Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"T, Tiểu thư!"

Mark hoang mang và gọi tôi thành tiếng. Nhưng khi không có sự đáp lại, lần này hắn quay sang phía Iklies.

"....Sao, có chuyện gì vậy, Iklies?"

Có lẽ hắn đã nhận ra được có điều gì đó bất thường sắp xảy đến với mình. Lúc này Mark vội đưa mắt nhìn xung quanh cầu cứu mọi người.

Một tên cấp trên khác lại bước tới. Lần này, những tên hiệp sĩ khác cũng can thiệp vào.

"Iklies, dừng lại đi. Đó là mệnh lệnh!"

"Uh! Tôi, tôi đã hơi quá đáng. Tôi xin lỗi..."

Bộp

Nhưng cuối cùng tên bắt nạt này không thể thốt ra thêm lời nào nữa vì Iklies đã tiến tới lôi đầu hắn về phía mình.

"Ặc..ă...ặc...!"

Tóm Mark trong tay, Iklies thô bạo xiết cổ hắn. Đôi mắt của Mark trợn lên.

"Iklies! Cậu đang làm gì vậy? Dừng lại ngay!"

Các hiệp sĩ ra lệnh cho Iklies dừng lại, nhưng anh ta đã phớt lờ họ.

Mặc dù họ thấy người đồng đội của mình đang bị bóp cổ cho đến chết nhưng không ai dám lao đến ngăn Iklies lại.

Và cơ hội sống của Mark đang dần biến mất khi không có mệnh lệnh dừng lại của tôi.

"Ặc.. kh..ông..."

Trong khi đó, lưỡi của hắn đưa ra khỏi miệng. Nước miếng chảy xuống cằm. Thứ chất lỏng bẩn thiểu đó làm ướt cả đôi bàn tay đang siết cổ, nhưng Iklies không nhúc nhích.

"Tiểu thư! Người không thể làm vậy!"

Những người hiệp sĩ khác, họ đang chứng kiến người đồng đội sắp chết nghẹt của mình cuối cùng đành phải quỳ xuống cầu xin tôi dừng lại.

"Chúng tôi xin lỗi. Tôi sẽ báo cáo lại việc này với ngài chỉ huy và chấp nhận mọi hình phạt."

"......"

"Tiểu thư, việc giết người bị nghiêm cấm trong đội Hiệp sĩ Eckart!"

Tôi vểnh tai, tự hỏi tiếng chó sủa ở đâu. Đó là điều mà tôi đã học được từ Reynold ngày hôm qua.

"Tiểu thư!"

Cho đến khi đôi mắt của Mark trợn ngược lên...

"Dừng lại."

Tôi giơ tay ra lệnh cho Iklies dừng lại. Anh ta ngay lập tức bỏ tay ra.

Khụ..khụ...

"..ha...hah.."

Mark khuỵu xuống đất, ôm lấy cổ mình và ho sặc sụa.

Dù rất ngạc nhiên nhưng tôi vẫn nhìn tên côn đồ này với khuôn mặt vô cảm. Bởi vì tôi không ngờ rằng Iklies sẽ tuân lệnh tôi ngay lập tức.

'Có lẽ Iklies đã cố gắng chịu đựng rất nhiều trong thời gian qua.'

Tất nhiên là tôi không cố ý giết Mark. Đây chỉ là một mệnh lệnh được đưa ra với ý định sử dụng chiếc nhẫn ruby trên tay tôi. Sau khi xử lí xong tên bắt nạt, tôi cũng không phải bị coi thường khi phải dùng đến "bảo bối" để ra lệnh cho hộ vệ của mình xử lí tên bắt nạt.

Tuy nhiên, khi Iklies bất ngờ buông tay khỏi Mark theo lệnh của tôi khiến tôi rất hài lòng về anh ta.

"Không phải ngươi nói rằng nếu tiểu thư thật sự trở về thì ta sẽ bị đuổi đi và không còn ai quan tâm đến Iklies nữa sao?"

Tôi liếc nhìn xung quanh, mọi thứ như thể bị đóng băng. Gương mặt của các hiệp sĩ vốn đã rất bối rối, giờ lại trở nên cứng đờ trước lời nói của tôi.

"Nhưng kẻ bị đuổi trước là ta hay là các ngươi đây?"

Tôi cười cợt nói, cố tình kéo dài lời nói của mình. Ngay sau đó..

Công quốc -5 danh tiếng do quan hệ với các nước láng giềng xấu đi.

Cửa sổ hệ thống hiện ra trước mắt tôi. Thật không may, danh tiếng đã bị giảm. Nhưng các hiệp sĩ vốn không phải là mục tiêu nên tôi không cần phải quan tâm.Tôi chuyển hướng sang mục tiêu thực sự.

"Iklies, lại đây."

Anh ấy lập tức làm theo lời tôi.

"Đi nào."

Tôi nắm nhẹ lấy cổ tay Iklies với bên tay không có vũ khí và dẫn anh ta rời đi.

[Độ hảo cảm 32%]

Ánh mắt của Iklies vẫn trống rỗng nhưng độ hảo cảm lại tăng lên chó vẩy đuôi.

"Tiểu thư."

Khi tôi đi đến cửa trước của biệt thự với Iklies phía sau, người quản gia đang đứng đợi với chiếc xe ngựa lên tiếng chào đón tôi.

"Hôm nay người rất đẹp."

"Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết chưa?"

"Vâng, tôi đã chuẩn bị một cỗ xe với ma thuật phòng thủ và theo dõi. Người đã có người hộ tống..."

Người quản gia liếc nhìn Iklies ở phía sau tôi và tiếp tục nói.

"Tôi đã phân công cho một pháp sư của Gia tộc Mabuman. Trong trường hợp khẩn cấp, chúng tôi sẽ dịch chuyển anh đến dinh thự của mình."

Giống với Vinter, các pháp sư không tiết lộ rõ danh tính của họ. Do đó, giá cả để thuê họ rất cao. Hiếm khi có gia đình quý tộc nào chịu chi tới mức thuê một thuật sĩ với vai trò như một con ngựa chỉ để đi ra ngoài.

'Có thật là ngài công tước đã ra lệnh làm như vậy không?'

Tôi khá hài lòng khi cách cư xử của quản gia trở nên tốt hơn. Nhưng tôi vờ như không quan tâm đến.

"Ông làm tốt lắm, quản gia."

"Và cái này......"

Không biết có món gì đó sót lại, Pennel lấy nó ra từ tay mình và đưa cho tôi.

"Ngài công tước bảo người hãy đi chơi vui vẻ vì đã lâu rồi người đã không ra ngoài."

Đó là một tấm séc trống. Tôi ngạc nhiên nhìn nó. Tôi không biết rằng công tước lại để ý nhiều đến như vậy sau vụ việc ngày hôm qua.

'Nếu ông ấy biết mình đi chơi sau khi ném một quả bom khủng ở thao trường thì chắc sẽ không đưa mình thứ này...'

Tôi lưỡng lự không biết có nên nhận hay không. Và quản gia đã thúc giục tôi nhận lấy nó.

"Tiểu thư hãy nhận lấy nó."

"Cầm lấy đi, thưa cô. Mấy ngày nay cô còn chưa liên lạc với các thương gia nữa."

"...Được thôi."

Tôi không thể làm gì khác được. Tôi từ bỏ sự do dự của mình và vui vẻ nhận lấy nó.

"Chuyển lời với cha rằng ta rất biết ơn ông ấy."

"Vâng, thưa cô."

Tôi quay đi và bước đến chiếc xe ngựa đang chờ nãy giờ. Iklies, người đã im lặng suốt một thời gian cũng ngay lập tức theo sau tôi.

Đứng trước cánh cửa xe ngựa đang mở, tôi lặng lẽ đưa tay về phía Iklies. Anh ta chỉ biết nhìn chằm chằm vào tay tôi.

Có lẽ vì tôi đã bỏ mặt anh ta một thời gian dài sau khi đưa anh ta đến đây nên dường như vị nam chính này thậm chí còn không nghĩ đến việc sẽ hộ tống tôi như một người hộ tống đúng nghĩa.

"Ngu ngốc, đây là lúc cậu phải hộ tống tiểu thư."

Tôi nháy mắt với Iklies. Sau đó, đôi mắt xám khẽ rung lên.

"... Nhưng tôi là một nô lệ."

"Không phải."

Tôi sửa lời anh ta ngay lập tức.

"Bây giờ ngươi là người hộ tống của ta."

"....."

"Vậy thì bây giờ tôi nên làm gì đây?"

Tôi khẽ vẫy bàn tay đang chìa ra trước mặt anh ấy. Đó là bàn tay có đeo chiếc nhẫn ruby.

Dường như đã hiểu ý tôi, Iklies khẽ mỉm cười. Anh ấy nắm tay tôi, từ từ cuối người.

Anh ta quỳ một gối xuống và ngay cả khi quản gia đã hoàn thành xong công việc của mình một cách hoàn hảo cũng kinh ngạc. Nhìn vào ánh mắt tôi, Iklies nói..

"Xin hãy dẫm lên đùi tôi để lên xe, thưa chủ nhân."

"Chúng ta sẽ đến tiệm váy trước phải không, thưa tiểu thư?"

Khi cả hai đã yên vị trong xe, người đánh ngựa hỏi tôi về địa điểm đầu tiên.

"Không. Hãy đến đại lý bán vũ khí."

Tôi dửng dưng trả lời, chống cằm trên khung cửa sổ. Ngay sau đó xe ngựa xuất phát. Có một điều kì diệu với chiếc xe ngựa này là nó đi êm như đang ngồi trong xe hơi. Tôi thích thú nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ.

"Tại sao...?"

Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng lầm bầm nhỏ phát ra từ phía chỗ ngồi đối diện. Tôi quay đầu lại và thấy Iklies đang nhìn tôi chằm chằm.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi rất mơ hồ và anh ta nhanh chóng mở miệng.

"...... Sao người lại không đến tìm tôi trong suốt thời gian qua?"

Đó là một câu hỏi bất ngờ. Tôi gương mặt của người đàn ông ngồi đối diện, tự hỏi liệu có phải anh ta đang trách móc tôi vì vụ việc ở sân luyện tập không? Nhưng dù vậy, tôi vẫn không đoán được rốt cuộc người đàn ông này đang suy nghĩ gì.

"Ngươi có buồn không?"

Tôi hỏi thẳng. Sau đó, Iklies định xin lỗi ngay nhưng...

"Người đã hứa..."

"...gì?"

"Tôi đã rất mong chờ rằng người sẽ đến thăm tôi thường xuyên như một phần thưởng sau khi tôi luyện tập chăm chỉ."

Tôi chỉ biết kiềm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng.

Tôi đã quên béng việc phải đến thăm anh ta. Kí ức về ngày mưa tầm taraasy chợt hiện lên.

"... Tôi đã chờ đợi mỗi ngày."

Không cần biết tôi nghĩ thế nào, Iklies cứ lẩm bẩm một mình. Có phải là vì tâm trạng không tốt nên khuôn mặt vô cảm này vừa thoáng qua vài nét ủ rủ không?

Tôi gõ lên khung cửa sổ và chọn cái cớ rằng không tìm thấy anh ta.

"Thật đáng ghét."

"?"

"Ngươi đã lừa dối ta."

"Gì..."

Đôi mắt trống rỗng tròn xoe lên trước lời nói của tôi. Ngoại trừ thân thể như xác chết, Iklies trông rất ổn đến mức tôi còn nghĩ anh ta là một con búp bê đẹp đẽ.

"Ngươi nói rằng không bị ai bắt nạt nhưng trên gương mặt của ngươi lại vết hiện những vết thương."

Tôi đưa tay lên vuốt lấy vết thương trên má Iklies. Anh ta giật mình chú ý đến hành động của tôi và lùi về phía sau.

Có vẻ như anh ta đang xấu hổ, tôi cười khẽ, nhìn vào đôi mắt xám đang dao động khác với mọi khi

"Tại thời điểm đó..."

"....."

"Không hề có vụ bắt nạt nào cả."

Iklies vội đưa ra lời bào chữa.

'Cũng đúng.'

Tôi đồng tình với Iklies. Anh ta đã từng chỉa thẳng thanh kiếm gỗ về phía tôi như muốn giết người dù lúc đó chả có ai làm gì anh ta. Càng nhìn anh ta, tôi càng thấy khó xử.

"Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng đã không nói với ta về việc đó. Vì vậy không có phần thưởng nào ở đây cả."

"Nhưng..."

"Suỵt!! Được rồi!! Ta mang ngươi theo vì muốn thưởng cho ngươi phần thưởng khác. Vì vậy đừng rên rỉ nữa mà hãy chờ một chút.

Tôi cố gắng xoa dịu Iklies bằng cách dừng cuộc trò chuyện này.

Đôi má của Iklies hơi đỏ ửng. Có lẽ là vì câu nói "Đừng rên rỉ" của tôi. Nghe thật xấu hổ. Và...

[Độ hảo cảm 33%]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro