Không đời nào!"

Nghe Iklies nói xong, chủ cửa hàng vội vàng hét lên.

"Mọi thanh kiếm gỗ ở đây đều có chất lượng tốt và có thể so với kiếm thật. Đặc biệt là những thanh làm từ Paulownia bén đến mức có thể cắt rơm."

Nhưng dù cho nó có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng vô ích khi người sử dụng lại không thích nó.

"Ta không chịu được nữa."

Tôi thốt ra như một tiếng thở dài khiến người chủ nghĩ rằng tôi không thích nó.

Ông chủ cửa hàng dừng ngay hành động rút kiếm gỗ ra.

"Vậy thì đi xem kiếm thật đi, đừng xem kiếm gỗ nữa."

"Người đang nói gì vậy?"

"Uh?"

"Từ đây đến đây..."

Tôi chỉ tay từ vị trí đang đứng đến cuối căn phòng.

"Gửi tất cả đến dinh thự Eckart."

Nên mua số lượng lớn phòng trường hợp chúng bị gãy.

Tiếp theo là trang phục tập luyện. Có lẽ vì Iklies cao ráo và đẹp trai nên diện mạo mới của cậu ấy hoàn toàn gây ấn tượng.

"Tuyệt."

Tôi hài lòng, nhìn quanh cậu ấy một lượt. Ông chủ cửa hàng phấn khích nói.

"Đương nhiên! Đây là những món đồ đến từ cửa hàng tốt nhất trong kinh thành!"

"Ngươi có thích nó không?"

Bỏ qua những thứ không liên quan, tôi hỏi một cách muộn màng vì nãy giờ tôi đã làm theo ý mình quá nhiều. Iklies lại nhìn tôi chằm chằm và hỏi lại với vẻ mặt vô cảm.

"Chủ nhân thì sao?"

"Chủ nhân có thích không?"

Không hiểu sao tôi có linh cảm rằng nếu tôi là Iklies, tôi sẽ nói không ngay.

"Tất nhiên là ta thích rồi, ta chỉ chọn những món đồ mà mình thích. Ta đang hỏi ngươi cảm thấy thế nào, Iklies."

Đó không phải là những lời nói suông, vì vậy tôi thêm vào một nụ cười sau lời nói đó.

"Tôi không cần phải mặc chúng."

"Nếu chủ nhân thích, thì tôi cũng thích."

"Thực sự là vậy sao..."

Tôi vui mừng khôn xiết trước câu trả lời thành thật của Iklies.

"Đóng gói cho ta ba cái mỗi loại."

"Vâng, vâng!!"

Gương mặt của ông chủ đại lý rạng rỡ hơn sau lời nói của tôi.

"Vậy cuối cùng chúng ta sẽ đi xem kiếm ma thuật chứ?"

Tôi vỗ tay nhẹ và quay lại. Người buôn bán vũ khí vội đuổi theo tôi. Ngay lúc đó.

"Chủ nhân, tôi đã đủ rồi."

Iklies tiến lên trên và chặn đường tôi.

"Tại sao? Kiếm là thứ quan trọng nhất đối với các hiệp sĩ!"

Ông chủ đã nói thay lời tôi. Tôi nhìn Iklies và gật đầu đồng ý với ông chủ.

"Ngươi phải có kiếm, Iklies. Có phải vì ngươi cảm thấy áp lực không?"

"Không, tôi muốn..."

Iklies ngập ngừng trả lời.

"...Tôi không nghĩ mình sẽ sử dụng một thanh kiếm thật. Tôi không muốn nhận quà từ chủ nhân mà không làm gì cả."

"Tại sao ngươi lại nghĩ rằng mình sẽ không sử dụng nó? Sau khi thông thạo kiếm thuật cơ bản, ngươi phải sử dụng kiếm thật trong chiến đấu."

"Đúng, đúng! Tiểu thư nói đúng một trăm lẻ một nghìn lần."

Chủ cửa hàng gật đầu lia lịa với ý kiến của tôi.

Iklies không chần chừ trả lời.

"... Nô lệ không thể trở thành một hiệp sĩ chính thức."

'Nghe như sét đánh ngang tai.'

"....."

"Vì vậy, tất cả những gì tôi cần chỉ là một thanh kiếm gỗ để luyện tập."

Tôi xấu hổ đến mức không nói được gì. Cậu ấy biết mình không thể là một hiệp sĩ, nhưng tôi là người duy nhất cho rằng việc Iklies trở thành hiệp sĩ sẽ thành hiện thực vào một ngày không xa.

Nghĩ lại thì nhờ cái chết của Penelope mà Iklies có thể trở thành hiệp sĩ chính thức.

Tôi đã ở trong một tình huống bị Iklies làm cho nín họng. Vì vậy tôi quên mất rằng mình có thể thay đổi kết cục. Vậy để tôi có thể tiếp tục tồn tại, Iklies không nên trở thành hiệp sĩ chính thức?

Nhìn tôi đăm chiêu suy nghĩ, ông chủ đại lý tưởng rằng tôi đang cân nhắc đến việc mua kiếm nên vội vàng nói thêm.

"C...cậu đang nói cái gì vậy? Dù thế nào đi nữa thì kiếm vẫn là vật cần phải có để bảo vệ chủ nhân của mình."

"Ta có thể bảo vệ chủ nhân chỉ bằng tấm thân của mình."

"....."

Ông chủ sợ hãi và lập tức im lặng. Thực tế, điều Iklies nói quá đúng nên tôi chỉ biết im lặng. Nhớ lại những kĩ năng của Iklies thì mới thấy cả người cậu ấy như được trang bị vũ khí.

"...Được rồi. Nếu ngươi đã nghĩ vậy thì thôi."

Tôi gật đầu một cách lạnh lùng. Thật ra thì cũng không tốt khi đi tạo áp lực cho người khác.

"Ta muốn đi xem thêm một chút, ngươi hãy ra ngoài đợi trước đi."

Theo lời tôi, Iklies rời đi ngay lập tức mà không có một lời đáp lại. Tôi rủa trong lòng.

'Coi cách cậu ta quay đi kìa, ai mới là chủ nhân chứ?'

Đúng như những gì tôi cảm nhận trước đây, rằng Iklies không bao giờ chủ động. Thật là một tên nô lệ hư hỏng.

"À, uh, tiểu thư... cô có cần gì khác nữa không? Xin hãy nói với tôi."

Người đàn ông thứ hai hỏi, trông đợi vào sự lanh trí của tôi.

"Đã đến đây rồi thì hãy dẫn ta đi xem Ma kiếm."

"Ồ, vâng. Lối này!"

Ông chủ hài lòng với câu trả lời của tôi. Ma kiếm rất có giá trị vì thế mà nó là mặt hàng chính của đại lý này.

Chắc chắn nơi trưng bày thanh ma kiếm sẽ rộng lớn hơn nhiều so với những nơi khác. Số lượng thanh kiếm được trưng bày cũng nhiều hơn nữa.

Tôi trầm trồ ngắm nhìn những thanh kiếm. Từ những con dao găm nhỏ đến những thanh kiếm lớn bằng cơ thể tôi, có rất nhiều loại khác nhau. Các họa tiết trang trí ở chuôi kiếm nhìn rất kì công.

"Chúng quá phô trương, có cái nào đơn giản một chút không?"

"Vậy thì... Xin vui lòng đợi một chút, thưa cô."

Nói rồi ông chủ đại lý liền hì hục lục lọi trong một góc.

"Vậy cái này thì sao?"

Một lúc sau, ông ấy mang đến một hộp bụi bặm màu trắng. Nó quá nhỏ để có một thanh kiếm trong đó, giống như một hộp đựng phụ kiện.

"Đây là cái gì?"

"Thanh kiếm của pháp sư cổ đại."

Ông ấy mở chiếc hộp bằng chìa khóa. Nhìn chiếc hộp dính đầy bụi bặm, tôi cảm thấy thật đáng ngờ. Nhưng bù lại, từ 'pháp sư cổ đại' lại khiến tôi có một chút hứng thú.

Khi chiếc hộp được mở ra, nó phát ra âm thanh rỉ sét.

"Đây là cái gì?"

Có một chiếc vòng cổ bằng sắt chắc chắn, mặt vòng cổ là một thanh kiếm, nó trông như một thanh kiếm thật được thu nhỏ.

"Ông đang đùa ta đấy à?"

Đưa tôi một cái vòng cổ hình thanh kiếm thay vì một thanh kiếm bình thường? Hơn nữa, trên mặt vòng cổ không đính nổi một viên đá quý nào, thật kém xa so với tiêu chuẩn thẩm mỹ.

Tôi cau mày khó chịu. Sau đó, ông chủ mới vội vẫy tay giải thích.

"Ồ, không! Không phải vậy!"

"Vậy đây là cái gì?"

"Như thế này, nếu người cầm chuôi của thanh kiếm trên vòng cổ rồi thổi mana của mình vào thì nó sẽ biến thành một thanh kiếm thật sự."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro